Vương Mộng Khuê lĩnh
phần thứ nhất tiền lương, hưng phấn gọi điện thoại cho Lâm Thiển Hạ nói
muốn xin cô ăn một bữa lớn, địa điểm do cô chọn.
Lâm Thiển Hạ
cũng rất vui mừng, nhưng cô biết Vương Mộng Khuê gia cảnh không được,
huống chi cô số tiền lương này tuy nhiều, nhưng cũng là tiền dựa vào mồ
hôi nước mắt đổi lấy, cho nên đã nói chỉ cần ăn ở quán thịt nướng ngoài
cổng trường một bữa là được.
Ở cổng trường học đều là sinh viên bán, giá tất nhiên rẻ, nhưng vệ sinh và mùi vị không tốt chút nào.
Vừa
nghe Lâm Thiển Hạ nói chỉ cần ăn một bữa ở quán thịt nướng đơn sơ ngoài
cổng trường học, Vương Mộng Khuê lập tức có chút không vui, nửa nguồn
diểnn đànn lê quý đônn đùa nói Lâm Thiển Hạ như vậy là xem thường cô.
Lâm
Thiển Hạ không lay chuyển được Vương Mộng Khuê, cuối cùng hai người
quyết định, chọn tiệm thịt nướng Hàn Quốc rất nổi tiếng ở trung tâm chợ
thành phố K.
Lúc hai người gặp mặt, Vương Mộng Khuê mặc bộ đồ
công sở cắt may vừa vặn, vải dù không coi quá tốt, nhưng tôn lên được
đường cong lồi lõm vô cùng tinh tế của cô, dọc đường đi không biết bao
nhiêu đàn ông lóa mắt.
Đối với việc này Lâm Thiển Hạ đã thấy
quen. Mới đầu cô còn có thể len lén tự ti, nhưng bây giờ thì không. Cô
nghĩ, mình đã có một ông chồng tốt như vậy, coi như bề ngoài mình bình
thường, ở trong lòng chồng cô vĩnh viễn là đẹp nhất.
Các cô đi
tiệm thịt nướng, mỹ danh lan xa, là tiệm duy nhất ở trung tâm chợ thành
phố K. Trước kia ở xung quanh đã từng có mấy quán lần lượt, nhưng tiệm
vẫn buôn bán náo nhiệt như trước, tại đây vào ngày lễ hay giờ cao điểm
thậm chí còn phải xếp hàng, nhưng khách hàng vẫn đổ xô vào như cũ.
Cuối cùng, những quán thịt nướng lớn nhỏ xung quanh, không sai chút nào đã đóng cửa hết rồi.
Tiệm
thịt nướng này gần như độc quyền buốn bán đồ ăn uống ở trung tâm chợ
thành phố K, tất nhiên giá cũng vô cùng đắt, ít nhất trong mắt Lâm Thiển
Hạ chính là như vậy.
Bọn họ không ăn cùng món ăn, giá tiền không
giống nhau từ hai trăm đến một nghìn đồng, Lâm Thiển Hạ vừa nghi hoặc
món ăn một nghìn đồng đến tột cùng ngon đến mức nào, vừa chọn đại một
phần ăn hai trăm dồng.
Hai người đang ăn khí thế ngất trời, đột nhiên một vật nhỏ liền nhào vào trong ngực Lâm Thiển Hạ.
Lâm
Thiển Hạ giật mình, cô còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe được một giọng
nói quen thuộc, dùng giọng điệu khiển trách hơi giận: “Lạc Nghiêu, như
vậy là không lễ phép, nhanh ra khỏi lòng chị.”
Lâm Thiển Hạ chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ vô tình gặp Thiệu Hoa Trạch như vậy, trên mặt đầy lúng túng.
Thiệu
Lạc Nghiêu luôn luôn rất ngoan, lần này lại không nghe lời ba nói, cả
người như bạch tuộc quấn lấy người Lâm Thiển Hạ, còn dùng giọng nói ngọt
nhu nói: “Chị, bế, bế......”
Tim Lâm Thiển Hạ lập tức mềm
nhũn. Cô thoải mái mà ôm lấy Thiệu Lạc Nghiêu, khóe miệng cười có chút
không tự nhiên, quyquy-ddlqd nhưng vẫn nửa đùa nói: “Không có chuyện gì,
thằng nhóc này rất thích em!”
Thiệu Lạc Nghiêu được ôm lên vui
mừng, bĩu môi muốn hôn. Lâm Thiển Hạ bị bộ dạng đáng yêu cậu bé chọc
cười, liền chu môi hôn cậu một cái.
Người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu lập tức hài lòng nở nụ cười.
Thiệu Hoa Trạch nhìn màn tình cảm này, trong lòng ngũ vị tạp trần*. “Lạc Nghiêu, về nhà thôi. Con phải đi ngủ rồi.”
(*Ngũ vị tạp trần: năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn) lẫn lộn, ý chỉ trong lòng đủ mọi cảm xúc lẫn lộn.)
“Con không đi! Ngày mai không phải đi học!” Người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu dẩu môi nói.
“Không
sao không sao, bây giờ còn sớm!” Lâm Thiển Hạ ôm người bạn nhỏ Thiệu
Lạc Nghiêu ngồi xuống, còn hết sức nhiệt tình cho cậu bé một xâu nướng
thịt.
Thiệu Hoa Trạch không có cách nào, chỉ có thể ngồi xuống.
Mà Vương Mộng Khuê ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối cảm giác mình là người đi đường giáp.
Trước
kia khi gặp người quen, Lâm Thiển Hạ tối thiểu cũng sẽ giới thiệu cho
cô một chút. Nhưng bây giờ, Vương Mộng Khuê nhìn cô cúi đầu nghiêm túc
quét mật ong lênxâu thịt, cũng biết cô căn bản không có ý định giới
thiệu nhười đàn ông này cho mình biết.
Vương Mộng Khuê biết, người có thể làm cho Lâm Thiển Hạ thất thường như vậy, trừ Thiệu Hoa trạch, còn có thể là ai?
Lại nhìn đàn ông ngồi người bên kía, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm xâu thịt nướng, hình như có tâm sự nặng nề.
“Nghe cô chú nói, em có bạn trai?”
Lâm
Thiển Hạ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Hoa Trạch có chút hốt hoảng,
lại thấy đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm mình, bên trong hình như
chứa rất nhiều cảm xúc.
Lần này Lâm Thiển Hạ lựa chọn làm con rùa
đen rụt đầu, nguồn diểnn đànn lê quý đônn né tránh ánh mắt nóng bỏng
của Thiệu Hoa Trạch, “Ừ” một tiếng nhỏ không thể nghe thầy.
Vương Mộng Khuê tiếp tục làm người qua đường Giáp, cắm đầu cắm cổ ăn.
Thiệu
Hoa Trạch trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói một tiếng xin lỗi, liền đứng
dậy đi về phía toilet. Lúc trở lại, cà người đầy mùi thuốc lá.
Hai
chị em thật vất vả mới có một lần dịp liên hoan, vốn sẽ phải ăn rất vui
vẻ, nhưng bởi vì Thiệu Hoa Trạch, không khí có vẻ có chút cứng ngắc và
lúng túng.
Vương Mộng Khuê cảm thấy đặc biệt khó chịu, cô cũng biết chắc chắn Lâm Thiển Hạ cũng không thoải mái đâu.
Một giờ trôi qua, họ rốt cuộc ăn xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nhưng lúc chia tay, người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu lại đột nhiên không muốn, nắm tay áo Lâm Thiển Hạ hết mức không chịu đi.
Cả
kỳ nghỉ của cậu bé hầu như bị nhốt ở trong nhà, trừ thỉnh thoảng có thể
được chơi cùngchú trong quân khu một chút. Trong lòng câu bé thích tự
do, dĩ nhiên sợ bị giam.
Thiệu Hoa Trạch vốn tâm tình còn kém,
lại bị con trai kích như vậy, lửa giận lập tức dâng lên “từ từ” tăng
lên, đột nhiên vươn tay ra vung mạnh lên người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu.
Lâm
Thiển Hạ cùng Vương Mộng Khuê cũng giật mình. Còn Thiệu Lạc Nghiêu cũng
sửng sốt thật lâu, mới phản ứng được mình bị ba đánh, lập tức “Oa ——”
một tiếng khóc lên.
Từ nhỏ đã không có mẹ, Thiệu Hoa Trạch bởi vì
hổ thẹn, nên đối với Thiệu Lạc Nghiêu cũng chỉ là mắng mà thôi, bình
thường bất kể cậu phạm bao nhiêu lỗi, anh cũng chưa từng có đao thật
súng thật đánh con trai.
Người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu khóc đến
tê tâm liệt phế, nhưng Thiệu Hoa Trạch lại hình như tuyệt không mềm
lòng, còn làm bộ phải tát con trai thêm một cái.
Lâm Thiển Hạ vội
vàng ngăn lại, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Thiệu Hoa Trạch, nức nở
nói: “Tâm tình không tốt cũng không thể lấy đứa bé trút giận.”
Thiệu
Hoa Trạch sững sờ, lại thấy Lâm Thiển Hạ đã sớm trốn tránh ánh mắt của
anh, gượng cười nói: “Lạc Nghiêu phải được nghỉ chứ, để cho bé đến chỗ
em chơi mấy ngày thôi.”
Hai mắt Lâm Thiển Hạ ướt át, trong hốc
mắt như có nước mắt đảo quanh. Cô biết xưa nay Thiệu Hoa Trạch luôn dịu
dàngmất khống chế như vậy đều là do chính mình. Vì mình và Thiệu Hoa
Trạch đã bỏ lỡ nhau, cô từng tiếc nuối, thậm chí, còn cảm thấy mình có
lỗi với anh.
Lâm Thiển Hạ cũng không đợi Thiệu Hoa Trạch phản ứng, liền ôm lấy người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu rời đi.
Sắc mặt Vương Mộng Khuê phức tạp đi phía sau Lâm Thiển Hạ.
Trước
một màn kia, cô ít nhiều nhìn ra chút đầu mối. Thiệu Hoa Trạch từ đầu
đến cuối cũng không nhìn cô một cái, mặc dù không nhìn thấy Lâm Thiển Hạ
thế nào, nhưng cảm giác của Vương Mộng Khuê nói cho cô biết, trong mắt
của anh, toàn bộ đều là Lâm Thiển Hạ.
Vương Mộng Khuê không hiểu
tại sao rõ ràng hai người đã từng yêu nhau nhưng cuối cùng lại như chưa
từng xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể len lén thở dài, số phận trêu
người.
Lâm Thiển Hạ mất rất nhiều thời gian, mới dần dần ổn định
xong tâm tình, sau đó mới đột nhiên kịp phản ứng, Vương Mộng Khuê bị
chính mình giấu thật lâu.
Cô đi nhanh, cùng Vương Mộng Khuê vai kề vai, cười có chút chột dạ.
Vương Mộng Khuê giả bộ có chút tức giận, hai người trong một cuộc chiến nhỏ ồn ào một chút, không khí rốt cuộc hòa hợp hơn.
Thiệu
Lạc Nghiêu rất biết điều, Lâm Thiển Hạ trong lòng, vẫn luôn rất an
tĩnh, đôi mắt ngây thơ, tò mò nhìn quanh các cửa hàng ven đường và
ngưởi qua lại.
Từ quán thịt nướng ra tới trạm xe buýt các cô đi
một đoạn rất xa, hai người phải qua một con hẻm nhỏ, mới có thể đợi xe
buýt trở về.
Người ta nói, con hẻm này nhiều chuyện rắc rối, Lâm Thiển Hạ cảm thấy lời này tuyệt không giả.
Không sai, ở khúc quanh của con hẻm, một đôi tuấn nam mỹ nữ, đang xảy ra tranh chấp.
Cô gái cao quý ngẩng đầu, mặt không hiểu nói: “Tôi có chỗ nào không xứng với anh, anh lại muốn bỏ rơi tôi?!”
Giọng điệu tự cho là đúng như vậy, Lâm Thiển Hạ làm sao có thể quên. Đại mỹ nữ cao gầy kia, không phải Lý Nhược Dao thì là ai?
Hai người hình như đang đắm chìm trong cơn tức giận khổng lồ, không chú ý chút nào tới ba người Lâm Thiển Hạ.
Chàng
trai mặc áo sơ mi giản dị, vừa nhìn cũng biết không giàu cũng quý. Bởi
vì anh ta quay lưng về mình, nguồn diểnn đànn lê quý đônn Lâm Thiển Hạ
không thấy được diện mạo của anh ta, chỉ có thể nghe được anh ta dùng
giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn, nói: “Lý Nhược Dao, cô có hơi quá tự
tin đấy! Gia thế của cô quả thật không tệ, nhưng so với nhà tôi, kém
không chỉ một chút. Dung mạo cô quả thật không tệ, chỉ là phụ nữ sẵn
lòng theo tôi, cũng không kém hơn cô chút nào!”
Người đàn ông nói xong liền xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra Lâm Thiển Hạ và Vương Mộng Khuê đứng ở khúc quanh.
Người
đàn ông nhìn hướng của các cô, cười nhạo nói: “Nhìn đi, ở đây không
phải có một cô gái đẹp hơn cô không biết gấp bao nhiêu lần!”
Người
anh ta nói tất nhiên không thể nào là Lâm Thiển Hạ rồi. Lâm Thiển Hạ
không có thiên vị bạn thân của cô, quả thật dáng dấp Vương Mộng Khuê vô
cùng xinh đẹp.
Lý Nhược Dao khó tin nhìn Vương Mộng Khuê, cuối cùng mới phát hiện Lâm Thiển Hạ ôm đứa bé đứng bên cạnh.
Cô
ta cảm thấy mình đã bị sỉ nhục rất lớn không nói, bộ dáng chật vật như
vậy lại bị người phụ nữ hèn hạ Lâm Thiển Hạ nhìn thấy, tâm tình của cô
ta càng kém đến tận cùng.
Khi thấy Thiệu Lạc Nghiêu trong lòng
Lâm Thiển Hạ, mới đầu Lý Nhược Dao còn tưởng rằng đây là con của cô và
Tập vi Lương. Nhưng cuối cùng cô ta lập tức phản ứng kịp, chuyện này
không thể nào, thòi gian khi Tập vi Lương nằm viện, Lâm Thiển Hạ không
có chút dấu hiệu mang thai. Sai rồi, sai rồi, sai rồi, phải nói là cô
căn bản không thể có đứa bé lớn như vậy được!
Trong lòng Lý Nhược Dao rất loạn, hơn nữa đôi mắt đẹp nhìn Lâm Thiển Hạ tràn đầy oán hận.
Không
nhìn ánh mắt tràn đầy oán hận của mỹ nhân, chuyện bỏ đá xuống giếng Lâm
Thiển Hạ làm không được, cô cũng không để ý đến Lý Nhược Dao, chỉ quay
đầu lại nhìn Vương Mộng Khuê lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi thôi, nếu không
một lát sẽ bị lỡ xe buýt.”
“Ừ.” Vương Mộng Khuê nghi ngờ nhìn Lý Nhược Dao một cái, liền đuổi theo sát bước chân Lâm Thiển Hạ.
Ngồi
ở xe buýt trong, người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu đã sớm tiến vào mộng
đẹp ngọt ngào, Lâm Thiển Hạ nhìn đèn sáng trưng ngoài cửa sổ, rơi vào
trầm tư.
Cô nghĩ, ông trời đúng là công bằng. Ông không có cho
mình bề ngoài xuất chúng, lại ban cho cô người đàn ông tốt như Tập Vi
Lương. Ông cho Lý Nhược Dao bề ngoài xuất chúng và bối cảnh gia đình ưu
việt, nhưng không cho cô ta nội tâm đẹp.
Lâm Thiển Hạ mặc dù tiếp
xúc lqd với Lý Nhược Dao không được nhiều lắm, nhưng cô cũng đại khái
hiểu rõ tính Lý Nhược Dao. Nói khó nghe một chút, có chút “đẩn độn“. Cô
nghĩ, nguời đàn ông bình thường một chút, cũng không chịu nổi tính cách
của cô ta. Cô cảm thấ, người đàn ông vừa rồi, khẳng định cũng là không
chịu nổi tính cách này của Lý Nhược Dao, mới lực chọnrời đi.
Đều
nói người đáng thương phải có chỗ đáng hận, Lâm Thiển Hạ cảm thấy, thật
ra thì người đáng hận cũng có chỗ đáng thương. Tính tình Lý Nhược như
vậy sẽ phải khắc phục, nên cha mẹ không thoát được liên quan rấtnhiều.
Lâm
Thiển Hạ nghĩ thầm, còn cha mẹ của mình, mặc dù không nuôi cô thành một
người ưu tú, nhưng ít nhất khiến tính tình cô không bị người ta chán
ghét.