Translator: Nguyetmai
"Mộc... Hàn... Yên!" Âm thanh phẫn nộ điên cuồng của Triệu Tứ tiểu thư như xuyên thủng tầng mây khiến tất cả những người đứng trên đường đều giật mình. Vẻ mặt nàng ta đáng sợ đến cực điểm, nàng ta hận không thể giết Mộc Hàn Yên ngay lúc này, hận không thể băm vằm hắn thành ngàn mảnh rồi ném cho chó ăn ngay lập tức.
Tiếc là không thể làm như vậy, chí ít thì hiện tại là không thể.
"Ồ? Triệu Tứ tiểu thư à, hình tượng dịu dàng, yếu đuối của cô đâu rồi, phải chú ý một chút, cẩn thận một chút. Giả vờ làm nữ tử hiền thục lâu như vậy, đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ ngay lúc này chứ."
Vẻ mặt vốn đang dữ tợn của Triệu Tứ tiểu thư đột nhiên cứng đờ. Lúc bấy giờ trên đường có không ít người qua lại, nàng ta không thể hủy hoại hình tượng mà mình đã khổ tâm gây dựng, tuyệt đối không thể. Trong lòng Triệu Tứ tiểu thư vội vàng suy nghĩ kế sách cứu vãn.
Mộc Hàn Yên chẳng thèm để ý đến Triệu Tứ tiểu thư đang hóa đá tại chỗ, nàng dẫn Tư Dung nghênh ngang rời khỏi. Đi được một đoạn khá xa thì nghe thấy tiếng khóc thút thít vô cùng thương tâm của Triệu Tứ tiểu thư. Ái chà chà, xem ra nữ nhân này không phải là ngọn đèn cạn dầu, nhìn coi, nhanh như vậy mà đã bắt đầu cứu vãn hình tượng rồi. Chỉ là không biết sẽ có bao nhiêu người trúng chiêu này.
Không sao, ngày tháng còn dài, hôm nay cũng thu được chút lời, hơn nữa còn làm bại lộ thế lực mà Chu gia luôn ẩn giấu. Nói chung hôm nay có lãi rồi!
...
Mộc Hàn Yên và Tư Dung trở về phủ Thành chủ, chờ hơn một tiếng mà vẫn chưa thấy Hoa Nguyệt quay về.
"Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Trông thấy sắc trời dần tối, Tư Dung lo lắng hỏi.
"Chắc là không." Mộc Hàn Yên đáp lời. Nàng rất tin tưởng vào thực lực của Hoa Nguyệt. Cho dù thực lực không mạnh bằng lúc này, với thiên phú bẩm sinh của hắn, bắt trói hộ vệ của Triệu Tứ tiểu thư cũng không thành vấn đề.
Trừ phi bản thân hắn muốn liều mạng với đối phương, vậy thì khó nói trước kết quả rồi.
Nghĩ tới đây, Mộc Hàn Yên cũng có chút lo lắng.
Tư Dung tinh ý nhận ra vẻ ưu tư trong mắt nàng, hắn khẽ nheo mắt lại.
Vừa dứt lời đã trông thấy bóng dáng của Hoa Nguyệt xuất hiện trước cửa viện.
Toàn thân hắn loang lổ vết máu, những vết thương nông sâu khác nhau lộ ra dưới lớp y phục rách nát, hắn bước đi loạng choạng, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.
"Sao lại lâu như vậy?" Mộc Hàn Yên cau mày hỏi.
"Ta nhất thời nổi hứng nên tán gẫu với hắn thêm một lát." Hoa Nguyệt nói bằng giọng bông đùa, cái này là Mộc Hàn Yên đã dạy cho hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng nên có cảm giác hơi kỳ quặc.
"Lần sau đừng liều mạng như thế." Mộc Hàn Yên nhíu mày nói.
"Vâng, ta đi trị thương trước đã." Hoa Nguyệt nhàn nhạt đáp lời, quay người rời khỏi.
"Phải nhớ kỹ một việc, ta chọn các ngươi là vì hy vọng một ngày nào đó các ngươi có thể trở thành người xứng đáng để ta giao phó trách nhiệm, chứ không phải để các ngươi chết một cách vô nghĩa." Mộc Hàn Yên lại nói.
Bóng dáng của Hoa Nguyệt hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục bước về phía trước.
Mộc Hàn Yên không nhìn thấy, trên khuôn mặt luôn luôn vô cảm của hắn bỗng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tư Dung khẽ nheo mắt, mặt không đổi sắc nói với Mộc Hàn Yên: "Để ta đi xem huynh ấy thế nào."
"Ừm, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần qua đây nữa. Xem thương tích của hắn thế nào, nếu vết thương nghiêm trọng thì bảo hắn nghỉ ngơi vài ngày." Mộc Hàn Yên dặn dò.
"Vâng." Tư Dung nói xong quay người đi tới nơi ở của hắn và Hoa Nguyệt.
Tư Dung và Hoa Nguyệt không giống các thị vệ bình thường khác trong phủ Thành chủ, bọn họ có nơi ở riêng nằm ở ngay bên cạnh tiểu viện của Mộc Hàn Yên.