Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!

Quyển 5 - Chương 2: Liên Thành và Y Hàm




Ngày hôm sau là chủ nhật, Vinh Nhung vừa mới giúp dì Lưu chuẩn bị xong bữa sáng thì nhìn thấy Vinh Hưởng đi xuống lầu. Anh mặc bộ đồ thể thao màu trắng, còn vác theo một cái ba lô màu đen. Vinh Nhung thấy dáng vẻ này của anh, chợt nhớ tới hình như anh nói chủ nhật này anh muốn đi leo núi. Nhưng mà… lần trước anh còn chủ động hỏi mình có đi hay không, tại sao bây giờ một chữ cũng không đề cập đến?

Lúc ăn bữa sáng trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Vinh Nhung len lén nhìn hành động của người đối diện, nhưng dường như người ta căn bản không để ý đến ánh mắt của cô, chỉ vừa ăn sáng vừa xem báo đang đặt bên cạnh. Không biết là có phải cô bị hoa mắt hay không, hình như khóe môi của người nào đó đang hiện lên một nụ cười như có như không, dĩ nhiên là vẻ mặt hiện lên tâm trạng vô cùng tốt.

Vinh Nhung thờ phì phì cắt thức ăn trong dĩa, cười quỷ dị như vậy, chẳng lẽ rất mong chờ đợt leo núi này hay sao? Trong trí nhớ của cô hình như Vinh Hưởng không phải là người thích náo nhiệt như vậy. Đầu ngón tay Vinh Nhung run lên, chẳng lẽ anh có hẹn với người nào đó?

Lưỡi dao trượt qua cái đĩa sứ, phát ra tạp âm chói tai, Vinh Hưởng nhíu mày. Khẽ nâng mắt lên nhìn hành động của cô: “Em đang luyện ngón tay sao?”

“Đúng.” Vinh Nhung tăng thêm lực đạo trong tay, tiếng “kít kít” bén nhọn khiến người ta nghe thấy càng thêm ớn lạnh mà run lên.

Vinh Hưởng buồn cười tiếp tục trêu chọc nói: “Cái dĩa còn chưa bị nứt thì màng nhĩ của anh sẽ bị thủng trước rồi đấy”.

“Em đang muốn làm thủng màng nhĩ của mình, như vậy sẽ không nhẹ dạ cả tin nghe lời của người nói mà không giữ lời.”

“…”

Vẻ mặt Vinh Nhung khó hiểu nhìn ánh mắt đang của anh đang nhìn mình, lườm anh, giả bộ, giả bộ khá lắm! Sở trường của người này chính là giả vờ vô tội.

“Không phải anh đã hẹn với cô gái nào đi leo núi sao? Cũng không đưa em đi cùng, cho dù muốn tìm chị dâu cho em, thì cũng để cho em tham gia xem mặt chứ.”

Khóe miệng Vinh Hưởng mang theo ý cười, cánh tay vòng trước ngực tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô, nhưng không nói chuyện, cứ như và mà nhìn cô chằm chằm. Vinh Nhung bị anh nhìn đến xù lông, nhỏ giọng lầm bầm: “Được rồi, là em muốn đi theo anh. Anh không ở nhà, một mình em rất cô đơn. Trong nhà chỉ có dì…”

Vinh Hưởng khẽ thở dài, biết mình bó tay với cô: “Không phải trong người em đang khó chịu sao, chảy nhiều máu như vậy mà còn có sức đi leo núi sao?”

“ …” Cô có nên cảm kích anh rất quan tâm đến cô hay không?

“Anh cũng không muốn vừa leo núi, vừa còn phải lo lắng chăm sóc cho một người mất rất nhiều máu.”

Vinh Hưởng nói như thật, còn không quên bổ sung thêm một ánh mắt ghét bỏ. Vinh Nhung nghe thấy lời của anh, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, có thể miêu tả đến rõ ràng như vậy sao? Vẫn còn ở trên bàn cơm đấy. Người này thật sự là rất quá đáng rồi! Hai tay cô đập mạnh lên bàn cơm, làm cho Vinh Hưởng bị dọa sợ. Cô tức giận đến cắn răng, thở phì phì nói với Vinh Hưởng: “Đến lúc đó đừng trách ngược lại em là tại sao không giúp anh, hừ.”

Vinh Hưởng cúi đầu cười một tiếng, giúp cô vuốt lông: “Được rồi, vốn là chuẩn bị dẫn em theo. Không phải là ngày hôm qua em không khỏe sao, bây giờ muốn đi thì mau thay quần áo đi, anh đợi em dưới lầu.”

Vinh Nhung lặp tức nở ra một nụ cười biết âm mưu đã thực hiện được, kéo đôi dép lệt xệt chạy lên lầu. Vinh Hưởng đứng ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng: “Nhớ mang theo thuốc giảm đau, à, còn có… băng vệ sinh của em nhớ phải mang theo đủ đấy. Chúng ta sẽ ở lại đó một đêm.

Vinh Nhung đang bước trên bậc thang thì lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã dài trên mặt đất. Cô giận dữ quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Vinh Hưởng! Anh có thể giống con trai một chút được không?”

“… Sợ em không biết thôi, trên núi… không mua được băng vệ sinh.” Người nào đó phất phất tay, bày tỏ mình là thật tâm muốn tốt cho cô.

Vinh Nhung thật muốn dùng một cái băng vệ sinh đập vào mặt anh, lại kèm tặng một câu, băng vệ sinh em gái anh! (câu này giống như câu mắng người vậy á)

*

Đến chỗ tập hợp, Vinh Nhung mới phát hiện có rất nhiều người cô đều không biết, phần lớn là lớp của Vinh Hưởng. Chỉ là từng các học sinh nam đều mang theo bạn gái, ở độ tuổi của bọn họ, loại chuyện này là cực kỳ bình thường. Bỗng nhiên Vinh Nhung nghĩ đến, hình như mấy năm nay chưa từng thấy bên cạnh Vinh Hưởng xuất hiện bạn gái nào. Cho nên anh mới có thể lựa chọn dẫn cô theo? Nhưng, nếu như cô không tới thì sao??

Chu Tư Thành chủ động chào hỏi với Vinh Nhung, mặc dù Vinh Nhung không muốn gặp anh. Nhưng bởi vì quan hệ của anh ta và Vinh Hưởng, nên cô vẫn lộ ra gương mặt tươi cười miễn cưỡng đồng thời cũng nói với anh ta vài câu. Loại con trai này vừa nhìn là biết ngựa đực khoác lên áo hoa hồ điệp, cho nên cô vẫn luôn giữ khoảng cách với anh càng xa càng tốt. Nhưng rất bất ngờ, Chu Tư Thành không trêu chọc cô giống như lần trước, mà lại đặc biệt thân mật cùng với một bạn gái cùng lớp tên là Lạc Lăng. Luôn cười cười nói nói đi ở phía trước bọn họ.

Tưởng Mạch và Dịch Phong đi ở phía sau bọn họ cách đó không xa cười nói ầm ĩ, hai người này không phải là oan gia không cùng nhà, lúc nào gặp nhau đều rất rộn rã.

Gió biển từ phía sau thổi lên làm lay động quần áo, Vinh Nhung nhìn cây cối xanh um khắp núi, tâm trạng cực kỳ tốt. Chạy theo Vinh Hưởng muốn chụp hình, Vinh Hưởng chán ghét bác bỏ, cả đườg luôn né tránh. Vinh Nhung ở phía sau chạy theo anh, chạy một đoạn xa liền không còn chút hơi sức nào, Vinh Hưởng nhận lấy ba lô của cô, bước chân chậm lại chờ cô: “Đã nói em không nên đến đây, rất phiền phức.”

Vinh Nhung không vui, nhéo vào cánh tay anh một cái: “ Nói, có phải em chiếm danh sách của người nào đó hay không?”

Vinh Hưởng nhìn cô nở nụ cười quỷ dị, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ý cười của Vinh Nhung cứng ở khóe môi, Vinh Hưởng anh… có người trong lòng?

Vinh Hưởng cảm thấy người bên cạnh đi càng lúc càng chậm, ngay cả hăng hái hình như cũng giảm xuống. Anh nghi ngờ xoa xoa tóc của cô: “Sao vậy, tại sao chim sẽ không lên tiếng?”

“Chim sẻ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

“…”

“Anh, anh có người trong lòng sao?”

Vinh Hưởng sửng sốt, vẫn chăm chú nhìn phía trước như cũ. Hình như anh đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói. Vinh Nhung có chút nhụt chí, trong lòng cực kỳ luống cuống. Bước chân cũng càng lúc càng nặng nề, im lặng không lên tiếng đi theo phía sau anh.

"Em thì sao?" Vinh Hưởng lên tiếng hỏi ngược lại cô, mang theo chút ý cười, từ từ quay đầu nhìn cô. Trên mặt tràn đầy dịu dàng, "Nhung Nhung có người nào thích chưa?"

Vinh Nhung nắm chặt tay trong túi áo, nheo mắt lại cười nói: "Anh đoán thử xem?"

Vinh Hưởng cười một tiếng, không trả lời.

Hai người im lặng. Vinh Nhung phát hiện, những năm này cô và Vinh Hưởng càng lúc càng xa, cho dù gặp lại, lúc nào anh cũng có thêm xa cách nhàn nhạt. Cũng sẽ không thẳng thắn đem chuyện trong lòng nói trước mặt cô, khi còn bé hầu như anh và cô luôn như hình với bóng, thân thiết như vậy cũng chỉ trong thời gian bảy năm đó mà thôi. Mà nay, anh đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên bí mật, có suy nghĩ, với cô, chỉ là anh em, mà cũng không giống anh em.

Lúc đến giữa sườn núi, tất cả mọi người đều dừng lại nghỉ ngơi. Bỗng nhiên Lạc Lăng chạy tới chủ động chào hỏi Vinh Nhung, tính tình thoải mái niềm nở giống như rất thân với Vinh Nhung. Vinh Nhung nhìn Vinh Hưởng đang nói chuyện với đám người Dịch Phong, còn mình lại bị Lạc Lăng lôi kéo đi về phía trước. Lạc Lăng nhìn cô gái đang im lặng ở bên cạnh, nghiêng đầu cười nói: "Em là em gái của Vinh Hưởng sao, đúng là rất giống nhau, Vinh Hưởng cũng không thích nói chuyện."

Tên kia không thích nói chuyện? Trong lòng Vinh Nhung hung hăng khinh bỉ anh, quả nhiên là làm ra vẻ khô khốc, cả bụng đầy lời nói của anh đều chạy đi đâu hết rồi? Chẳng lẻ anh thật sự thụ động sao?

Lạc Lăng từ từ đi tới, bước chân nhẹ nhàng. Tâm trạng cũng có vẻ rất tốt: "Mặc dù Vinh Hưởng không thích nói chuyện, nhưng lại là người rất tốt. Giúp chị rất nhiều, chị thật sự vô cùng cám ơn cậu ấy."

"...." Vinh Nhung có chút ngoài ý muốn nhìn Lạc Lăng một cái.

Lạc Lăng hé môi cười nhẹ, khóe mắt nhìn thấy Vinh Hưởng và đám người Chu Tư Thành đi ở phía sau cách đó không xa, còn thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía các cô.

Lạc Lăng kéo dây đai ba lô, từ đầu đến cuối khóe miệng đều giương lên: "Trước kia chị chỉ biết học, có quan hệ không tốt với bạn học trong lớp, đắc tội không ít người. Thân là lớp trưởng, nhưng không có một chút lòng dân. Rất nhiều bạn học nhìn chị không vừa mắt, còn có bạn nam cố ý bắt nạt chị. Nhiều lần chị vì trò đùa dai của bọn họ biến thành rất khó coi, không biết bắt đầu từ lúc nào mà loại chuyện này đã còn không nữa rồi. Sau này mới biết là Vinh Hưởng đã giúp chị." Hai má Lạc Lưng ửng đỏ, một đôi mắt trong suốt sáng ngời, "Chị không biết, người lạnh lùng như vậy cũng sẽ ra tay giúp đỡ người khác."

"Thật ra thì anh ấy, rất thích lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui." Vinh Nhung nói xong thì đồng thời cũng khinh bỉ bản thân mình, Vinh Hưởng sẽ vui khi giúp đỡ người khác mới là lạ. Trời sập xuống anh cũng chỉ chống đỡ một mảnh trên đỉnh đầu của mình mà thôi. Nhưng....càng như vậy, thì anh mới càng kỳ lạ, không phải sao. Vinh Nhung len lén liếc nhìn người bên cạnh, một đôi mắt cong lên đến vô cùng long lanh, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng giống như biết nói. Làn da trắng nõn không có một chút tỳ vết, giống như làn da mịn như sứ của trẻ con vậy. Người như vậy liệu Vinh Hưởng có thích không.

Đột nhiên trong đầu thoáng qua một ý nghĩa, có phải....chính mình đã chiếm chỗ của Lạc Lăng? Bởi vì Lạc Lăng cũng không dẫn theo bạn trai. Lúc nghĩ đến điều này, trong lòng cô có chút khó chịu. Ngay cả một chút ấm áp cuối cùng thuộc về mình, cũng biến mất luôn hay sao?

Dọc theo đường đi Lạc Lăng rất hay nói chuyện, Vinh Nhung thì chỉ thỉnh thoảng hùa theo cô mấy câu. Nhưng Lạc Lăng không phải là kiểu người bụng dạ khó lường, không đến dăm ba câu đã nói trắng hết ra suy nghĩ của mình. Lại còn đỏ mặt hỏi Vinh Nhung, Vinh Hưởng thích gì, ghét cái gì.

Trên mặt Vinh Nhung không khỏi lộ ra một nụ cười dịu dàng, mỗi một cái đều giống như thuộc lòng như bàn tay: "Anh ấy hả, thật ra thì tính tình không hề tốt. Rất ngây thơ, giống như trẻ con vậy. Lúc tức giận không thể tiếp tục đả kích anh ấy, mà phải dụ dỗ. Nếu như ngún nguẩy làm nũng, đùa nghịch chơi xấu anh ấy. Lập tức anh ấy sẽ mềm xuống. Hơn nữa anh rất thích ăn đồ ngọt, điểm này so với con gái thì còn hơn con gái nữa. Nhưng anh ấy rất giỏi nấu cơm, thích tự mình xuống bếp. Ghét ăn thức ăn nhanh ở bên ngoài, cái này liên quan đến tính thích sạch sẽ của anh ấy. Anh thích màu xanh dương, thế nhưng chưa bao giờ mặc quần áo màu xanh dương, bởi vì da anh rất trắng, sợ mặc màu xanh dương sẽ nhìn giống con gái...."

Lạc Lăng trợn mắt há hốc mồm nhìn Vinh Nhung, thật lâu mới mở miệng: "Em nói.... đó chính là Vinh Hưởng sao?"

"...." Chẳng lẽ còn có một Vinh Hưởng khác sao?

"Tại sao Vinh Hưởng trong miệng em hoàn toàn không giống với người mà chị nhìn thấy?"

Vinh Nhung cũng buồn bực, nhìn đi, Vinh Hưởng là một người đáng sợ cỡ nào. Tâm cơ thâm sâu, đem tất cả khuyết điểm của mình giấu thật kỹ, chỉ có khi ở trước mặt cô mới bọc lộ ra tất cả khuyết điểm. Aizz? Trong đầu Vinh Nhung bỗng nhiên sáng tỏa, không phải nói, con trai ở trước mặt người con gái mình thích đều cực kỳ chú trọng hình tượng. Mình nói xấu anh mình nhiều như vậy, nếu anh ấy mà biết có khi nào giết mình diệt khẩu hay không?

Vinh Nhung vội vàng bắt lấy cánh tay Lạc Lăng nói: "Không đúng không đúng, vừa rồi người đó không phải là anh của em, anh của em là một người rất tốt, căn bản không có khuyết điểm. Tính khí vừa tốt, lại vừa đẹp trai, trong nhà còn có rất nhiều tiền. Điển hình là người cao soái phú*, cô gái thích anh tuyệt đối không sai." Sau khi nói xong thì cô phát hiện sắc mặt Lạc Lăng ửng đỏ nhìn phía sau lưng mình. (* cao soái phú là giỏi, đẹp trai, nhiều tiền)

Vinh Nhung cứng ngắc quay đầu lại, liếc nhìn Vinh Hưởng đang đứng ở phía sau. Trên mặt cũng hiện lên sự sửng sốt, nhìn dáng vẻ này của anh, khẳng định là đã nghe được cô vừa nói rồi. Bỗng nhiên Vinh Nhung có chút đau đầu, Vinh Hưởng....chắc sẽ không nổi giận chứ? Mình quảng cáo như vậy thật sự có phần giả tạo quá cao rồi, nhưng dù thế nào thì cô cũng đã giúp anh gia tăng thêm sự nổi bật mà. Nghĩ như vậy, Vinh Nhung vốn có chút không thể hô hấp lại lặp tức hít thở đều lại, hiên ngang mà đón lấy ánh mắt của Vinh Hưởng.

Khóe miệng của Vinh Hưởng mang theo chút ý cười, một phen ôm lấy cổ của cô đi về phía trước, một chút cũng không quan tâm Lạc Lăng đang sững sờ đứng ở phía sau. Vinh Nhung bị anh mạnh mẽ xiết cổ đến không thở nổi, đưa tay đẩy cánh tay đang giam cầm trên cổ xuống: "Sao, em quảng cáo miễn phí giúp anh còn muốn giết người diệt khẩu hả."

Vinh Hưởng dẫn cô đi tới phía trước thật xa mới buông tay ra, nheo mắt lại cười cười. Vinh Nhung nhìn nụ cười quỷ dị của anh, vui mừng như đếnthế sao? Không phải chỉ là ở trước mặt người anh thích tuyên truyền chút thôi sao. Chỉ dựa vào hành động bạo lực ban nãy không phân tốt xấu kéo cô đi, thì đoán chừng con gái người ta cũng đã bị dọa sợ không nhẹ. Quảng cáo này vô ích rồi, đáng thương cho lòng của cô cũng vì đều này mà trở nên mơ hồ.

"Em....Thật sự nghĩ như vậy sao?"

Vinh Nhung nghe thấy vấn đề anh hỏi thì lặp tưc ngu ngu ngớ ngớ gật đầu: "Cái gì mà nghĩ như vậy?"

"Chính là lời ban nãy em nói với Lạc Lăng đó." Đôi mắt Vinh Hưởng sâu xa nhìn chăm chú vào cô. Vinh Nhung bị anh nhìn có chút không thở nổi, lảng tránh ánh mắt của anh mà "Ừ” một tiếng

Tâm trạng của Vinh Hưởng trở nên tốt hơn đi về phía trước, Vinh Nhung vuốt ngực một cái, ổn định lại hơi thở rồi nói tiếp: "Ở trước mặt người anh thích, không phải em cũng đã khen anh mấy câu sao? Mặc dù anh là người đặc biệt ích kỷ, đặc biệt khó sống chung. Hơn nữa tính khí cũng không tốt cho lắm, nhưng em cũng biết bao che khuyết điểm cho anh, không thể để cho anh của em mất thể diện ở trước mặt người trong lòng được. Cho nên em liền trái với lương tâm mà nói nhiều ưu điểm của anh ra một chút, mặc dù em biết rõ con gái đi theo anh nhất định sẽ bị anh bắt nạt rất thảm, nhưng em cũng không đành lòng nhìn anh độc thân một mình...."

Vinh Nhung nhìn thấy vẻ mặt Vinh Hưởng đen lại, cô vội vàng che miệng lại. Tại sao cô cảm thấy.... có ảo giác hình như trời đã thay đổi thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.