Vinh Nhung ngây người nhìn ánh sáng như ẩn như hiện ở trước mắt, hơi thở
có chút rối loạn. Môi của anh dán lên vành tai lạnh lẽo của cô, hơi thở
nóng bỏng mang theo ý tứ mê hoặc, từng tiếng so với lời thì thầm còn
làm cho cô mê muội hơn: “Nhung Nhung… Nhung Nhung….”
Ngực Vinh Nhung bắt đầu phập phồng lên xuống mạnh mẽ, lòng bàn tay cũng
đổ đầy mồ hôi, gắt gao nắm chặt lấy ngón tay thon dài của anh: “Anh…”
Vinh Hưởng lật người của cô lại, để cho cô đối diện với chính mình. Rõ
ràng là cả phòng đều đã tối đen, nhưng dường như hai người lại có thể
cảm nhận được khát vọng trong mắt của đối phương. Vinh Nhung ngẩng mặt
nhón chân lên, hai cánh tay mảnh khảnh của cô đặt ở cổ anh: “Anh, ôm em
một cái đi, có được không?”
Vinh Hưởng ôm chặt lấy eo của cô rồi nhấc cả người của cô lên, sau đó
thì in xuống một nụ hôn ở trên trán của cô. Vinh Nhung nhịn không được
mà đưa hai chân quấn thật chặt ở trên người anh. Người con trai này mỗi
lần ở bên cạnh cô đều là cho cô có cảm giác an toàn, nhưng một khi anh
rời khỏi thì toàn bộ cảm giác không an toàn chôn thật sâu trong trái tim
của cô sẽ không ngừng trỗi dậy, dần dần lấn át hết cả trái tim. Dường
như anh đã trở thành cái cây để cô dựa vào.
Vinh Hưởng đặt cô ở trên bàn viết, bàn tay vuốt ve cái gáy bong loáng
của cô. Ánh sáng mờ ảo cho nên chỉ có thể nhìn thấy sống mũi nho nhỏ
đang nhô lên của cô. Bởi vì cô sợ hãi nên ngực không ngừng phập phồng,
một lần lại một lần dán lên người anh. Rốt cuộc thì Vinh Hưởng không
nhịn được nữa, cúi người ngậm chặt lấy đôi môi đã mơ ước từ lâu kia.
Môi vừa mới chạm vào, hai người đều đã giống như phá tan gông xiềng trói
buộc bấy lâu, cả hai đều có chút vội vàng dùng lực ôm chặt lấy đối
phương. Vinh Nhung vòng qua người anh, ra sức kéo anh đến gần ngực mình,
khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên cố gắng đón nhận nụ hôn vừa vội vàng vừa
gấp rút của anh.
Đầu lưỡi từ từ thăm dò vào, cái lưỡi xinh xắn nóng bỏng của Vinh Nhung
đuổi theo anh, lưỡi của Vinh Hưởng ở trong miệng cô bú mút, lần theo
cánh môi mềm mại của cô mà liếm cắn. Vinh Hưởng cao hơn cô nữa cái đầu,
bây giờ hơn nữa người đều đè ép lên người của cô, sức lực giữa môi và
lưỡi làm cho cả người cô đều trở nên tê dại, phụ thuộc hoàn toàn vào
anh, cả người bị anh nhẹ nhàng áp chế làm cho cô phải ngữa ra phía sau.
Vinh Hưởng giống như con mãnh thú bị giam cầm rất lâu, một tay linh hoạt thăm dò vào bên trong vạt áo của cô.
Vinh Nhung cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh mang theo một dòng
điện nho nhỏ từ từ thăm dò ở trước ngực mình, cả người cô đều tràn ngập
một cảm giác vô cùng kỳ lạ, cô không kìm được mà giơ tay lên nắm lấy bàn
tay của anh. Năm ngón tay của Vinh Hưởng đan vào tay cô, rồi cầm lấy
bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô di chuyển tới trước ngực cô mà vuốt ve,
môi của anh dán vào tai cô nỉ non hỏi: “Thích không?”
Cả người Vinh Nhung khô nóng khó nhịn, lại cộng thêm sự trêu chọc của
anh mà cả gương mặt đều nóng lên, trong lòng bàn tay còn có cảm giác mềm
mại của chính cơ thể mình. Cô “Ưm” một tiếng rồi không dám nói nữa.
Vinh Hưởng cười nhẹ hôn lại cô, anh cầm lấy tay cô rồi chen vào giữa hai
chân của chính cô, làm cho cả người cô trở nên cứng ngắt đồng thời càng
khẩn trương hơn nữa. Sau đó anh từ từ cởi bỏ đi từng thứ trói buộc, làn
da trắng nõn trong bầu không khí lạnh trở nên run rẩy. Cả người cô cảm
thấy lạnh lẽo lại càng cố gắng dán sát vào trong ngực nóng bỏng của anh,
Vinh Hưởng giúp cô sưởi ấm, anh ôm cô vào trong ngục, nắm chặt eo cô
rồi hôn xuống một đường. Nụ hôn nóng bỏng làm cho đầu óc của Vinh Nhung
trở nên trống rỗng, chỉ có thể luống cuống bám chặt lấy anh.
Hơi thở của Vinh Hưởng trở nên dồn dập, thỏa thích vuốt ve cái bụng bằng
phẵng, cộng thêm làn da trơn mịn nhẵn nhụi, ở dưới tay anh giống như tơ
lụa, anh tham luyến cảm giác tuyệt vời này, rồi lại dịu dàng hôn cô.
Ngón tay của Vinh Nhung nhẹ nhàng miêu tả xương quai xanh của anh, còn
dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt yết hầu. Cảm nhận được yết hầu chuyển động,
Vinh Nhung nhích lại gần, đầu lưỡi tinh tế liếm vào xương quai xanh.
Hình như động tác của Vinh Hưởng cứng ngắc lại, trong phòng tối đen chỉ
có thể nhìn thấy đôi mắt của anh, sự nhiệt tình của Vinh Nhung làm cho
anh không tưởng tượng nổi, càng làm cho anh vừa kích động lại vừa hoảng
sợ. Vinh Nhung đưa tay cởi nút áo của anh, nụ hôn tinh tế theo dọc áo sơ
mi mà trượt dài xuống. Sau đó lại ôm lấy cổ của anh rồi dán môi của
mình vào, cả người anh nóng tới dọa người, trong nháy mắt Vinh Nhung bị
dọa sợ, chỉ biết ngây ngốc mà ôm anh, rồi sợ hãi nhìn đôi mắt đen láy
kia.
Lòng ngực của Vinh Hưởng cũng lên xuống phập phồng, gấp gáp ma xát với
người cô. Vinh Hưởng dừng tất cả động tác lại, chỉ gối đầu ở trên cổ cô
không ngừng thở dốc, giống như là đang kiềm chế gì đó. Vinh Nhung đã
mười bảy tuổi rồi, không còn là một đứa bé, đương nhiên cũng sẽ biết
Vinh Hưởng đang kìm nén cái gì.
Cô đỏ mặt, vuốt mái tóc mềm mại của anh, ý tứ trong lời nói trở nên đứt quảng: “Vinh Hưởng… anh… có muốn không?”
Vinh Hưởng bởi vì lời nói của cô mà dừng lại mọi chuyện, ôm cô thở nhẹ: “Không”
“… Tại sao?”
Vinh Hưởng thương tiếc vuốt ve cái lưng trơn mịn của cô, trong giọng nói
mang theo chút ý cười: “Đứa ngốc, em bao nhiêu tuổi rồi. Sau này chúng
ta.. còn có rất nhiều thời gian.” Nhưng mà, thật sự có sau này sao?
Trong lòng anh bắt đầu lan tràn cảm giác tuyệt vọng, tay vẫn tham lam ôm
lấy cô như cũ. Loại mâu thuẫn này, vốn sớm đã thành thói quen, nhưng
mỗi khi nhớ đến thì anh vẫn lại không thể khống chế được mà tự thôi miên
chính mình.
Trong lòng Vinh Nhung vừa ấm ám lại vừa chua chát, quan hệ của cô cùng
Vinh Hưởng luôn ở trong tình cảnh như nước với lửa. Hôm nay ngừng chiến,
nhưng ngày mai có thể sẽ tràn ngập khói thuốc súng. Cô cực kỳ sợ sẽ mất
đi anh, có lẽ ngày mai anh sẽ hối hận? Có lẽ ngày mai, anh sẽ trốn
tránh? Cánh tay Vinh Nhung không ngừng thắt chặt, cắn chặt môi không nói
gì.
Vinh Hưởng cảm nhận được sự khác thường của cô, thử dò hỏi cô một tiếng: “Nhung Nhung?”
Vinh Nhung cắn răng, tay lặp tức tìm kiếm ở dưới người anh, tìm thẳng
đến nơi biến hóa của anh. Vinh Hưởng nắm chặt lấy cổ tay của cô, sau đó
hơi buông lỏng rồi mới cắn răng hỏi: “Nhung Nhung, em biết em đang làm
cái gì không?”
“Biết.” Ngón tay Vinh Nhung nhẹ nhàng cọt xát vào anh: “Anh… Em thích
anh, rất thích. Thích đến mức một giây cũng không muốn rời xa anh.”
Vinh Hưởng thở dài, đem tay không an phận của cô từ từ đặt vào lòng bàn
tay của mình: “Ngốc quá, em cho là thích thì dùng cách này để thể hiện
sao?”
Vinh Nhung nói quanh co, mơ hồ mà không rõ: “Mọi thứ của em, chỉ muốn cho anh.”
Vinh Hưởng nhếch môi, kề vào cánh môi của cô: “Nhung Nhung.. Em còn nhỏ
như vậy, em xác định là tương lai sẽ không hổi hận chứ? Chúng ta là ruột
thịt…” Lời còn chưa nói xong thì anh đã bị Vinh Nhung dùng răng môi đập
vào, động tác của cô kích động đến mức thiếu chút nữa cắn nát cả môi
của anh.
Nhưng chính vì hành động táo bạo như vậy của cô làm cho Vinh Hưởng hiểu
được trong lòng cô đang sợ hãi. Anh nên làm sao đâu? Anh cũng sợ hãi,
cũng khẩn trương. Sợ mọi chuyện sẽ bị vạch trần, để rồi tất cả mọi sự
dịu dàng và lưu luyến trước mắt đều biến thành bọt nước, tất cả nhu tình
ý mật đều như nước chảy về biển Đông. Tình cảm của bọn họ đã mang theo
sự cấm kỵ, ngay cả khi hai bên yêu nhau cũng chỉ có thể ở trong bong tối
mà bày tỏ.
Một khi ra ánh sáng, thì nên đối mặt như thế nào?
Cô gái này, anh đã bảo vệ bao nhiêu năm nay. Đến hai năm trước, anh mới
hiểu rõ khát vọng trong lòng của mình là như thế nào đối với cô. Rốt
cuộc thì duyên phận này cóđộng cơ gì? Yêu tới cuối cùng ai sẽ chiếm được
nhiều hơn. Anh không muốn tương lai của họ sẽ không thể quay đầu lại
được, Vinh Nhung là tim là thịt của anh, cho dù côđau đớn đến thế nào,
thì người đau sâu nhất vẫn là trái tim của anh.
Vinh Nhung còn nhỏ, cô suy nghĩ không được nhiều như anh vậy. Cho nên
anh phải bảo vệ cô, tuổi của cô bây giờ có lẽ vừa yêu vừa ỷ lại, thói
quen cũng chưa phân biệt rõ. Nhưng đến lúc cô hiểu được thì sao, anh
không muốn cô hối hận, lại càng không muốn làm cho cô đau khổ.
Hình như Vinh Nhung cảm nhận được anh đang ngây người ra suy nghĩ, cô
nhẹ nhàng lắc tay anh, lưỡi lại càng linh động khiêu khích hơn, Vinh
Hưởng bị cô làm cho cả người bắt đầu trở nên nóng lên, trong lòng cảm
thấy ngứa ngái khó chịu, anh ôm lấy cô muốn nhét cô vào trong thân thể
của chính mình. Vinh Nhung cố ý, vừa hút lưỡi vừa đốt lửa ở trên người
anh. Con trai vào tuổi này làm sao mà chịu nổi, mấy cái qua lại đã bị
Vinh Nhung làm cho đầu ốc trở nên trống rỗng.
Anh ôm lấy cô thả lên giường, sau đó cả người đè lên người cô bắt đầu giở trò xấu.
Vinh Nhung nghênh hợp với anh, đây vốn là điều cô muốn. Nhưng Vinh Hưởng
chỉ vỗ về chơi đùa qua lại trên người cô, chứ không chịu tiến thêm một
bước. Vinh Nhung mê man chống người lên nhìn anh, ánh mắt của Vinh Hưởng
trở nên u ám, nhìn chằm chằm vào cô: “Vinh Nhung, em thật sự không hối
hận sao?”
“Không hối hận.” Vinh Nhung nhẹ nhàng lắc đầu, ở trong ánh sáng mơ hồ không rõ nhìn dáng người cao to của anh.
Tay Vinh Hưởng nhẹ nhàng xoa mặt cô, mang theo chút cưng chiều, dọc theo
bờ vai cô nhẹ nhàng đè cô ở trên giường. Cả người Vinh Nhung run lên,
cảm giác được đầu lưỡi của anh lướt qua địa phương vô cùng bí ẩn của
mình. Cô nắm chặt ga trải giường, chân cũng không biết nên làm động tác
như thé nào, vì vậy mà cứ cứng ngắc nằm ở đó.
Đầu lưỡi của anh mỗi cái đều mang theo một dòng điện đánh tan đi suy
nghĩ của cô, Nhung Nhung che miệng của mình lại cố ý không phát ra
tiếng, cả người bởi vì bị anh trêu trọc mà run lên. Một cảm giác ngứa
ngáy rất kỳ lạ đánh thẳng vào tay chân, cô nhắm chặt hai mắt lại, nhưng
rồi lại chịu không nổi mà la lên. Vinh Hưởng ôm cô, cẩn thân hôn từng
chút một. Ngón tay thon dài từ từ xoa nhẹ tóc của cô: “Nhung Nhung, cho
đến lúc em trưởng thành, đến lúc em xác định được tình cảm của mình thì…
Anh không làm được.”
Cả người Vinh Nhung mềm nhũng nằm trong lòng anh, hai mắt nhìn vào anh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng lành lạnh, gương mặt tuấn mỹ của
anh mang theo sự lạnh lùng và trông đợi, Vinh Nhung nắm tay anh nhẹ
nhàng đặt ở trước ngực mình: “Chỗ này, mười bảy năm qua chỉ có anh.”
Mười bảy năm sau, cũng chỉ có anh…
“Nhung Nhung, em biết con đường này khó đi bao nhiêu không?”
Cằm của Vinh Hưởng cọ vào sợi tóc của cô, sự rung động trong lòng mình
thật lâu sao mới bình tĩnh lại. Đã đi tới nước này, anh biết rõ bản thân
đang làm cái gì. Mười tám năm cho đến bây giờ anh chưa hề động tâm với
một người con gái nào, anh luôn cho là không ai có thể hấp dẫn được
mình. Nhưng sao đó từ từ mới bắt đầu phát hiện, thì ra rất lâu rồi anh
luôn luôn lấy người khác để so sánh với Vinh Nhung.
Có lẽ cô không xinh đẹp nhất, nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn. Có lẽ cô
không phải hoàn mỹ nhất, nhưng lại là người hiểu anh nhất, lại có thể
làm cho anh đau lòng, động tâm, nóng nảy. Nhiều tình cảm hỗn loạn như
vậy ở cùng một chỗ, có phải chính là yêu hay không?
Vinh Nhung lật người đè lên anh, gặn từng chữ mà nói: “Rõ ràng anh ở bên
cạnh em, rõ ràng anh ôm em, nhưng em vẫn còn khao khát anh. Đây là tình
cảm của em gái với anh trai sao?”
“…” Vinh Hưởng không biết tình cảm của Vinh Nhung đối với mình là như
vậy… Anh vẫn cảm giác ở giữ họ có cái gì đó chuyển động vô cùng thân
mật, anh biết những thứ đó nhưng lại cố ý đè nén tình cảm của mình.
Nhưng anh không biết Vinh Nhung cũng có cảm giác giống như mình. Thậm
chí so với mình càng khát vọng đối phương hơn.
Anh từ từ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở miệng: “Nhung Nhung, anh
không buông em ra được, nhưng lại không thể chịu đựng được khi nhìn em
bị kéo vào nơi tối tăm này, anh nên làm cái gì bây giờ?”
Vinh Nhung khéo léo dựa vào ngực của anh, rồi nhỏi giọng nói: “Cái gì
cũng không cần suy nghĩ, dẫn em theo tiếp tục đi về phía trước. Chỉ cần
anh còn ở đây, cái khác em không để ý.” Trên mặt anh từ từ hiện lên một
nụ cười thỏa mãn: “Anh không cần, sao anh có thể làm tổn thương em
được.”
Hai người không nói tiếp nữa, yên lặng mà ôm lấy đối phương. Không gian
yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, đồng thời cả hai
người đều có tâm sự.
Chỉ là không giống như vậy, trong lòng của anh đầy tội ác tối tăm, còn
cô thì bất an không yên. Anh sợ hãi sẽ kéo cô cùng rơi vào vực sâu, cô
sợ anh sẽđột nhiên tỉnh giấc. Phần tội ác xinh đẹp này ở trong thân thể
hai người từ từ nảy sinh giống như một loại thuốc phiện, nó chính là cây
anh túc. Anh không cai được cô, cô cũng không muốn bỏ anh.