Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Chương 7: 7: Kim Phượng Trâm




“Sợ tôi?”

Bạc Giản Thương không có đuổi theo, chỉ là đứng cạnh giường, nhìn xuống Lôi Hoan Ni đang cuộn lại trong góc, “Biết sợ rồi, là chuyện tốt!”

“Còn lấy bình hoa ném tôi sao?”

Lôi Hoan Ni lại kinh ngạc, anh không ngờ biết được cô cầm bình hoa là muốn ném anh?

Không đúng, cũng không thể nói là muốn ném anh, cô là muốn cản trở những ai không cho cô rời khỏi, đương nhiên, khả năng lớn nhất, vẫn là anh.

“Anh thả tôi đi, tự nhiên sẽ không bị ném nữa!” Lôi Hoan Ni yếu ớt nói một câu như thế.

Hốc mắt Bạc Giản Thương hơi tít lại, “Cho nên, không phải muốn ném tôi, là muốn bỏ trốn?”

“Cái gì gọi là bỏ trốn?” Lôi Hoan Ni nghiến chặt răng, hậm hực nói, “Là anh phi pháp bắt cóc tôi tới nơi đây, nếu như anh chỉ là muốn làm chuyện ấy……với tôi, anh cũng đã làm qua rồi, bây giờ, cũng nên thả tôi đi, tôi muốn lập tức rời khỏi.”

Cô thậm chí không muốn có oán hận gì đối hành vi Bạc Giản Thương ép buộc cô, hoặc là làm những cử động báo thù gì, chỉ đơn thuần muốn rời khỏi người đàn ông này, một phút một giây cũng không muốn ở lại với người đàn ông này.

“Hoan Hoan.” Giọng nói của Bạc Giản Thương trầm hẳn xuống, tràn đầy nguy hiểm và mê hoặc, “Thân phận của em là vị hôn thê của tôi, tôi cho rằng “những chuyện đó” mà em nói xảy ra giữa những vợ chồng chưa cưới rất là bình thường, em nên mau chóng học thích nghi tôi đi! Mà không phải là phản kháng tôi, trách mắng tôi, hoài nghi tôi, giây phút nào cũng muốn rời xa tôi!

Nếu như như thế, tôi sẽ vô cùng không vui, em biết đó, hậu quả chọc giận tôi là thế nào không?”

Cơ thể của Lôi Hoan Ni bất chợt cuộn người lại, trong đầu lập tức hiện lên cả người vương tử Sarri đều là máu.

Cô im lặng rồi.

Thái độ của Bạc Giản Thương Lôi Hoan Ni đã biết được, anh chính là không chịu tha cho cô đấy.

Nhưng, vì muốn tự do, cô vẫn là quyết định thương lượng với anh.

“Bạc tiên sinh, tôi cảm thấy anh làm quyết định có……qua loa quá không, tại sao lại là tôi chứ? Với bản lĩnh của anh, chắc chắn rất dễ dàng điều tra được---tôi tuy là Lôi gia đại tiểu thư, thật ra là một cây cỏ lớn lên trong nhà kính, muốn xinh đẹp không xinh đẹp, muốn thân hình không thân hình, muốn bản lĩnh không bản lĩnh, muốn ưu điểm không có ưu điểm, đừng nói là cùng anh trải qua chiến đấu kích liệt, tôi ngay cả súng cũng bắn không trúng.

Còn nữa, tính cách của tôi vô cùng không tốt, bướng bỉnh, kiêu ngạo, bá đạo, vô cùng ngang ngược, ích kỉ vô liêm sĩ không sĩ diện……thật đấy, Bạc tiên sinh, tôi quả thật là không có gì tốt, tướng mạo không xuất chúng, lại không biết nấu nướng, không đánh thắng nổi kẻ thứ ba, cũng đuổi không được lưu manh, là phụ nữ ai cũng mạnh hơn tôi!

Không phải có một câu nói nói rằng, lấy vợ phải lấy vợ hiền sao? Tôi 200% không dính dáng gì đến vợ hiền, anh muốn kết hôn với tôi, không có một chút lợi ích tốt nào với sự nghiệp và cuộc sống của anh không nói, tôi vẫn sẽ tạo các kiểu tai hại cho anh……tổng hợp trên, tôi cảm thấy anh vẫn là nên thận trọng suy nghĩ kĩ lại, thả tôi đi, cũng sẽ giảm đi phiền phức và tai hại cho bản thân anh!

Còn nữa còn nữa, tôi không có tình cảm với anh, trong lòng tôi toàn là anh Nhất Hàng của tôi, tuy rằng anh ấy bây giờ phải kết hôn với Vân Khuynh rồi, tôi cùng lắm không phá hoại tình cảm vợ chồng của bọn họ, nhưng thích anh ấy lại là chuyện của tôi, ai cũng không điều khiển được trái tim tôi, cả đời tôi đã không dự định thích ai khác ngoài anh ấy nữa, nghe nói đàn ông đều rất nhỏ mọn, không thể nhẫn nhịn được vợ của mình đi thích người đàn ông khác, tin rằng anh cũng không ngoại lệ chứ? Cho nên, anh hà tất muốn lấy một người phụ nữ trong lòng đều là người đàn ông khác chứ?”

Đương nhiên, Lôi Hoan Ni không phải cảm thấy bản thân tồi tệ như vậy thật, nhưng vì muốn thoát khỏi Bạc Giản Thương, cô đã cố gắng có thể suy nghĩ tất cả những lý do có thể chê bai mình đều nói ra. Trên sự thật, cô cũng không hiểu được, Bạc Giản Thương tại sao lại nhất định lựa chọn cô?

“Nói xong chưa?” Sắc mặt Bạc Giản Thương không đổi, giọng điệu lãnh đạm, hốc mắt lay động một cảm giác nguy hiểm.

Lôi Hoan Ni ngây người một hồi, người đàn ông này thái độ gì?

Tại sao giống như không một chút tình cảm?

“Nói xong rồi,” Cô trả lời, “Bây giờ, tôi có thể rời khỏi nơi này chưa?” Mặc kệ anh có thái độ gì, tâm tư gì, chỉ cần có thể tránh xa xa anh ra, làm sao cũng được!

“Em là phụ nữ của tôi, đây là lần cuối cùng tôi nói, sau này, đừng có bất kì nghi vấn đối với chuyện này nữa!” Bạc Giản Thương ngồi lên trên giường, ngón tay dài gõ vài cái xuống tấm nệm mềm mại.

“Tôi trước giờ không làm quyết định qua loa, lựa chọn em, tự nhiên là tại vì em có tư cách làm vợ tôi.”

“Em chẳng phải là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp, nhưng tôi thích khuôn mặt này của em, hài lòng cơ thể của em, càng hài lòng cảm giác khoái lạc mà cơ thể em mang đến cho tôi, em không cần thiết phải rất bản lĩnh, cũng không cần thiết phải có ưu điểm gì, còn đối với chuyện cùng tôi chiến đấu kích liệt……tôi ở trong lòng em là hình tượng con mèo cả ngày phải trong chiến đấu kích liệt giết người trong khu rừng sao?

Nhưng súng vẫn nên bắn trúng, tôi sẽ cố gắng hết sức của tôi bảo vệ tốt em, nhưng kẻ thù của tôi và Lôi gia cũng tương đối nhiều, lỡ khi có kẻ nào không biết điều chui vào được, em cũng có tí năng lực bảo vệ bản thân trước, đợi tôi đến cứu em!

Bắt đầu từ hôm nay, tôi đến huấn luyện em, trăm phát trăm trúng là hợp lệ.

Em nói tính cách em không tốt? Bướng bỉnh, kiêu ngạo, bá đạo, vô cùng ngang ngược, ích kỉ vô liêm sĩ không sĩ diện? Những vấn đề này, tôi cũng không mấy thích những tích cách như thế này của em, cho nên, từ bây giờ bắt đầu, đem những tính khí xấu này của em thu hết lại, nếu như dám phạm lỗi trước mặt tôi, tôi có cách trừng phạt em!”

Nói đến đây, Bạc Giản Thương trực tiếp lướt mắt vào hai sợi xích thép thô đen kia.

“Em nói em không xuất chúng sao? Không sao, chuyện trong sự nghiệp tôi sẽ giải quyết tốt, tôi là đàn ông, làm tốt sự nghiệp, để phụ nữ của mình ổn định cuộc sống là chuyện nội sự của tôi, em không cần thiết lo lắng chuyện này.”

“Em nói em không biết nấu nướng? Cũng không sao, tôi cần là người vợ, không phải đầu bếp, trong nhà có người giúp việc, em muốn ăn món gì, tôi sẽ đi mời đầu bếp chuyên nấu món đó, chỉ cần em đồng ý ăn, một năm 365 ngày, có 365 món ăn, tôi có thể cho bọn họ làm không trùng lặp cho em ăn!”

“Em nói em không đánh thẳng nổi kẻ thứ ba? Điều này em hoàn toàn có thể yên tâm, tôi ngoài em ra không có hứng thú với bất kì giống cái nào, em sẽ không có phiền não như thế!”

“Em nói em không đuổi được lưu manh? Hứ~ phụ nữ của Bạc Giản Thương tôi đây, ai dám hoang tưởng, giết không tha!”

“Còn cái người gọi là anh Nhất Hàng của em, chỉ qua là mến mộ thời niên thiếu của em, cũng như là những người khác bị ánh hào quang của minh tinh lừa gạt, điên cuồng đuổi theo minh tinh vậy, không được tính là tình cảm nam nữ, tôi chỉ xem như là một kiểu hoạt động giải trí của em thôi.

Nhưng, có một điều em nói đúng, tôi không thể nào nhẫn nhịn vợ của mình trong lòng có hình bóng của người đàn ông khác, em tốt nhất tự giác chút, mau chóng quên đi Hoắc Nhất Hàng, sau này, cũng không được tiếp xúc với người đàn ông khác ngoài tôi, nếu không, chân của em, tôi sẽ thu lại, đánh gãy đôi chân của em, để em nơi đâu cũng không đi được!”

Nói những lời này xong, Bạc Giản Thương lại nhìn vào Lôi Hoan Ni, ánh mắt rạo rực, “Bây giờ, nói thử những việc gần đây em cần phải làm xem! Luyện kĩ năng súng, vừa nãy đã nói qua rồi; ngoan ngoãn ăn cơm, em ốm quá rồi, sờ lên toàn xương, không có êm tay, làm cũng tương đối yếu ớt, ngoan ngoãn đợi chờ, tôi sẽ đến tìm em vào lúc tôi cần em, nếu như phát hiện em không ở đây……ha~!

Tiếng cười lạnh cuối cùng, mang theo điềm cảnh cáo không nói lên lời, cơ thế của Lôi Hoan Ni lại bất chợt run rẩy lên.

Trong lòng cô trầm hẳn xuống, ý nói của Bạc Giản Thương, căn bản là không thể nào tha cho cô rồi!

Trong đầu anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Dựa vào gì yêu cầu cô đều phải nghe anh?

Có lẽ là ánh mắt của Lôi Hoan Ni vẫn còn tràn đầy kháng cự và ngoan cố, Bạc Giản Thương lại bổ sung vài câu, “Hoan Hoan, đừng có ý đồ thách thức tôi, càng đừng có ý đồ chạy trốn tôi, từ trước đến giờ, không ai có thể an toàn rời khỏi tôi! Em nên làm là không phải kháng cự tôi, mà là phục tùng tôi! Bây giờ, qua đây.”

Trước đó là đối xử với cô hơi thô lỗ chút, anh cho bác sĩ lấy thuốc, chắc là sắp qua đến, đợi một lát anh sẽ đích thân dùng tay thoa thuốc cho cô trước, để cô mau chóng khỏe lại, không thì làm sao “giao tiếp” tình cảm?

Nhưng trước khi bác sĩ tới, phải cho cô mặc thêm áo, anh không hi vọng người phụ nữ của mình bị người khác ngắm nhìn.

“Tôi không……” Lôi Hoan Ni lại lắc đầu như là cái trống lắc tay, cô biết rằng chỉ cần người đàn ông này không nhân nhượng, cô tạm thời không trốn không thoát, nhưng tại sao phải qua bên chỗ anh? Anh thú tính lại trỗi dậy muốn cái gì cô thì sao? Cô vẫn còn đang đau đấy!

“Không?” Bạc Giản Thương sắc mặt đột nhiên lạnh lùng lên, trong mắt như dao phóng vào Lôi Hoan Ni, “Em xem những lời nói vừa nãy tôi nói đều là không khí? Không?”

Anh đá phăng đôi dép lên giường, nhẹ nhàng bắt lấy Lôi Hoan Ni từ trong góc lôi ra, “Nói thêm một lần, em không?”

“Buông tôi ra! Anh là tên ngang ngược, anh buông tôi ra!” Tâm trạng Lôi Hoan Ni cuối cùng cũng bùng nổ, “Anh đấy có phải có bệnh không? Anh thích ai không thích, nhất định thích tôi? Anh nói tôi nghe, anh thích điều gì ở tôi, tôi sửa! Tôi sửa còn không được sao?

Tôi và anh là hai người lạ, người lạ anh hiểu không? Cho dù là có cái hôn ước gì thì đã sao? Tôi không biết không biết không biết! Cho dù là có hôn ước, anh dựa vào gì mà cưỡng bức tôi? Anh tưởng anh là ai hả, tôi dựa vào gì phải nghe lời anh? Anh đấy dựa vào gì mà ăn hiếp tôi? Nói cái gì không có ai dám phản kháng anh, cái gì cái gì, Lôi Hoan Ni tôi lớn đến ngần này, cũng chưa ai dám ức hiếp tôi! Tôi muốn về nhà tìm anh tôi ~ hu hu hu~.”

Lôi Hoan Ni càng nói càng phẫn nộ, càng nói càng ấm ức, nước mắt và nước mũi đã tuôn chảy ra, cô vô cùng tự giác lau trên áo sơ mi của Bạc Giản Thương!

Bác sĩ bước vào, nhìn thấy cảnh như thế, tròng mắt cũng xém rớt ra ngoài.

Đây còn là quan chỉ huy mắc bệnh ưa sạch nghiêm trọng của bọn họ không? Anh không ngờ lại đồng ý cho nước mắt và nước mũi của phụ nữ lau lên người anh?

“Ai cho cậu vào đây!” Trong phòng có thêm hơi thở của người thứ ba, Bạc Giản Thương lập tức có phản ứng, lấy tấm mền cuộn Lôi Hoan Ni chặt thật chặt, mới ôm lấy cô quay người lại.

Bác sĩ sợ đến khẩn trương cúi đầu xuống, “Quan chỉ huy, tôi gõ cửa rồi, cửa đang mở. Cho nên, tôi liền bước vào.”

“Đây là lý do?” Giọng điệu Bạc Giản Thương càng lạnh hơn, hiển nhiên là tức giận rồi.

“Vâng! Tôi giao thuốc cho anh xong, lập tức tự phạt đi phòng lạnh ngồi 24 tiếng.” Bác sĩ khẩn trương quyết định hình phạt của mình, nếu không, đợi đến Bạc Giản Thương làm quyết định, chỉ sẽ nghiêm trọng hơn.

“Ừ.” Bạc Giản Thương gật đầu, gọi là hài lòng.

Đồng thời, anh đưa tay ra, “Thuốc lấy đây, cậu có thể cút được rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.