Vẻ mặt Hồng Mộ lạnh lùng làm cho một chút mềm lòng của Vinh Kiến Nhạc đề
vỡ ra, ông buông valy trong tay xuống đến gần bà. Cả người đều cảm thấy
uể oải, "Mộ Mộ, không phải như em nghĩ...." Một câu ông cũng nói không
nên lời, không phải như bà nghĩ, vậy thì như thế nào? Trên thực tế, là
ông phản bội bà, cho dù chỉ là một lần thì cũng là phản bội.
Hồng Mộ bình tĩnh nhìn ông, dường như làm cho ông không có cơ hội để nói
tiếp. Một chút xíu dũng khí Vinh Kiến Nhạc tích góp được, nhưng khi
nhìn thấy con ngươi trong sáng ở trong măt của bà thì từ từ tiêu tán
hết. Cuối cùng chỉ biến thành một câu gượng ép lời nói qua loa: "Cô ta
bị ung thư cổ tử cung, không còn có bao nhiêu thời gian, cô ấy....nhớ
Nhung Nhung."
Hồng Mộ không nói gì thêm, liếc nhìn Tống Hải Thanh rồi xoay người đi
lên lầu, cho dù là một giây bà cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy người
phụ nữ vô sỉ này nữa.
"Vinh Kiến Nhạc, phòng này là cha tôi để lại cho tôi. Nếu muốn cùng bạn
của ông song túc song tê* thì tôi không phản đối. Nhưng ông cút ra khỏi
phòng của tôi."
(Song túc song tê: ở cùng nhau, bay cùng nhau. Tương tự với những người yêu không thể tách rời.)
Vinh Hưởng và Vinh Nhung sững sờ đứng nguyên tại chỗ nhìn ba người trong
phòng khách. Hồng Mộ ưu nhã kiêu ngạo cất bước, lúc đi lên cầu thang
ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vinh Nhung, khóe môi hơi cười cười.
Vinh Nhung đứng tại chỗ không tiếng động cúi đầu xuống khiển trách chính
mình, bàn tay siết thật chặt, không dám nhìn Hồng Mộ, cũng không dám
nhìn người bên cạnh mình một cái. Vinh Hưởng chỉ lạnh lùng liếc nhìn
phòng khách, rồi xoay người rời đi.
Trong nháy mắt mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, Vinh Kiến Nhạc khổ sở nhắm
lại mắt, nói với Tống Hải Thanh: "Đây chính là kết quả cô muốn sao?"
“Tôi không ngờ cô ta lại có thể bình tĩnh tới vậy, xem ra, địa vị của
ông ở trong lòng cô ta còn không bằng căn nhà này." Tống Hải Thanh nhún
vai, nhẹ nhàng giễu cợt.
Vinh Kiến Nhạc hoàn toàn không có phản bác lại, yên lặng đi về phía bà,
khom lưng thay bà cầm hành lý: "Tôi sẽ sắp xếp cho cô ở chỗ khác." Đi
hai bước thì ông dừng lại, im lặng một lúc mới nói tiếp: "Đừng tiếp tục
lấy những thứ đó ra uy hiếp tôi...tôi không có kiên nhẫn."
Tống Hải Thanh cắn răng, cuối cùng cười một tiếng: "Được." Rồi quay đầu
lại liếc nhìn Vinh Nhung đang đứng trên cầu thang, Tống Hải Thanh khẽ
nhíu mày với cô, một câu nói cũng không lưu lại liền đi theo Vinh Kiến
Nhạc.
Vinh Nhung không biết mình đã đứng ở cầu thang bao lâu, sau đó thì như
đi vào cõi tiên mà trở lại phòng mình, xóc chăn lên bao bọc toàn bộ mình
trong đó. Trốn không được, trốn không thoát, Tống Hải Thanh hình như là
xác định đúng nhà họ Vinh, mà liều mạng mà quấn chặt. Vinh Nhung nhắm
chặt hai mắt, trong lòng trở nên hoang vu trống rỗng, giống như một vũng
nước đọng. Người phụ nữ đó đã cho cô sinh mạng, rốt cục là trong lòng
cô đang chấp nhất cái gì chứ? Tại sao cô và bà ta huyết mạch tương
thông, vậy mà cô lại chẳng hiểu lòng của bà ta tí nào.
Cô đã từng thật sự có một giây, thật lòng đợi một người nào đó trong quá khứ?
***
Vinh Hưởng không có giận chó đánh mèo cô, nhưng vừa là biết hình như anh
đang tức giận. Anh im lặng rất lâu, ở một chỗ với cô rất lâu nhưng vẫn
không có nói nhiều lời, Vinh Nhung cẩn thận, chỉ sợ là sự bình tĩnh này
bị phá vỡ. Vinh Hưởng sẽ cùng cô đi học, cùng nhau ăn cơm. Chỉ là....
trừ lần đó ra cái gì cũng không có.
Không có biện pháp mở miệng khai thông, cũng không còn biện pháp phá
xuyên cái tầng quan hệ mỏng manh kia. Anh vẫn còn không biết phải làm
sao, thậm chí không có tức giận, không có cãi vả. Nhưng anh lại càng
bình tĩnh thì càng làm cho Vinh Nhung khó chịu. Vinh Hưởng không nên như
vậy, giờ phút này anh giống như một con báo nhỏ đang ngủ say, điều này
làm cho Vinh Nhung rất sợ. Không biết là sau khi anh tỉnh lại thì sẽ bộc
phát như thế nào đây? Lúc mà mỗi lần anh há miệng muốn nói rồi lại
thôi, làm cho ngực của Vinh Nhung đau đớn vô cùng, chỉ sợ anh sẽ nói câu
kia.
Mùa đông trôi qua cực kỳ hoang vu và cô đơn, không có ấm áp của anh, giá
rét của mùa này càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu hơn.
Vinh Nhung núp ở trong chăn, co ro người lại, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Trong mộng cô mơ thấy Vinh Hưởng ôm cô, hôn cô, tất cả dịu dàng lưu
luyến cuối cùng đều chỉ hóa thành một câu nói: thật xin lỗi, anh không
có cách nào ở cùng với em.
Khóe mắt Vinh Nhung ẩm ướt, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Thấy trong bóng
đem tối có một bóng người đang nhìn chằm chằm và cô, bàn tay ấm áp quen
thuộc lưu luyến ở xương quai xanh. Vinh Nhung đưa tay ôm chặt anh, chỉ
sợ đây chỉ là mơ.
Đầu lưỡi Vinh Hưởng chui vào trong miệng cô, hút lấy hương thơm của cô,
lưỡi của cô nho nhỏ mềm nhũn đuổi theo anh. Làm cho anh có vội vàng, ở
trên người cô gián tiếp an ủi mình mấy cái, rồi cứ như thế mà trực tiếp
chen vào. Vinh Nhung đau đến sắc mặt đều trắng bệch, còn chưa có tỉnh
táo hoàn toàn thì cọ xát quá mức đến nóng rát, làm cho cô muốn khóc lên.
Vinh Hưởng chôn đầu ở cổ cô, đè cô xuống thật chặt, giống như là đang
phát điên mà va chạm vào người của cô.
"Nói xin lỗi."
Anh nặng nề thở dốc, phun hơi thở ở trên gò má của cô, nhiệt tình mà
đụng chậm vào điểm mẫn cảm của cô. Vinh Nhung yên tĩnh mơ hồ nhìn hình
dáng không rõ ràng của anh, rồi đưa tay vuốt mặt anh, ngoan ngoãn khéo
léo mà nói: "Thật xin lỗi."
Vinh Hưởng bình tĩnh lại, rốt cuộc động tác cũng không còn nóng nảy như
vậy, nhẹ nhàng hôn lên cái cổ trắng nõn. Bàn tay ôm lấy cái gáy của cô
đỡ cả người cô lên khỏi tấm nệm, ở ngoài dưới ánh trăng sáng lắc lư, anh
tham luyến vuốt ve cơ thể trần trụi đẹp đẽ, tỉ mỉ miêu tả tường đường
cong cô, môi thì liếm láp từng chút một.
"Em yêu anh, tại sao mỗi lần bà ta đều xuất hiện? Tại sao cố tình làm như vậy, em yêu anh rất thê thảm sao?"
Vinh Nhung không phát ra được âm thanh nào, ngọt ngào và chua xót trong
lòng tất cả đều cuồn cuộn chung một chỗ. Cuối cùng chỉ hóa thành sự dây
dưa không tiếng động, cô nhắm hai mắt khẽ ngẩng đầu lên, tóc dài xốc
xếch, nhiệt tình và điên cuồng phóng túng trên người của anh. Vinh Hưởng
nhìn trán cô ướt đẫm vài sợi tóc rơi dính vào trán, không nói lên được
sự quyến rũ và hấp dẫn.
Vinh Nhung nằm ở trong ngực anh mà thở dốc, bị anh đụng chạm đến phải
nức nở nghẹn ngào phát ra tiếng. Anh ôm cô ngồi dậy, ngón tay vuốt ve
đôi môi đỏ tươi của cô, thị lại bị cô ngậm lấy mà nghịch ngợm liếm láp,
hình như khóe miệng còn mang theo một nụ cười, lẳng lặng bám lấy anh mà
nói: "Anh, em yêu anh. Anh chỉ cần nhớ, người yêu anh chính là Vinh
Nhung! Chính là Vinh Nhung."
Vinh Hưởng nhắm hai mắt lại, ôm cô sát vào ngực, đem toàn bộ dục vọng
trong trong cơ thể của cô. Người con gái này là trái tim của anh, anh đã
sớm biết, cô là quả tim của anh làm thế nào cũng không bỏ xuống được?
***
Mấy ngày này Hồng Mộ cũng rất bình tĩnh, không có cãi vả với Vinh Kiến
Nhạc, cũng không có hỏi chuyện của Tống Hải Thanh. Giống như là chưa
từng xảy ra chuyện gì. Vinh Kiến Nhạc thì hoàn toàn trầm mặc ở giữa mà
chịu hành hạ, bà thật sự không thương ông, không yêu ông một chút nào.
Có một thời gian, Hồng Mộ mới biểu hiện ra hết tất cả mỏi mệt. Bà an
tĩnh ngồi ở trước bàn trà nghệ bằng gỗ lim, nhìn lá trà ở trong nước ấm
lên xuống.
Phụ tá Tiểu Đinh nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Chị Mộ, có người tìm chị."
"Oh, để cho bà ta vào đi." Hồng Mộ lấy lại tinh thần, vội vàng sửa sang
lại vẻ mặt của mình, thần sắc nghiêm túc lại. Ở trước mặt người ngoài,
từ trước đến bây giờ bà luôn che giấu sắc mặt của mình, một chút cảm xúc
cũng sẽ không biểu lộ ra, đây là điều mà từ thuở nhỏ bà đã chịu ảnh
hưởng bởi sự dạy dỗ của ông bố hắc bang của mình, không dễ dàng gì mà
biểu diễn ra sự thất lễ của mình.
Nhìn người đang đi tới, bà không hề khiếp sợ gì. Mỉm cười gật đầu nói: "Ngồi đi."
Tống Hải Thanh ngồi xuống đối diện bà, nhìn bà thuần thục pha trà, tư
thái ưu nhã giống như trước kia. Bà rũ mắt xuống, thoáng thu lại ý định
trong lòng của mình. Sau khi ngẩng đầu lên thì lại thay đổi thành sắc
mặt khác.
"Hình như là cô không hề ngạc nhiên khi tôi tới tìm cô."
"Tôi tương đối ngạc nhiên với sự kiên nhẫn của cô, có thể lâu như vậy
mới đến." Hồng Mộ bình tĩnh như sóng, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên mặt
bà, điều này làm cho Tống Hải Thanh có chút không được tự nhiên. Lâu
như vậy rồi, mà bà vẫn không có biện pháp khi một mình nhìn vào đôi mắt
kia. Sẽ làm bà nhớ tới quá nhiều ký ức lúc còn nhỏ.
"Nói đi, tìm tôi cần những thứ gì? Từ trước tới giờ cô thường không ra
bài lẽ. Tôi không cho phép mình đoán sai bao giờ." Hồng Mộ nhẹ nhàng
ngửi Trà Hương trong tay, lông mày khẽ nhíu lại.
Tống Hải Thanh nhìn bà một lúc, rồi lấy một lá thư ở trong ví da ra, chậm rãi đem vật cầm trong tay đẩy tới trước mặt bà.
Hồng Mộ mở lá thư ra, nhìn hai người điên cuồng dây dưa trong hình, đầu
ngón tay không nén được mà run một cái. Hai bên thái dương khẽ giật,
Vinh Kiến Nhạc như vậy bà chưa từng thấy qua, giống như một con sư tử bị
sổ lồng. Bà đành đè xuống cảm xúc dâng lên trong lòng, lạnh nhạt buông
tấm hình trong tay xuống: "Chỉ có chút ít này mà làm cho Vinh Kiến Nhạc
thỏa hiệp rồi hả? Ông ta chỉ có chút ít bản lĩnh thôi à?"
Tống Hải Thanh cười cười, lắc đầu nói: "Những thứ đồ này đương nhiên là
ông ta không quan tâm, tôi cũng vậy không cần thiết phải uy hiếp ông ta.
Làm thì cũng đã làm, Vinh Nhung cũng đã có, ông ta còn sợ bị uy hiếp à?
Hơn nữa...." Bà cười như không cười nhìn Hồng Mộ, "Nếu ông ta sợ cô
nhìn thấy, thì làm gì còn dám dẫn tôi về nhà. Dẫn tôi trở về còn có thể
kích thích hơn so với những bức hình này?"
Hồng Mộ nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng, bà nói rất đúng. Những thứ đồ này
căn bản đối với Vinh Kiến Nhạc không thể tạo thành uy hiếp được, như
vậy.... nói cách khác thì chính là Vinh Kiến Nhạc tự nguyện? Tự nguyện
mang bà ta trở về nhà họ Vinh, thậm chí, không hề quan tâm tới cảm giác
của bà?
"Cô muốn cái gì?" Hồng Mộ không muốn tốn nhiều lời với bà ta. Bây giờ
đầu óc của cô đã trở nên hỗn loạn, không ngừng nghĩ tới hình ảnh bẩn
thỉu của hai người kia triền miên với nhau, bà cảm thấy có chút ghê tởm,
không khống chế được mà muốn giết người.
Tống Hải Thanh nheo lại mắt, dáng vẻ hài lòng: "Mộ Mộ thông minh như
vậy, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nếu không thương ông ấy thì nên dứt
khoát buông tay. Loại ảnh chụp này cô không ngại, nhưng mà....không biết
nếu tiểu Hưởng nhìn thấy, thì sẽ có cảm giác thế nào đây. Bé trai đã
lớn như vậy rồi, không phải cái gì cũng không hiểu."
Hồng Mộ càng dùng thêm sức bóp chặt ly trà trong tay, rốt cuộc trên mặt cũng có chút tức giận: "Tống Hải Thanh, cô dám!"
Tống Hải Thanh chẳng nói đúng sai mà chỉ nhíu mày nói: "Cô nói đi, nếu
những bức hình này một nữa gửi cho bà cụ, một nữa gửi cho các tòa soạn
báo lớn.... thì đời này Vinh Kiến Nhạc coi như là bị phá hủy rồi?"
Hồng Mộ cười lạnh một tiếng, "Thật không nghĩ tới, cô đã đê tiện tới mức
này rồi, ảnh giường chiếu lõa thể của mình mà cũng không ngại để cho
mọi người nhìn thấy."
"Cô cũng biết, tôi là loại người ti tiện. Làm sao có thể để ý tới tôn nghiêm chi."
Hồng Mộ cố gắng đè nén cơn tức giận của mình đang dân trào lên ngực, cắn
răng nói: "Tống Hải Thanh, cô còn là có chút lương tâm sao? Nhà họ Hồng
của tôi rốt cuộc là có lỗi gì với cô, mà cô phải đối xử với tôi như
vậy?"
Tống Hải Thanh rốt cuộc cũng thu lại nụ cười, nhỏm dậy, hai tay chống ở
trên bàn, kinh sợ nhìn Hồng Mộ: "Còn không biết xấu hổ mà nói về nhà họ
Hồng của cô? Cha tôi vì nhà họ Hồng mà bán mạng hơn nữa đời người. Đến
phút cuối cùng không phải là chết oan ở trong ngục giam sao? Lương tâm,
cô có sao!"
"...."
Hồng Mộ không thể tin nhìn bà, một lúc lâu cũng không trả lời. Sắc mặt
Tống Hải Thanh trở nên tươi cười: "Mộ Mộ, nghe chị nói một câu. Rời khỏi
Vinh Kiến Nhạc, mang theo con trai của cô mà cút đi thật xa. Hửm?" Nhìn
thấy cặp mắt hờ hững quật cường của Hồng Mộ, Tống Hải Thanh nói tiếp,
"Coi như cô không suy nghĩ vì Vinh Kiến Nhạc, thì cô cũng không hi vọng
con trai của mình sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ chứ?"
Hồng Mộ ngồi yên tại chỗ, nhìn Tống Hải Thanh lắc mông rời đi, lòng như bị người ta nhéo lại mà không thở được.
***
Buổi tối lúc về nhà Vinh Kiến Nhạc thì đã sắp hai giờ, đại não trở nên
đần độn, rượu cồn xâm nhập từng tế bào làm cho cả người ông cũng bắt đầu
nóng lên. Ông xé cà vạt trực tiếp đi vào phòng ngủ, đèn đầu giường vẫn
còn vì ông mà mở, Hồng Mộ ở trên giường chỉ lộ ra một cái đầu xù xì, cả
người núp ở góc giường. Ông tựa vào cạnh giường nhìn một lúc rồi cởi
quần áo đi tắm.
Sau khi ông lau khô tóc thì vén chăn lên chui vào, theo thói quen mà mò
qua người bên cạnh nghĩ sẽ ôm vào trong ngực. Hồng Mộ không an phận giãy
giụa, áo ngủ trợt xuống bả vai, lộ ra sống lưng trắng nõn thon gầy, đột
nhiên xương quai xanh của cô bên môi ông lại lộ ra mùi thơm mơ hồ thuộc
về bà. Ông hôn xuống xương quai xanh của bà, tay chui vào trong áo ngủ.
Hồng Mộ mơ mơ màng màng hừ ra tiếng, hình như vẫn còn ở nửa tỉnh nửa
mê.
Vinh Kiến Nhạc dịu dàng khẽ xoa trước ngực bà, đa số thời gian bọn họ
yêu đương với nhau đều là lúc cô ngủ mơ mơ màng màng. Cũng không phải là
cô hoàn toàn không phối hợp. Có đôi lúc cũng sẽ nhiệt tình nhu mì, hấp
dẫn mê người nghênh đón ông, chỉ là mỗi lần bà đều không muốn nhìn chăm
chú vào ông, ở trong mắt trong lòng bà đang cất giấu cái gì, bà vẫn còn
hình bóng của người nọ chứ? Vinh Kiến Nhạc nghĩ như vậy, động tác trong
tay không tự chủ mà gia tăng lực độ. Hồng Mộ cảm giác giữa hai chân tê
liệt liền tỉnh lại, híp mắt nhìn người mơ hồ dưới ánh đèn.
Nhìn một chút liền đẩy ông ra, thấy Vinh Kiến Nhạc trầm mặc xuống, bà lật người đưa lưng về phía ông: "Tôi không thoải mái."
"...." Lại viện cớ này, trong một năm rốt cuộc là bà có bao nhiêu ngày
không thoải mái. Men say của Vinh Kiến Nhạc vừa đi lên, cường thế xoay
người cô lại, trước mặt cô mà tỉ mỉ nhìn, sau đó thì lặp tức cởi dây áo
ngủ trên eo của bà: "Tôi sẽ làm cho em thoải mái."
Trong nháy mắt Hồng Mộ có chút sửng sốt, từ trước đến giờ ông không bao
giờ ép buộc cô. Trong đầu lặp tức hiện lên những thứ sắc nhục, hình ảnh
dâm mị kia, bà cắn môi dùng cả hai tay và chân đấm đá ông. Vinh Kiến
Nhạc bị Hồng Mộ khác thường kích như vậy làm cho nổi giận, bắt được hai
tay của bà rồi đè bà lại: "Nổi điên làm gì?"
Trong lời nói của ông nồng nặc rượu cồn làm cho bà nhíu chặt mày lại, ánh mắt chán ghét nhìn ông: "Cút ngay, tôi ngại bẩn."
Lặp tức trong hai mắt Vinh Kiến Nhạc có cuồng phong tụ tập, ông nắm chặt
lấy cằm, cúi người tìm đôi môi của bà. Hồng Mộ đánh không lại ông,
tránh né hô: "Vinh Kiến Nhạc, ông TMD buông tay cho tôi. Đồ không biết
xấu hổ, đã từng chạm vào con tiện nhận kia thì đừng đụng vào tôi ."
Vinh Kiến Nhạc dừng lại tất cả động tác, bắt được trọng điểm trong lời nói của bà, "Cô ta....Tìm em rồi hả ?"
Hồng Mộ không nói lời nào, nghiêng đầu lẳng lặng nằm. Vinh Kiến Nhạc đưa
tay gạc hết mớ tóc lộn xộn của bà ra, trên gương mặt tái nhợt, có nước
mắt trong suốt chảy xuống. Lòng của Vinh Kiến Nhạc nhảy thình thịch,
cô....khóc? Có một cảm giác không xác định được vẽ sống động trong lòng
của ông. Ông ôm lấy bà, thay bà lau nước mắt trên mặt: "Thật xin lỗi,
tôi....Uống nhiều quá. Bà xã, đừng khóc."
Hồng Mộ nức nở, cúi đầu ở trong lòng ông, không tiếng động mà rơi lệ.
Vinh Kiến Nhạc ôm sát bà, nhẹ nhàng ma sát ở bên cổ bà: "Em vẫn còn cần
tôi sao? Chỉ cần em gật đầu, những thứ này căn bản không phải là vấn
đề."
Ông gắt gao nhìn chằm chằm bà, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất kỳ một tia biến hóa
nào ở trên mặt bà. Hồng Mộ giương mắt, âm thanh khàn khàn: "Ông thật sự
không hiểu vấn đề ở chỗ nào? Vấn đề là ông lại lên giường của cô ta,
hiểu không?"
Sắc mặt Vinh Kiến Nhạc tái nhợt, sau lưng đều là lạnh. Giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ đau thương: "Mộ Mộ."
"Đừng gọi tôi...." Bà nhẹ nhàng đè ép huyệt thái dương. "Chúng ta ở
riêng đi, ông và người yêu của ông ở cùng một chỗ. Tôi sẽ dẫn tiểu Hưởng
về nước Mỹ."
Vinh Kiến Nhạc mở to mắt, phương tấc đại loạn*, một lần nữa ôm lấy bà:
"Không cho phép, tôi không cho phép. Ai cho em đi, em và tiểu hưởng
chính là tất cả của tôi. Không ai cướp đi được, chứ đừng nói là một Tống
Hải Thanh."
(Phương tấc đại loạn: Mô tả một tâm trạng xấu, suy nghĩ hỗn loạn)
Hồng Mộ bị ông ghìm chặt dường như không thở nổi, bà thở dài nói: "Ông
cần gì phải làm vậy, chúng ta ở chung một chỗ như vậy, đối với người nào
cũng không tốt. Tống Hải Thanh cố chấp vì ông nhiều năm như vậy, ông
cũng nên...." Bà dừng một chút, mới nói tiếp: "Nếu không thương, ở chung
một chỗ cũng không có ý nghĩa gì. Tôi cũng không muốn, tiểu Hưởng sẽ có
một người cha như vậy."
"...." Tay Vinh Kiến Nhạc nắm cả bả vai bà chậm rãi rơi xuống, tiếp theo
là trầm xuống ....Còn có trái tim đã sớm rách nát đến không chịu nổi.