Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 34: 34: Chương 33




Translator: Nguyetmai

Nàng đang thầm đắc ý thì nghe tiếng la bàn phát ra, trong lòng truyền đến cảm giác vô cùng xem thường.

Hơ? Ý gì vậy?

Mộc Hàn Yên nghi ngờ nắm lấy la bàn, chốc lát lại rung reo lên là có ý gì?

La bàn trong tay càng rung mạnh hơn, đáy lòng truyền đến cảm giác vừa xem thường vừa bực mình.

"Lẽ nào, ta suy nghĩ quá nhiều rồi sao, chẳng phải lúc nào cũng có chuyện tốt thế này nhỉ?" Mộc Hàn Yên suy đoán rồi nói.

La bàn thoáng dừng lại rồi rung lên lần nữa, cảm giác khen ngợi hiện ra trong lòng.

Xem ra nàng đoán đúng rồi, đoán chừng việc tốt này chỉ xuất hiện lúc nhận chủ thôi, không phải lúc nào cũng có, lần sau phải dựa vào bản thân mới được, Mộc Hàn Yên tỉnh táo nhận ra.

La bàn xuất hiện dấu hiệu vui mừng lần nữa để chứng minh suy đoán của nàng.

Tuy suy nghĩ bị phủ nhận nhưng Mộc Hàn Yên không cảm thấy thất vọng, bảo vật cần có máu mới chịu nhận chủ, cho dù lần sau không kịp cứu mạng nàng thì nhất định còn có tác dụng kỳ diệu khác, dù sao cũng không đơn giản như vậy, sau này từ từ khai quật giá trị tiềm ẩn của nó.

Chắc là nó "nghe" được suy nghĩ trong lòng Mộc Hàn Yên, la bàn lại truyền đến cảm giác khinh miệt, sau đó yên lặng không có bất cứ phản ứng gì nữa.

Thứ này đang chống đối và xem thường mình đúng không? Mộc Hàn Yên bật cười khanh khách, không hổ danh là bảo vật đặc biệt trong truyền thuyết, cảm xúc vô cùng phong phú.

Nhìn la bàn không có phản ứng gì nữa, Mộc Hàn Yên cẩn thận đặt nó vào trong ngực. Bảo vật như thế này không thể sơ ý được.

Cho đến lúc này, Mộc Hàn Yên mới bình tĩnh trở lại, quan sát xung quanh căn phòng, vụ ám sát kỳ quặc và đánh trả cực kỳ nguy hiểm lúc nãy xảy ra quá nhanh, không làm kinh động bất cứ ai, ngoại trừ làm vỡ cửa sổ cũng không để lại bất cứ dấu vết gì, giống như mọi thứ chưa từng xảy ra vậy.

Kẻ áo đen đã hóa thành khói bụi, đương nhiên sẽ không thể thăm dò tin tức từ hắn ta. Tuy nhiên, Mộc Hàn Yên sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, nàng sẽ lục soát kỹ càng, tìm ra một chút manh mối.

Mắt nàng nhìn kỹ từng tấc đất, tầm nhìn của Mộc Hàn Yên bỗng chốc dừng lại ở góc tường, một mảnh vải chỉ bằng hai đốt tay nằm yên ở dưới đất, chính là góc áo mà lúc nàng ra tay tấn công đối phương đã cắt được.

Mộc Hàn Yên nhặt mảnh vải lên, nghĩ rằng không có điểm gì đặc biệt, chỉ là mảnh vải thô bình thường, nhưng xem kỹ mới thấy hoa văn được thêu phía trên lại không hề bình thường. Một lớn hai nhỏ, ba ngôi sao nằm ở một góc vải, bên còn lại có hơn mười mấy ngôi sao nằm thẳng một hàng.

Hoa văn được thêu rất tinh xảo, ngôi sao này nhìn y như thật. Chỉ có điều, mảnh vải này quá nhỏ, hiển nhiên hoa văn này cũng không được đầy đủ, Mộc Hàn Yên không có cách nào để xem hoa văn hoàn chỉnh, càng không đoán được rốt cuộc nó thuộc thế gia hoặc môn phái nào, chỉ có thể xác định có liên quan đến lai lịch của kẻ áo đen.

Nàng cẩn thận cất mảnh vải đi, thấm thoát trời đã sáng.

Chuyện trước đó không làm kinh động bất cứ ai, Mộc Hàn Yên cũng không muốn gây thêm rắc rối, nói đi nói lại cũng không có dấu vết nào được để lại ở hiện trường, cho dù nàng nói ra, người khác cũng sẽ cho rằng Đại công tử vô dụng của Mộc gia ngủ quá nhiều nên bị thần kinh.

Dặn dò hạ nhân sửa cửa sổ xong, Mộc Hàn Yên ra khỏi phòng, đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Với thân phận kiếm sĩ cấp mười của tên thích khách áo đen, chắc khắp thành Hắc Thạch này không có gia đình nào nuôi nổi loại tử sĩ như vậy, tên này từ đâu đến? Lẽ nào có người trong thế lực ấy đã phát hiện nàng vẫn còn sống? Nếu vậy thì kiếp trước cũng phải có một trận ám sát như thế này, nhưng tại sao nàng không có một chút ấn tượng nào cả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.