Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!

Quyển 8 - Chương 11: Sau lưng chính là.. (2)




Editor: Alligator

Mặt trời lên cao tỏa ánh nắng xuống đất. Gió mát nhẹ thổi, hoa đào phiêu phiêu, tỏa ra mùi hương thấm vào gan ruột.

Vèo một tiếng vang lên, một bóng dáng đỏ rực bay vút qua, hoa đào bị nó làm cho lảo đảo lắc lư dữ dội, một lúc lâu sau mới khôi phục chậm rãi bay bay.

Có chuyện như vậy, là bởi vì Huyết Bàng Vương bay trên bầu trời, tạo thành luồng khí lưu mạnh mẽ đánh thẳng vào những cánh hoa đào yếu ớt.

Huyết Bàng Vương cưỡi gió bay qua, tốc độ nhanh như sao băng, chỉ chốc lát đã bay qua cánh rừng.

Mẹ ơi, mày có cần phải bay nhanh như vậy không?

Cầu Cầu cảm thấy bản thân lúc nào cũng có thể bị quăng ngã, mấy cọng râu vàng run run dựng thẳng đứng, móng vuốt nho nhỏ nắm lông Huyết Bàng Vương thật chặt.

Trái với vẻ kinh hoảng của Cầu Cầu, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan ngưng Nguyệt lại ngồi trên tấm lưng rộng rãi của Huyết Bàng Vương, vẻ mặt hết sức vừa lòng.

Mặt trời thì đỏ rực, gió nhu hòa thổi đến từng ngõ ngách.

Hai người dựa sát vào nhau, các ngón tay đan vào nhau, thỉnh thoảng lại nhìn nhau ngọt ngào, thân mật cọ cọ, nhỏ giọng cười nói gì đó.

Mà sau lưng hai người là Ngân Lang và Thanh Báo.

Lúc này Ngân Lang khoác tay lên vai Thanh Báo, cúi đầu nghe Thanh Báo kể chuyện cười. Nghe đến đoạn buồn cười còn không quên đấm mấy cái vào ngực Thanh Báo.

Về phần những tên Ảo Ảnh còn lại đều phụng mệnh ở Tuyết Ảnh Các.

Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói rồi, lần này đi đến ba nước khác tìm dược liệu, quá nhiều người sẽ dễ dàng bứt dây động rừng, chỉ mang theo Huyết Bàng Vương, Cầu Cầu, Ngân Lang và Thanh Báo là đủ.

Cho nên hai người để những tên còn lại đi theo Vô Ngân công tử vào ở Thụy vương phủ, nghe Vô Ngân công tử sai khiến.

Hơn nữa cũng phải có người vào hoàng cung báo cho Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly một tiếng về việc Vô Ngân nắm giữ hai tấm binh phù, là do hai người bọn họ tự giao cho chứ không phải cướp.

Trong nháy mắt --

Huyết Bàng Vương bay đi nhanh như gió, đột nhiên nó xoay vòng tròn, hạ cánh xuống chỗ bia đá lớn trước Rừng Đào Ma.

Mọi người nhanh nhẹn nhảy xuống xong, Huyết Bàng Vương đứng thẳng tắp, con mắt lộ rõ lạnh lùng cùng sự uy mãnh nhìn về phía đối diện.

Nơi đó có hai mươi tên Linh Cung che mặt mặc hắc y, sóng vai đứng thành hai hàng. Mà đứng đằng trước họ là Nam Cung Tuyết Y, hắn cũng mặc hắc y đứng chắp tay sau lưng.

Coi Nam Cung Tuyết Y như không tồn tại, Ngân Lang và Thanh Báo chia nhau đứng hai bên trái phải Huyết Bàng Vương, ân cần vuốt ve đôi cánh lớn của nó.

Đối mặt với tiểu vương phi, nó rất nhu thuận. Nhưng mà đối mặt với bọn họ lại rất nóng tính.

Cho nên, bọn họ phải đấm bóp đôi cánh cho nó. Ngộ nhỡ ngày nào đó không cẩn thận chọc giận nó, nó có thể nhớ tình cũ mà thủ hạ lưu tình.

Nhìn hai người này nịnh hót, Cầu Cầu khinh bỉ họ.

Hai chân nó chụp lấy cái đuôi, lười biếng nằm trên bia đá, mắt hơi giật giật nhìn Ngân Lang và Thanh Báo.

Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm Huyết Tỳ Bà dựa người vào tay phải Hiên Viên Diễm, đôi mắt diễm ngọc sắc bén nhìn chăm chú Nam Cung Tuyết Y, thanh âm trong trẻo như tiếng hót chim hoàng oanh: "Xin lỗi, để ngươi chờ lâu."

Mắt Nam Cung Tuyết Y chứa ý cười nhàn nhạt, nghênh đón ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhếch môi nói: "Cũng may, không chờ quá lâu."

Lông mi dài cong như cánh bướm khẽ rung động, dung nhan tuyệt sắc của nàng thêm mấy phần phong tình quyến rũ, cười mị hoặc nói: "Đói không?"

Nam Cung Tuyết Y nâng tay lên nghịch tóc, cười nhạt đáp: "Người luyện võ, dù đói mấy ngày cũng không sao."

"Mặt trời rực rỡ, gió mát ôn hòa." Nàng khẽ mở lòng bàn tay, nháy mắt cười nói: "Hôm nay thời tiết tốt, ngươi cảm thấy thế nào?"

Nam Cung Tuyết Y cũng làm động tác tương tự, gật đầu nói: "Ừ, thời tiết hôm nay quả thật không tệ."

"Ngươi nói xem. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý kéo dài âm, rụt bàn tay về, ngửa đầu nhìn trời xanh nói: "Một lát nữa, trời có thể chuyển nhiều mây rồi âm u không đây?"

"Mưa gió thất thường!" Hắn lật tay mấy lần, mở miệng trả lời: "Lát nữa có mây đen dày đặc, mưa to tầm tã, cũng không lạ."

Giờ phút này, nếu là người ngoài nhất định sẽ nghĩ hai người là bạn tri kỷ lâu ngày không gặp, muốn cùng nhau du sơn ngoạn thủy, nhưng lại sợ thời tiết chuyển xấu.

Nhưng hai mươi tên đứng sau Nam Cung Tuyết Y thì lại khác, càng nghe hai người đối đáp, vẻ mặt của bọn họ dưới lớp mặt nạ càng nặng nề.

Bởi vì bọn họ biết, lời nói tiếp theo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chắc chắn sẽ đi vào chủ đề chính. Mà một khi nói vào chủ đề chính thì hai bên lúc nào cũng có thể khai chiến.

Quả nhiên, Nam Cung Tuyết Y vừa dứt lời --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi một tư thế thoải mái dựa vào tay phải Hiên Viên Diễm, cười yêu dã nói: "Vậy cũng được! Mưa gió thất thường, trời đột nhiên mây đen dày đặc, mưa to tầm tả, quả thực chẳng có gì lạ. Có điều. . . Trận mưa này lại là màu đỏ, khó tránh khỏi mất hứng."

Nghe được những lời này, Nam Cung Tuyết Y nhún vai, dịu dàng nói: "Vì không để mất hứng, ngươi hãy làm trời một lần, đừng giáng mưa máu xuống đất."

"Đề nghị này không tệ, ta rất sẵn lòng. Nhưng mà trời cao đã bị đất thuần phục quá lâu, cho nên sẽ vô cùng thương cảm. Vì vậy hôm nay ta trở thành trời cũng nên để ý cảm thụ của đất, nhưng nếu đất bị mưa máu huyết tẩy, thì đây là một loại vui vẻ. Như vậy. . ."

Nàng nhè nhẹ vuốt ve Huyết Tỳ Bà, cười nhìn Nam Cung Tuyết Y nói: "Ta từ trước đến giờ đều rất từ bi, dù không muốn làm mất hứng, cũng phải thành toàn nguyện vọng của đất, ban một trận mưa máu."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, không khí bốn phía Nam Cung Tuyết Y và thủ hạ của y trong nháy mắt ngưng kết lại.

Tiếng nói của nàng rất dễ nghe, nhưng trong đó lại ẩn chứa một tầng ý tứ khác, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu bọn họ.

Ý của nàng rất rõ ràng: nàng là trời, cao cao tại thượng. Bọn họ là đất, hèn mọn khuất phục dưới chân nàng.

Nếu bọn họ không trêu chọc nàng thì thôi. Ngược lại nàng sẽ nhẫn tâm lấy mạng bọn họ.

"Được rồi! Ta và Diễm rất bận, không có nhiều thời gian rỗi rãnh tiếp người tới cửa tặng quà." Nàng nhích người khỏi Hiên Viên Diễm, hơi nghiêng đầu, tươi cười nói: "Tặng quà gì mau lấy ra đi, còn có rất nhiều chuyện quan trọng chờ ta và Diễm làm đấy."

Nam Cung Tuyết Y thò tay vào trong ngực, lấy ra một cái hộp nhỏ hình tròn.

Tay phải mở nắp hộp, nghiêng về phía Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thứ trong hộp có hình giống lá phong, nhưng lại là màu xanh lam. Nam Cung Tuyết Y vẫn giữ chiếc hộp, nhưng ngón giữa tay phải lại hướng vào trong hộp.

Khi tay hắn sờ chiếc lá, giữa chiếc lá chảy vài giọt nước.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ dựa người vào cánh tay Hiên Viên Diễm, nháy mắt như muốn hỏi, lá trong hộp vừa chạm nhẹ là chảy nước có phải giọt lệ thảo thế gian hiếm thấy hay không?

Hiên Viên Diễm yên lặng gật đầu, dùng ánh mắt trả lời: ừ! Thứ bên trong hộp chính là giọt lệ thảo.

"Hiên Viên Diễm, ta đặc biệt chờ ngươi, quả thật là muốn tặng giọt lệ thảo cho ngươi. Nhưng mà ngươi cũng biết đó, chủ nhân của nó vốn là Độc Tiên Mộng La Yên. Lúc ta lấy nó từ tay nàng ta đã đáp ứng một điều kiện, đó là để nàng ta nói riêng mấy câu với ngươi."

Nam Cung Tuyết Y mở miệng chậm rãi nói, ngón tay không rời giọt lệ thảo, làm cho nó càng chảy nhiều nước hơn.

Nghe lời y nói cộng thêm nhìn hành động của y, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đồng thời híp mắt.

Bọn họ cũng không phải ngốc, hành động này của Nam Cung Tuyết Y đại biểu cho cái gì, trong lòng họ dĩ nhiên rõ ràng.

Hắn đang thầm cảnh cáo bọn họ: ngàn vạn lần không được cướp giọt lệ thảo, chỉ cần bọn họ hơi có động tĩnh. . . Trước khi kịp cướp giọt lệ thảo, hắn sẽ vận linh lực phá hủy giọt lệ thảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.