Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 14: Chương 14




Translator: Nguyetmai

"Tham kiến chủ mẫu." Một giọng nói bỗng dưng vang lên, nhưng lời tiếp đó thì không được dễ nghe cho lắm: "Chủ mẫu quả là vất vả. Hàn Yên, ngươi đúng là bướng bỉnh, lúc nào cũng khiến chủ mẫu phải lo lắng. Mắt nhìn người của ngươi, chậc chậc, thật đúng là... Chọn hai kẻ này để làm gì vậy? Chọn ra để lúc ngươi đi mua đồ có kẻ cầm hộ à? Nhìn bắp tay kia mà xem, nếu ngươi mua đồ gì nặng một chút, sợ là chúng còn không xách nổi ấy chứ." Giọng nói không giấu được sự mỉa mai.

Mộc Hàn Yên lạnh nhạt liếc nhìn thiếu niên đang đi tới.

Mộc Thành!

Tên Mộc Thành này là nhi tử của phân gia, năm nay mười bảy tuổi, thực lực xếp trên Mộc Hàn Yên, là kiếm sĩ cấp ba. Nhìn ngoại hình cũng là một thiếu niên phóng khoáng, nhưng con mắt hắn thì cứ đảo qua đảo lại khiến người ta có cảm giác rất thô lỗ. Những người thấy chướng mắt với kẻ vô dụng như Mộc Hàn Yên nàng đều coi hắn ta và huynh trưởng Mộc Phong của hắn ta là người đứng đầu. Chưa kể bình thường hắn ta toàn nói lời châm chọc, hễ có cơ hội là đặt bẫy hoặc làm trò bỏ đá xuống giếng.

Mộc Hàn Yên khẽ nheo mắt, tên nhóc xấu xa Mộc Thành này, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ hắn đã tự dẫn xác tới. Việc Triệu Tứ tiểu thư tính kế nàng lần này ắt là có hắn ta nhúng tay vào.

"Mộc Thành." Mộc Hàn Yên sầm mặt, gằn giọng gọi cả họ lẫn tên hắn, trong phút chốc bỗng làm người ta cảm thấy sợ hãi và bức bách, nhưng cảm giác này đã biến mất trong nháy mắt, khiến Mộc Thành cảm thấy mình đã lầm tưởng.

"Sao?" Mộc Thành nhếch mép cười lạnh.

"Ta chọn thị vệ thế nào cũng mạnh hơn thị vệ của ngươi." Mộc Hàn Yên cũng cười lạnh lùng.

Nghe thấy lời Mộc Hàn Yên nói, Mộc Thành lại cười to hơn, chỉ là ngại Việt Phàm Linh đang đứng ở đây nên mới chẳng thể cười ngạo nghễ mà không kiêng nể gì.

"Cái gì? Ngươi nói mấy gã thị vệ gà mờ mà ngươi chọn mạnh hơn thị vệ của ta sao? Hàn Yên à, ngươi học cách nói đùa từ lúc nào vậy? Câu nói đùa này cũng buồn cười quá cơ." Mộc Thành nói với Mộc Hàn Yên một câu không hề khách khí nhưng vẫn có chừng mực. Kiểu ném đá giấu tay, châm chọc khiêu khích thế này cũng là chuyện thường thấy.

"So tài đi." Mộc Hàn Yên khẽ cười, điềm tĩnh thản nhiên nhìn Mộc Thành: "Thế nào? Để thị vệ của ta và thị vệ của ngươi thử sức một chút."

Mộc Thành vẫn đang cười, như thể điều mà Mộc Hàn Yên vừa nói là chuyện cười hài hước nhất trên đời.

"Mẫu thân, để bọn họ so tài đi, tiện thể đặt ra một phần thưởng may mắn luôn, thế nào? Dùng cỏ Băng Tâm năm trăm năm tuổi và cả đóa Thanh Trúc Đằng kia nữa, được không ạ?" Mộc Hàn Yên quay đầu nhìn Việt Phàm Linh, mỉm cười nói. Nãy giờ Việt Phàm Linh không hề lên tiếng ngắt lời bọn họ bởi vì bà muốn để Mộc Hàn Yên biết thị vệ mà nàng chọn thật chẳng ra sao, vẫn nên để bà đích thân chọn cho nàng hai người khá khẩm thì hơn. Cuối cùng lại nghe thấy những lời này của Mộc Hàn Yên, bà ngẩn cả người.

"Mẫu thân, được không?" Mộc Hàn Yên nhìn Việt Phàm Linh chăm chú, tuy lời này có ý hỏi, nhưng ngữ khí thực chất lại là khẳng định.

"Hừ! Ta cầu còn không được. Hàn Yên, lát nữa ngươi đừng có hối hận rồi tìm chủ mẫu để khóc nhè đấy." Mộc Thành vốn cho rằng Mộc Hàn Yên chỉ nói đùa, không ngờ Mộc Hàn Yên lại thực sự nghiêm túc. Hơn nữa còn mở miệng xin chủ mẫu cây cỏ Băng Tâm năm trăm năm tuổi kia làm vật đánh cược. Đùa nhau à, phụ thân hắn ta đã tìm được người chế thuốc gia tăng sức mạnh cho hắn ta, mà cây cỏ Băng Tâm kia là thứ quan trọng không thể thiếu. Hắn ta đang muốn tìm cơ hội đoạt cỏ Băng Tâm về tay mình. Nếu Mộc Hàn Yên đã dâng cơ hội này lên trước thì sao hắn ta có thể không nắm lấy? Mộc Hàn Yên quả đúng là một đứa ngu dốt. Lên cơn buồn ngủ sao, vậy thì hắn sẽ mang gối tới cho, ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.