Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 006: Kế vị xưng đế




Tại Hoàng cung.

“Ta nhận thấy Vương phủ cũng gần ngay bên Hoàng cung việc vào thỉnh an coi chừng đâu quá khó tại sao đến giờ hai con mới vào cung!” – Hoàng hậu nương nương ngồi trên cao giương đôi mắt phượng hẹp khó chịu nhìn.

“Đúng là không xa nhưng sáng nay nhi thần có chút công vụ không thể không làm!” – Lãnh Kỳ Lạc vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như vậy nói.

“Công vụ gì quan trọng đến như vậy!?” – Hoàng hậu híp mắt giọng đầy nghi ngờ.

“Hậu cung không nhiếp chính cho nên nhi thần không tiện nói với người!” – Lãnh Kỳ lạc điềm đạm đáp đối mặt Hoàng hậu. Lời nói của y khiến bà vô cùng khó chịu.

“Hoàng thượng giá lâm!” – Hoàng hậu toang nói thêm gì đó nhưng bên ngoài Hoàng Thượng đã đến nói.

“Tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng kim an!” – Mọi người cùng quỳ xuống hành lễ.

“Mọi người bình thân! Lão thất con đến rồi ạ!” – Hoàng Thượng cười vui vẻ ngồi lên ghế giữa điện.

Lãnh Kỳ Lạc cùng Diệp Doanh tiến lên thi hành lễ quân thần, phụ mẫu hiếu kình với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, hai người uống trà gật gù vui vẻ ban thưởng. Hoàng Thượng ban thưởng 1 cặp ngọc bội bạch ngọc hình hoa sen vô cùng tinh xảo, màu ngọc trong suốt lấp lánh vừa nhìn đã biết trân quý. Cùng với câu chúc sớm sinh quý tử.

“Thái tử giá lâm!” – Theo giọng thái giám truyền tới là thân ảnh một người bận Thanh bào bước vào, y nhìn lướt qua Diệp Doanh cùng Lãnh Kỳ Lạc đứng giữa điện, hai người cũng nhanh chóng hành lễ với thái tử. Từ sau chuyện hôm hoa đăng đến nay Diệp Doanh mới gặp lại Kỳ Song, nàng hận ý vẫn còn sâu đậm nơi khóe mắt.

“Thất đệ cùng Vương phi hôm nay đến thỉnh an sau ngày đại hôn thật là vui mừng! Hôm qua có chút chuyện đại sự nên ta không tiện ghé sang. Hôm nay đến đây đưa lễ vật!” – Vừa nói Lãnh Kỳ Song chìa ra một hộp gỗ điêu khắc tinh xảo bên trong chưa môt cặp vòng long phụng sáng lấp lánh, y nhìn Diệp Doanh, nàng cơ bản không để y vào mắt nên không muốn tiến lên nhận. Lãnh Kỳ Lạc cười nhếch môi tiến lên nhận.

“Thái tử ngài quả thật rất có lòng!” – Nhìn món đồ trong hộp, Kỳ Lạc trầm giọng nói.

“Có là gì có là gì!” – Lãnh Kỳ Song có chút tiếc nhìn Diệp Doanh vẫn đứng yên tại chỗ không nhứng nhít phía sau Kỳ Lạc nói.

“Trưa nay các con ở lại trong cung dùng thiện với Trẫm và Hoàng hậu luôn hiếm khi có dịp như vậy!” – Hoàng thượng cao hứng nói.

“Đa tạ phụ hoàng nhưng chắc để dịp khác vì nhi thần còn có công sự tại phủ quan trọng không đợi được! Để hôm khác nhi thần vào cung hầu hạ người!” – Lãnh Kỳ Lạc nói nhanh từ chối, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng tràn đầy sự hài lòng của Diệp Doanh nhìn y. Kiếp trước khi nàng thỉnh an bị giữu lại cung cũng đến gần tối mới trở về người mệt mỏi nhưng không dám hé răng.

“Cũng được!” – Hoàng Thượng gật gù nhưng giọng nói có chút tiếc nuối. Từ nhỏ ông đã thích cái tên lão Thất này, sự điềm đạm trong mắt một đứa trẻ quả thật rất hay, tính cách của y khiến ông vô cùng thích chỉ là nhà ngoại không hiển hách không có chỗ chống lưng cho nên rất khó nâng đỡ. Tính cách lạnh lùng và bí ẩn của y cũng là một cái khiến khi ông muốn nâng đỡ vấp phải sự phản đối như vậy.

…..

Sau khi về phủ Lãnh Kỳ Lạc không nói nhiều liền bước vào thư phòng rồi ở yên trong đó mãi không ra, Diệp Doanh nhàm chán không biết làm gì nên đi ra đi vòng Vương phủ xem xét mọi thứ phân phó cất đồ hồi môn của nàng vào trong kho cũng sẵn cất luôn cặp vòng long phụng của Lãnh Kỳ Song mới tặng.

“Tình nhi ngươi báo với Thất Vương gia, ta đi ra các cửa hàng xem xét một chút!” – Nhan Diệp Doanh khẽ nói, Tình nhi có chút bất ngờ, không nghĩ tiểu thư lại nói cho cô gia biết về các cửa hàng gạo như vậy không sợ ngài trách cứ hay sao.

“Tiểu thư… Người thật sự muốn Vương gia biết về chuỗi cửa hàng đó hay sao?” – Tình nhi thấp giọng nói.

“À chàng biết rõ lắm!’ – Nhan Diệp Doanh cười gật gật đầu nói. Tình nhi vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không dám nhiều lời thắc mắc thêm.

Diệp Doanh nhanh chóng thay đổi xiêm y để đến cửa hàng từ người thiếu nữ xinh đẹp thoáng chốc cái đã biến thành một nam nhi tuấn tú. Diệp Doanh đi hơn nửa ngày bên ngoài trở về phòng thì nhìn thấy bóng dáng cao cao của Lãnh Ky Lạc đang yên ổn ngồi trong phòng đọc gì đó.

“Kỳ Lạc!” – Nhan Diệp Doanh nhanh chóng lên tiếng

“Tham kiến Vương gia!” – Tình nhi cúi người hành lễ.

“Ngươi lui ra bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn!” – Lãnh Kỳ Lạc liếc mắt nhìn Tình nhi không nói gì, Nhan Diệp Doanh thấy vậy vôi lên tiếng.

“Nàng đi về rồi à? Có chuyện gì đặc biệt không?” – Lãnh Kỳ Lạc đặc quyển sách xuống ngước nhìn Diệp Doanh.

“Làm ăn vẫn rất ổn! Nhưng mà thiếp lại nghĩ ra một thứ!” – Nhan Diệp Doanh vui vẻ nói. Sau khi cưới quả thật mối quan hệ của hai người có cải thiện chuyển biến khá tốt không còn vẻ ngại ngùng như ban đầu nữa.

“Chuyện gì?” – Lãnh Kỳ Lạc khẽ nhíu mày. Y rất thắc mắc về những suy nghĩ của vị vương phi này của mình. Nàng có những suy nghĩ rất là kỳ lạ cũng như có phần già dặn hơn so với độ tuổi của mình.

“Thiếp thấy chúng ta nên mở xưởng chế tạo binh khí. Hiện tại Vựa lương thực Diệp Gia Hưng cũng đã đi vào hoạt động rất thuận lợi không có điều gì phải lo ngại! Hiện có thể được xem là một trong những chuỗi cửa hàng lương thực lớn nhất kinh thành.” – Nhan Diệp Doanh uống hớp trà nói.

“Xưởng binh khí!” – Nghe điều này Kỳ Lạc vô cũng ngạc nhiên, y không nghĩ rằng một tiểu thư khuê cát được nuôi dưỡng từ nhỏ lại có ý với binh khí.

“Đúng thiếp nghĩ mọi thứ đều làm theo mùa vụ nhưng nếu mua bán binh khí thì có thể bán không cần suy nghĩ nhiều có thể bán với số lượng lớn theo đơn đặt hàng và bán liên thông cho các nước lân cận!” – Nhan Diệp Doanh nói, nàng nghĩ đến việc bán binh khí đơn giãn nàng nhớ đến kiếp trước khi mà Lãnh Kỳ Song còn là thái tử lúc chưa lên ngôi, do sự giúp sức của Nhan gia đã mở xưởng chế tạo binh khí, vì mối quan hệ trở thành người chế tạo độc quyền cho đất nước. Dưới sự giúp sức của Nhan Diệp Minh đã đi sang nước Chu nổi tiếng mua nhập được nguyên liệu chế tạo nên đã rất nhiều vũ khí lợi hại, thu được không ít của cải riêng, nhờ vào đó Lãnh Kỳ Song nhanh chóng nắm bắt được quân đội của triều đình trong tay.

“Nàng biết về vũ khí sao?” – Lãnh Kỳ lạc nhướng mày nghi hoặc

“Thiếp dù sao cũng con nhà tướng cũng có chút hiểu biết. Nhưng thiếp có thể tìm cho Chàng một chuyên gia!” – Nhan Diệp Doanh nhướng mày nói. Nếu kiếp này đã gã cho Thất vương gia thì nàng nguyện thay đổi số phận thử một lần nữa.

“Nhan Diệp Doanh!” – Thất vương gia Kỳ Lạc gọi trực tiếp tên họ của Diệp Doanh khiến cô có chút giật mình – “Nàng còn những điều gì giấu ta nữa!”

Lãnh Kỳ Lạc đưa đôi mắt nhìn xoáy vào người Diệp Doanh khiến cho nàng vô cùng lùng túng như thể bản thân đang bị lột trần trước mặt chàng.

“Thiếp… Không có chuyện gì giấu chàng!” – Diệp Doanh có chút lùng túng đưa mắt nhìn đi chỗ khác nàng không muốn y biết được nàng đang lúng túng càng không muốn y có nghi ngờ với nàng. Hơn ai hết bản thân Diệp Doanh biết được Lãnh Kỳ Lạc lợi hại đến mức đáng sợ ra sao.

“Được ta sẽ suy nghĩ về những chuyện này!” – Lãnh Kỳ Lạc có thể dễ dàng nhận ra sự lúng túng của Nhan Diệp Doanh dù trong lòng chứa nhiều sự nghi hoặc nhưng y không muốn gây thêm khó dễ.

<dr.meohoang>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.