Tôi Thà Cô Độc Cả Đời Còn Thoải Mái Hơn Yêu Anh

Chương 1




Cơ hồ là đua xe đến bệnh viện, Cố Thành An lao xuống xe mở cửa xe, cẩn thận dè chừng đem Kiều Tâm ôm vào trong ngực, trong miệng lải nhải nhắc: "Tâm can, em ngàn lần không được xảy ra chuyện, tôi lần sau sẽ không làm bừa!"

Nếu Kiều Tâm mà xảy ra chuyện không hay, Cố Thành An nhất định sẽ hận chết chính mình.

Thật là không nên làm bừa như vậy, vừa rồi có một chút quá phận, rõ ràng đều nghe được Kiều Tâm nói chính mình không thoải mái, thế nhưng vẫn là không nhịn được!

Trong lòng mắng chính mình một vạn lần, lại vẫn không thể thay Kiều Tâm gánh vác một chút thống khổ.

Ôm người đi đến cổng bệnh viện, nhìn thấy trợ lý đứng ở nơi đó, Cố Thành An rống lên một tiếng, "Đi gọi bác sĩ mau, cậu đứng chỗ này làm gì? Chẳng lẽ cậu~~~~"

"Cố tổng, thế nhưng...."

Này là muốn vào khoa gì? Hay vẫn nên trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu?

Cố Thành An cũng sửng sốt, nhìn trợ lý tỉnh táo lại, "Đưa đi phòng cấp cứu, sau đó cậu ở bên ngoài đợi, tôi tự mình đến văn phòng viện trưởng."

"Vâng, tôi đã hiểu."

"Còn có, mặc kệ bác sĩ nói gì, cậu đều phải xác nhận, Kiều Tâm không có việc gì, cậu ấy không thể xảy ra chuyện, còn lại.... Đều có thể không cần, hiểu không?"

Trợ lý Joy biết chuyện của Cố Thành An cùng Kiều Tâm, nhưng lại không biết Kiều Tâm là một song tính nhân, nghe đến câu này có điểm kì lạ, không hiểu ý tứ của Cố Thành An cho lắm.

Đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ trên người Kiều Tâm có bệnh?

Joy vẻ mặt mê man cùng y tá đến phòng cấp cứu, nhìn Kiều Tâm bị y tá đẩy vào phòng, sửng sốt một chút mới ngồi xuống.

Này đến cùng là bệnh gì, thế nào nhìn ~~~ vừa rồi sắc mặt Kiều Tâm có hơi kém.

Trong lòng Cố Thành An nóng như lửa đốt, thế nhưng chuyện này đều liên quan đến Kiều Tâm có nguyện ý công khai thân thể mình hay không, cho nên hắn tất yếu phải đi tìm viện trưởng nói chuyện.

Đi đến văn phòng viện trưởng, Cố Thành An đi vào, nhìn thoáng qua người ngồi trên bàn làm việc, gật đầu một cái.

"Lý thúc thúc, con lần này đến, là muốn nhờ chú một việc."

"Thành An? Sao lại đến bệnh viện, có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không phải, là Kiều Tâm."

Nghe vậy Lý viện trưởng cũng ngây ngẩn cả người.

Ông đương nhiên biết Kiều Tâm là ai, chung quy hai nhà cũng có qua lại, cho nên lần trước ông cũng đến tham dự hôn lễ, đáng tiếc cha mẹ của Cố Thành An lại phản đối chuyện này, vẫn không thể chấp nhận Kiều Tâm làm con dâu, từ ngày hôn lễ đó qua đi cũng không thấy trở về nước.

Người Kiều gia lại không thừa nhận Kiều Tâm tồn tại.

"Thân thể của Kiều Tâm.... Cậu ấy có chuyện, hiện tại đang ở phòng cấp cứu, con, con vẫn lén gạt mọi người, con không muốn cho người khác biết thân con của cậu ấy khác với người thường, cho nên con hi vọng thúc có thể giúp con giữ bí mật. Còn có, nếu có thể giữ lại đứa bé, thì mười tháng sau còn phải nhờ người."

Lý viện trưởng hiện tại đã năm mươi tuổi, vào nghề được ba mươi năm. Thế nhưng đối với những lời Cố Thành An vừa nói lại sửng sốt vì chưa từng gặp qua việc nào như vậy.

Cậu nhóc nhu thuận kia lại là một song tính nhân!

" Lý thúc thúc, chuyện này theo con biết, chỉ có con và Kiều gia biết, hiện tại người có thể đi vào phòng cấp cứu nói rõ chuyện này sao?"

"Ta và con cùng đi xuống, trời, chuyện này quả thật ngoài dự kiến của ta, ta còn tưởng đời này con với hài tử vô duyên, xem ra ông trời cũng thật ưu ái ngươi tiểu tử này, khiến cho cậu nhóc kia lưu một món quà lớn."

"Không nghĩ đến sẽ có đứa nhỏ, dù thể chất cậu ấy không phải như vậy, con cũng sẽ thích cậu ấy."

"Được rồi tiểu tử con còn dám trước mặt ta nói những lời này, có ta ở đây cháu hãy yên tâm, loại thể chất này tuy có vẻ hơi hiếm, thế nhưng không phải không có tiền lệ. Cũng từng có trường hợp như vậy, thế nhưng không có ví dụ nào là sẽ có bệnh."

Hai người đi lên thang máy đến phòng cấp cứu, Lý viện trưởng đi thay quần áo, lúc đi ra nhìn hắn nói, "Còn có, chuyện này con đã hỏi qua Kiều Tâm chưa? Cậu ấy nói gì không?"

"Con... Chuyện đó không ai biết, nếu biết con đã nói, cũng sẽ không khiến cậu ấy vào bệnh viện."

Đều là người trưởng thành, Lý viện trưởng đương nhiên biết ý tứ trong lời nói này, nhịn không được lắc đầu.

"Tiểu tử ngươi, vừa rồi còn có cảm giác thành thục ổn trọng, kết quả nửa điểm không tiến bộ, nếu không phải nhìn ngươi lớn lên, ta thật có cảm giác đánh tiểu tử ngươi."

"Con biết sai, Lý thúc thúc người mau vào xem đi."

"Biết"

Lý viện trưởng đi vào, tại phòng tiệt trùng tiêu độc qua sau đó đến bàn giải phẫu.

Nhìn thoáng qua Kiều Tâm đang thở bằng bình dưỡng khí, sắc mặt không được tốt, nhìn về phía hai bác sĩ bên cạnh, "Như vậy liền không thể làm phẫu thuật? Mấy người vẫn còn là học sinh của tôi đó."

"Giáo sư, này...."

Dựa theo như bệnh nhân bình thường mà làm, nếu có thể có đứa nhỏ, cấu tạo bên trong khẳng định không khác biệt lắm, cẩn thận một chút, đừng để thương đứa nhỏ."

"Vừa rồi có dấu hiệu đổ máu, xem ra đứa nhỏ hẳn là...."

"Tận lực giữ lại."

Lãnh tĩnh (lãnh đạm, điềm tĩnh) hạ lệnh, Lý viện trưởng tự mình cầm dao làm ca phẫu thuật này.

Bên ngoài Cố Thành An dựa vào tường, muốn hút một điếu thuốc, phát hiện nơi này không thể hút, chỉ có thể lau mặt một phen nhìn về phía Joy, "Tôi thật là thiếu chút nữa đem người mình yêu nhất hại chết."

Sớm đã biết thân thể Kiều Tâm và người bình thường không giống nhau, có khả năng sẽ có con.

Thế nhưng cũng biết nếu phá thai đối với Kiều Tâm mà nói, thân thể sẽ tổn thương gấp đôi.

Joy không biết sự tình bên trong, thế nhưng nhìn bộ dáng khó chịu của Cố Thành An cũng khẳng định được Kiều Tâm bị bệnh gì đó.

"Cố Tổng, Kiều tiên sinh sẽ bình an vô sự."

"Ân"

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, mãi cho đến khi đèn phòng giải phẫu vụt tắt. Cố Thành An mới có thể cảm thấy mình như vừa sống lại, lập tức đến trước cửa phòng giải phẫu.

Lý viện trưởng tháo khẩu trang xuống nhìn Cố Thành An, "Con yên tâm, chuyện này bệnh viện của ta sẽ tiếp nhận, còn có sẽ giữ bí mật chuyện này."

"Cảm ơn Lý thúc thúc."

"Đưa cậu ấy đến phòng bệnh, con cùng đi thôi, nhớ rõ đừng làm ồn cậu ấy tỉnh, bất quá khi tỉnh lại có khả năng sẽ hơi đau."

"Thuốc gây mê? Đối với đứa nhỏ có ảnh hưởng không?" Cố Thành An nóng vội thiếu chút nữa nói lỡ miệng, may mắn dừng lại đúng lúc.

Lý viện trưởng vỗ vỗ vai hắn, "Sẽ không sao, con an tâm đi."

Ông tự xuất thân ra trận sao có thể để lại hậu quả gì, dù sao chính là phụ tử bình an.

"Ta còn phải đi chế định phương án trị liệu kế tiếp, muộn một chút sẽ con nói chuyện."

"Ân"

Cùng Kiều Tâm trở lại phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, đây vẫn là lần đầu tiên Cố Thành An thấy Kiều Tâm yếu ớt như vậy.

Ngày trước bao giờ cũng gọi Kiều Tâm là tiểu tâm can, những lúc ấy cảm giác Kiều Tâm rất tỏa sáng, cả người đều sáng sủa.

Nhưng lần này đã thấy Kiều Tâm không tầm thường đến vậy.

"Joy, đến công ty mang những văn kiện khẩn cấp cần xử lý gấp đến đây, về phần khác, tạm thời giao cho phó Tổng, nhớ kĩ, rồi báo cho tôi."

"Vâng, tôi biết."

"Đúng, nhớ rõ mỗi ngày đến nhà hàng khách sạn mang một ít đồ bổ dành cho sau khi phẫu thuật tới đây, khai vị cũng lấy một ít."

"Biết, Cố Tổng."

"Vậy Cố Tổng có chuyện gì cần sai bảo thì cứ gọi cho tôi."

Cố Thành An không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay Kiều Tâm, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình mật, còn có xin lỗi.

Hắn thật không nghĩ đến, lúc ấy Kiều Tâm thật sự có cảm giác không thoải mái.

Hai người ở trên giường vốn chính là làm bừa thật, mỗi lần đều như chết qua một hồi khoái cảm vậy, một lần này, hắn nghĩ lại mà sợ, bởi vì hắn thiếu chút nữa đã mất đi Kiều Tâm.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng dáng nghiêng một chút, theo thời gian tan biến, chậm rãi trong phòng bệnh bóng dáng cũng biến mất.

Cố Thành An cứ như vậy nắm tay Kiều Tâm cả buổi chiều, mãi cho đến buổi tối.

"Cố Thành An..."

"Tâm can! Em tỉnh rồi?"

"Muốn uống nước, anh rót cho tôi một chén nước." Âm thanh Kiều Tâm có chút khàn khàn, sau khi nói xong cảm giác yết hầu ngày càng khô khốc.

Cố Thành An buông tay cậu ra, đi rót một cốc nước rồi đem đến. Sau đó ở một bên giúp Kiều Tâm uống, Kiều Tâm vừa nhận cốc nước, lập tức nâng tay bưng cốc ùng ục uống hết.

Thật sự rất khát.

"Chậm một chút, không ai tranh với em."

"Biết không ai cùng tôi uống, thế nhưng... Uống xong rất thoải mái."

"Em nha"

"Tôi, tôi sao lại ở trong bệnh viện?" Kiều Tâm mơ mơ màng màng hỏi một câu, sau đó nhớ tới việc gì, còn có Cố Thành An sốt ruột ôm mình xuống dưới lầu, trong bụng lại truyền đến cảm giác khác thường.

Kiều Tâm bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, sắc mặt trắng nhợt, "Tôi, tôi có phải hay không ~~~"

Cố Thành An thấy sắc mặt Kiều Tâm thay đổi, lập tức giải thích, "Đều là anh sai, anh không biết em mang thai, anh.... Anh lúc ấy rất lỗ mãng, bị dục vọng làm đầu óc mụ mị, chính như em nói, t*ng trùng thượng não!" (giờ mới nhận ra à ông (◎_◎;)

"Vậy, vậy đứa nhỏ đâu?"

Hỏi những lời này, Kiều Tâm nhắm mắt lại, sợ chính mình nghe được đáp án không muốn nghe.

Cậu rất sợ, sợ chính mình lỗ mãng hại chết một sinh mệnh.

Cậu sớm biết thể chất của mình cùng người bình thường không giống nhau, cũng biết mình có khả năng mang thai. Thế nhưng, thế nhưng không dám tưởng tượng lúc mình đang mang thai, lại còn cùng Cố Thành An làm tình quên hết tất cả, thiếu chút nữa liền~~

Nhắm mắt lại, siết chặt góc chăn, chờ Cố Thành An cho mình một đáp án.

Bỗng nhiên trên mắt bị một đôi môi ướt át hôn xuống, Kiều Tâm kích động nắm lấy quần áo Cố Thành An, sợ đây là nụ hôn trấn an.

"Em.... Có phải hay không?"

"Không phải, nó vẫn còn, còn tồn tại."

Âm thanh của Cố Thành An rất có từ tính, lại mang theo ý trấn an, khiến tâm Kiều Tâm trở về chỗ cũ, thở ra một hơi nhẹ nhõm, tựa vào lòng Cố Thành An.

Cố Thành An ngẩn ra, cười nói, "Đứa ngốc, em cùng đứa nhỏ trong bụng là thứ quý giá nhất đối với anh, về sau, sinh mệnh quan trọng nhất của anh chính là hai người."

Lúc này Kiều Tâm không biết nên làm thế nào để biểu đạt sự vui sướng của chính mình, chỉ có thể ngửa đầu nhìn Cố Thành An. Từ góc độ này nhìn lại, Cố Thành An rất soái, rất anh tuấn, khiến người khác mê muội.

Vong tình hôn lên cằm Cố Thành An, tựa hồ muốn đem sự cao hứng của chính mình truyền đạt lại cho Cố Thành An.

Cố Thành An cũng động tình, ôm Kiều Tâm, gia tăng thêm một nụ hôn.

Đồng phục bệnh nhân khá lớn, hai người tựa vào nhau thật chặt.

Bất tri bất giác, Kiều Tâm kéo tay Cố Thành An từ dưới chậm rãi chui vào áo bệnh nhân, khiến hắn đùa bỡn đầu v* của mình. Trong miệng phát ra tiếng nức nở, một bộ dáng đáng thương mặc cho người ta xâm lược.

Phía dưới Cố Thành An liền cứng rắn, đỉnh vào quần.

"Ngứa, anh sờ sờ nó..."

"Đừng nghịch, em đang mang thai, hơn nữa còn đang sinh bệnh...."

"Không, nơi này muốn anh sờ, nơi này không có sinh bệnh..."

Lúc này Kiều Tâm mê người hơn bình thường, Cố Thành An nhất định là sắp không khống chế được chính mình, dục vọng như muốn phá tan gông xiềng.

Nhưng thời điểm hắn sắp không nhịn được, trong đầu đều xuất hiện bộ dáng kia của Kiều Tâm, còn có vết máu đỏ tươi.

"Tiểu tâm can, em nhẫn nại, qua một đoạn thời gian lại cho em sờ."

"Anh ~~~!" Kiều Tâm trừng lớn mắt, "Nơi này không có mang thai, nơi này không có sinh bệnh!"

Mang thai không chỉ ham ngủ, hơn nữa khát vọng đối với dục vọng còn gia tăng.

Cố Thành An dở khóc dở cười, sợ đắc tội với tiểu tổ tông, nâng tay xoa đầu v* đã sưng lên, "Em tao hóa này, như vậy liền cứng?"

Kiều Tâm cười nhẹ, dùng đầu gối cọ một chút vào tính khí của Cố Thành An, "Nơi này cũng cứng rắn, a, cái này gọi là cương, người ta có thần bột, cái này của anh gọi là gì? Dạ bột?"

"Tiểu bại hoại!"

Há miệng cắn nhẹ vào chóp mũi của Kiều Tâm, Cố Thành An lấy tay vuốt ve dục vọng của Kiều Tâm.

Thật muốn trong phòng bệnh làm một lần, nếu không phải ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.