"Vậy thì anh đi đi, dì mà nhìn thấy em sẽ không vui đâu." Vinh Nhung đi
vài bước rồi đứng lại ở sau lưng Vinh Hưởng, tay nắm chặt khung cửa
không chịu buông tay, cả gương mặt đều nịt nọt lấy lòng anh.
Vinh Hưởng dừng bước chân, nhìn cô khẩn trương và đề phòng như vậy làm
cho anh có chút buồn cười cũng đồng thời có chút buồn bực: "Buổi tối
cũng phải gặp, hôm nay là sinh nhật của mẹ chắc hẳn mẹ sẽ rất vui vẻ,
vậy nên chắc mẹ sẽ không làm khó gì em đâu. Em và anh chỉ cùng nhau đi
đón mẹ thôi mà, sợ cái gì chứ?" Nói xong lại dùng sức lôi kéo cô, ai mà
biết cô nhóc này nhìn ốm tong ốm teo nhưng sức lại không yếu tí nào. Nếu
dùng sức tiếp thì anh sợ sẽ làm cô bị thương.
Vinh Nhung kiên quyết lắc đầu: "Đừng mà, dì đi Mỹ vui chơi giải sầu vừa
mới về mà còn phải nhìn em nữa thì tâm tình không chừng sẽ trở nên xấu
đi đó." Cô bây giờ là thật rất sợ gặp lại Hồng Mộ, nếu không cẩn thận sẽ
nổ tung cả bãi mìn, nói không chừng quan hệ mỏng như băng đối với Vinh
Hưởng cũng sẽ bị đánh nát.
Vinh Hưởng nhíu mày, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Sức dùng ở tay buông
lỏng đi nhiều: "Vậy em để tài xế chỡ mình về nhà rồi đợi ở nhà đi, anh
sẽ đón xe đi ra sân bay."
"Không cần đâu tự em sẽ ngồi xe buýt về. Anh cũng mau đi đi, trời lạnh như vậy đừng bắt dì phải đợi."
Trên mặt Vinh Hưởng có chút nụ cười, lặng lẽ ôm cô một cái rồi cúi người
nói nhỏ bên tai của cô: "Nhanh như vậy đã biết yêu thương mẹ chồng, có
cô dâu thân thiết như vậy thật muốn lấy về nhà sớm một chút để thương mà
."
"...."
Vinh Nhung đỏ mặt đẩy anh ra, nhìn xunh quanh không ai chú ý tới cử động
của bọn họ. Anh thấy hàng động của cô thì suy nghĩ xem ra lá gan của cô
cũng lớn hơn rồi, dám nhăn mặt nhíu mày le lưỡi làm động tác xấu còn cố
ý trêu chọc anh: "Vậy thì em sẽ coi tình hình rồi mới chịu lấy anh."
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ cười nói ríu rít của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng
hồng nhìn cực kỳ mê người làm cho trong lòng của anh trở nên ngứa ngáy.
Nhưng cái gì cũng không thể làm, nên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi hù
dọa cô: "Ngứa da rồi à, để coi buổi tối anh sẽ trị em thế nào đây."
Vinh Nhung híp mắt, nhướng chân lên giống như con cáo nhỏ, giọng nói mập
mờ trầm: "Buổi tối em sẽ không khóa cửa chờ anh.... Để xem trong hai
chúng ta ai sẽ trừng trị người nào." Nói xong rồi cô còn nháy mắt mấy
cái với anh.
Một cơn máu nóng xông lên đại não, Vinh Hưởng đưa tay muốn bấm gáy cô
thì Vinh Nhung chợt lui về phía sau một bước: "Dịch Phong, anh đến tìm
anh trai của em à."
Vinh Hưởng thu vẻ mặt lại, giận tái mặt quay ra phía sau nhưng sau lưng
làm gì có ai tên Dịch Phong? Trong lúc nhất thời anh hiểu rõ mình bị cô
chơi đùa, chờ lúc anh xoay người lại thì Vinh Nhung đã ngồi ở trong đóng
bạn học nữ khiêu khích cười nhìn về phía anh. Vinh Hưởng nghiến răng,
híp mắt cười, dùng khẩu hình miệng nói một câu: “Em chờ đi.”
*
Lúc Vinh Hưởng tới sân bay thì Hồng Mộ đã đứng đợi ở cửa rất lâu rồi. Do
bà khá cao nên đứng ở trong đám người lúc nào cũng nổi bật lên. Vinh
Hưởng đến gần bà, còn tài xế thì giúp đỡ bà cất đồ vào xe. Hồng Mộ nhéo
lên cánh tay của Vinh Hưởng, "Không gặp nữa tháng mà mẹ lại có cảm giác
con đã khỏe mạnh hơn rồi."
"Vì không có ma âm của mẹ ở bên tai nên con ăn được ngủ được, tinh thần cũng khỏe hẳn lên. Cho nên cũng lớn nhanh hơn nhiều."
Hồng Mộ liếc mắt nhìn anh, hừ một tiếng: "Con đừng có kinh thường người
khác chờ lúc mẹ con đây mất đi, thì con sẽ rất nhớ mẹ, cầu cho những
ngày trước kia quay trở lại."
"Vâng ạ. Không phải mẹ vội vàng trở về để đoán sinh nhật cùng với ai đó
sao?” Vinh Hưởng cười quỷ dị. Hồng Mộ liền biến sắc, trừng mắt liếc nhìn
anh một cái rồi dùng dáng vẻ rất hung hăng đi về phía xe đang đậu.
Trước khi Hồng Mộ đi đã nói qua một lần với Vinh Kiến Nhạc, Vinh Kiến
Nhạc chết sống không muốn ở riêng, vì vậy Hồng Mộ mới đi tới Mĩ để giải
sầu. Thế nhưng chuyện sớm muộn gì cũng vẫn phải giải quyết. Bà có chút
lo lắng dựa vào xe ngồi yên không lên tiếng, Vinh Hưởng nhìn thấy bà như
vậy liền biết bản thân đã nói sai. Anh cố ý nói sang chuyện khác: "Đúng
rồi, bà ngoại vẫn khỏe chứ?"
"Con còn nói, bà ngoại của con cả ngày đều nhắc tới con nói con lớn rồi
chả có tí lương tâm nào. Lâu như vậy mà không hề đi thăm bà." Trên mặt
Hồng Mộ có chút nụ cười, suy nghĩ một chút rồi cười rất thần bí nhích
tới gần Vinh Hưởng, "Con trai, con còn nhớ Tô Mộng không?"
"Ai?"
Hồng Mộ trợn trắng mắt, "Năm con mười lăm tuổi tới San Francisco với mẹ,
sát vách nhà bà ngoại của con có một em gái người Hoa đó, con bé mắt to
xinh đẹp đó."
"Không nhớ rõ." Vinh Hưởng trả lời qua loa. Hồng Mộ im lặng, con trai
của bà đúng là người vô cùng hiếm thấy, con gái mười người thì hết chín
người nó đã không nhớ mắt, trừ khi là quen nhau ba năm trở lên. Mà bạn
học cùng lớp thì chả có mấy ai hợp nhau.
Hồng Mộ nhiều chuyện vỗ vỗ vai anh: "Con trai, con nói thật với mẹ đi có
phải con thích nam không? Nếu đúng như thì con nên nói sớm với mẹ để mẹ
chuẩn bị tốt tâm lý trước vài năm."
"? !"
Vinh Hưởng lười phản ứng lại, ánh mắt chuyển qua ngoài cửa sổ. Hồng Mộ
nhìn dáng vẻ của con trai như vậy, thì kinh ngạc há to mồm: "Mẹ đoán
trúng rồi sao?"
"Có cha mẹ nào như mẹ đâu chứ, cả ngày không quan tâm con trai học tập, chỉ khích lệ con trai yêu sớm."
Bị Vinh Hưởng ghét bỏ, Hồng Mộ quả nhiên lộ vẻ tức giận ngậm miệng lại.
Vinh Hưởng cong khóe môi, ôm Hồng Mộ nói: "Mẹ yên tâm, giới tính của con
trai mẹ vô cùng bình thường. Mẹ nên quan tâm nhiều tới chuyện của mình
đi...."
Hồng Mộ từ từ thở dài, nghiêm mặt nói: "Chuyện của mẹ....vẫn còn như
vậy, lần này mẹ trở lại là muốn nói cho cha của con biết, mẹ...."
Lời còn chưa dứt thì hai người đã cảm thấy sườn xe bị va chạm mãnh liệt
với thứ gì đó. Vinh Hưởng quay đầu nhìn lại, phía sau là một chiếc màu
đen Volvo. Bảng số xe không nhìn rõ được, nhưng mà cho dù biển số thế
nào thì chắc chắn chiếc xe đó không có ý tốt gì. Sau đó là âm thanh
hoảng loạn của chú Lưu làm tài xế, "Phu nhân, thiếu gia ngồi sau...."
Chiếc xe tăng lực lên làm cho chiếc xe của họ lao thẳng tới chỗ hàng rào
chắn xung quanh, lúc chú Lưu dùng sức đánh tay lái đi, thì phía bên
phải đột nhiên xuất hiện một xe hàng lớn. Vì tránh né xe hàng, chiếc xe
đành đâm vỡ hàng rào chắc, rồi rơi thẳng xuống đồi. Cỏ mọc trên đồi vào
mùa đông trở nên vô cùng trơn trượt, chiếc xe trược một đường dài xuống
dưới, trên đường còn va chạm vào tảng đá mấy lần. Cuối cùng đâm thẳng
xuống khe núi.
Sườn xe lắc lư kịch liệt cuối cùng biến thành lăn lộn, Vinh Hưởng trong
lúc mơ hồ chỉ nhớ rõ Hồng Mộ đã che chỡ anh rất kỹ. Cũng không biết rõ
rốt cuộc chiếc xe đã rơi xuống nơi nào, vô tri vô giác mà chìm vào bóng
tối.
Chiếc xe lắc lư cuối cùng cũng ngừng lại, cả người anh cứng ngắc không
động đậy được. Vinh Hưởng mơ mơ màng màng cảm thấy vô cùng mệt mỏi cứ
muốn ngủ, bên tai đều là âm thanh ong ong. Trước khi anh mất đi ý thức
thì có nghe thấy một giọng nam như có như không vang lên: "Chết chưa?"
"Chết rồi."
....
Trong khoảng không gian tối đen, âm thanh Hồng Mộ vang vẵng bên tai: "Tiểu Hưởng, hãy sống cho thật tốt vì mẹ nhé."
Khi Vinh Hưởng tỉnh lại thì nhình thấy Vinh Nhung đang ngồi bên cạnh
giường bệnh, đôi mắt anh tập trung nhìn thật lâu mới nhận ra cô. Muốn mở
miệng nói chuyện, nhưng một lúc lâu cũng không nói ra được từ nào, cuối
cùng mới hé miệng nói nhẹ với cô: "Mẹ anh đâu?"
Ánh mắt Vinh Nhung trở nên buồn bã, nặn ra nụ cười: "Anh có khát không?
Em đi rót nước cho anh." Nói xong cô lặp tức đứng dậy, kể cả liếc mắt
nhì anh cũng không có tí dũng khí nào.
Vinh Hưởng suy yếu nhưng nghe rất rõ lời của cô, "Mẹ anh đâu?"
Vinh Nhung nắm chặt lấy ly thủy tinh, không ngừng hít thở mấy lần mới nhìn thẳng vào anh mà nói: "Dì....đi rồi."
Đôi mắt Vinh Hưởng như lửa đốt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia sắc
bén đầy uy hiếp, làm cho cô trở nên vô cùng hoảng sợ. Cô nuốt nước bọt,
cẩn thận kéo tay của anh: "Anh...."
Vinh Hưởng không biết lấy hơi sức ở đâu ra, dùng sức hất cô ra rồi bám
người như muốn đứng dậy. Vinh Nhung vội vàng đỡ anh, lại bị anh hất ra,
"Anh, anh bình tĩnh chút đi."
"Cút ngay." Vinh Hưởng rống to với cô, "Anh không tin, Vừa rồi mẹ anh
còn rất tốt mà. Mẹ còn nói chuyện với anh, em nói bậy...." Vinh Hưởng đi
chân trần, thậm chí còn không để ý tới việc mang giày cứ thế mà chạy ra
ngoài. Vừa mới mở ra cửa thì nhìn thấy Vinh Kiến Nhạc. Đôi mắt của Vinh
Kiến Nhạc trở nên đỏ ửng, trên cằm còn nhìn thấy râu mọc ra. Khi nhìn
thấy Vinh Hưởng, con ngươi của ông trở nên co rút lại: "Đã tỉnh rồi sao?
Chạy loạn cái gì, mau về giường nằm."
"Con đi tìm mẹ con. Mẹ con đâu?"
Vinh Kiến Nhạc nhìn Vinh Hưởng, vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi nói ra vài chữ rất rõ ràng: "Mẹ con đi rồi."
Vinh Hưởng nắm chặt tay lại, nhìn người trước mặt rất bình tĩnh mà nói
ra những lời này. Sau đó anh dùng lực đẩy Vinh Kiến Nhạc ra rồi chạy
thẳng ra ngoài, "Nói bậy, con không tin!" Mới vừa rồi rõ ràng mẹ còn
luôn cười nói với anh, làm sao có thể nhanh như vậy đã không còn. Rõ
ràng là mẹ còn cười mới mình, tại sao lại đột nhiên nói là đã mất.
Hốc mắt Vinh Nhung trở nên ương ướt nhìn dáng vẻ mất khống chế của Vinh
Hưởng. Vinh Kiến Nhạc giữ chặt anh từ phía sau, nói khàn cả giọng: "Vinh
Hưởng, con tỉnh táo lại cho cha. Mẹ con đã đi rồi, đi rồi, là chết con
có hiểu hay không!"
Đột nhiên cả phòng trở nên yên tĩnh, Vinh Hưởng cũng ngừng giãy giụa,
lồng ngực lên xuống liên tục. Anh từ từ xoay người lại nhìn Vinh Kiến
Nhạc: "Cha nói lại một lần nữa."
"Tiểu Hưởng, để cho me con được ngủ yên ổn đi. Mẹ con không muốn nhìn
thấy dáng vẻ của con như vậy đâu...." Giờ phút này cả người Vinh Kiến
Nhạc cũng lộ ra sự cô đơn và bi thương, trong nháy mắt dường như là tiều
tụy đi rất nhiều. Sau khi biết tin tức Hồng Mộ chết, ông là người đau
lòng hơn bất cứ ai. Ông còn nhiều lời chưa kịp nói với cô, làm nhiều
chuyện sai lầm như vậy chưa kịp đền bù.
Vinh Hưởng chợt bình tĩnh lại, ánh mắt dường như xuyên thấu qua Vinh
Kiến Nhạc nhìn về chỗ khác, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: "Mẹ ở
chỗ nào?"
*
Vải trắng lạnh lẽo trang nghiêm được kéo ra, Hồng Mộ yên lặng nằm đó.
Vinh Hưởng ngồi ở trên ghế trước giường bệnh, một câu cũng nói không nên
lời, chỉ biết ngây ngốc nhìn chăm chú vào bà. Một lúc lâu sau cặp mắt
mơ hồ càng ngày càng nhìn không rõ, nhưng vẫn là gượng ép cười nói: "Có
phải là mẹ bị lệch múi giờ không? Rõ ràng là chỉ mệt mỏi trong người,
muốn ngủ một chút thôi, có phải không?"
Nhìn Hồng Mộ không hề có sức sống, sắc mặt tái nhợt, Vinh Hưởng vùi mặt
vào giữa đôi tay. Tất cả đều đang tốt đẹp, sao lại đột nhiên biến thành
dáng vẻ như bây giờ. Tay Vinh Hưởng đều là tràn đầy chất lỏng mặn, anh
chậm rãi ngẩng đầu lên, sau só lập tức gục xuống, siết thật chặt bả vai
Hồng Mộ, "Mẹ...."
Vinh Nhung che miệng đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nhỏ giọng nghẹn ngào,
nhìn dáng vẻ của Vinh Hưởng làm cho lòng của cô như bị nhéo từng cái.
Tất cả đều tới quá nhanh, thậm chí đến bây giờ cô không thể nào tin nổi
Hồng Mộ cứ như vậy mà ra đi. Rõ rang là sinh mạng đang sống sờ sờ cứ như
vậy mà biến mất, Vinh Hưởng khổ sở cô có thể tưởng tượng được, nhưng cô
không chia sẻ được. Cô chỉ hi vọng có thể đau thay anh nhiều một chút.
*
Tang lễ của Hồng Mộ rất đơn giản, bà vốn cũng không phải là người thích
màu mè. Trời vào đông, lại cộng thêm trời cứ mua dầm làm cho tâm tình
của người khác như bị ức chế. Vinh Hưởng mặc áo khoác màu đen đứng ở
trước mộ bia, mưa rơi tí tách thắm lên trên tóc của anh. Nhưng anh vẫn
cuối đầu, trên lông mi hiện lên một tầng hơi nước thật mỏng.
Vinh Nhung mặc váy lông cừu màu đen, yên lặng đứng ở anh sau lưng.
Lúc Tổng Hải Thanh đi tới thì Vinh Nhung có chút khẩn trương. Cô không
hiểu lúc này Tống Hải Thanh tới để làm gì, cô cứ như vậy mà thấp thỏm
nhìn Vinh Hưởng. Những ngày qua Vinh Hưởng cực kỳ im lặng, cô thật sợ
tất cả tức giận anh đè nén sẽ bộc phát trong nháy mắt.
Đầu tiên Tống Hải Thanh nói mấy câu với Vinh Kiến Nhạc, Vinh Kiến Nhạc
hiển nhiên cũng không có gì tâm trạng tiếp bà. Nhưng mà ở trước mặt
người ngoài ông thật sự không thể bạo phát nên để mặc cho bà trình diễn.
Vinh Hưởng lạnh lùng nhìn bà một cái rồi dời ánh mắt đi chỗ khác. Vinh
Nhung thở phào nhẹ nhõm, có lẽ trong ngày như thế này, Vinh Hưởng không
muốn Hồng Mộ đi mà không an lòng.
Tống Hải Thanh tháo kính mát xuống đứng ở trước mộ bia, có lẽ giờ phút
này không ai biết trong lòng bà đang tính toán những gì. Nhưng mà người
ngoài nhìn vào thì bà giống như đau buồn vì một người bạn cũ. Bà từ từ
đến gần Vinh Hưởng, tỉ mỉ nhìn chăm chú anh một hồi. Vinh Nhung nhìn
dáng vẻ kia của bà, thì trong lòng không cầm được mà có chút rụt rè.
Không biết Tống Hải Thanh và Vinh Hưởng đã nói những gì, nhưng ánh mắt
Vinh Hưởng chợt trở nên phức tạp nhìn Vinh Nhung một cái. Cái nhìn kia
làm cho Vinh Nhung chợt có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng tội
lỗi. Tại sao.... giờ phút này cô lại cảm thấy anh xa xôi đến thế. Xa tới
mức không thể nào đuổi theo được, cũng không nhìn thấy được tí bóng
dáng nào của anh.