Bình yên được vài ngày càng khiến cho Vinh Nhung càng không nỡ, từ ngày
đó về sao Tống Hải Thanh cũng không có chủ động đi tìm cô. Mà Vinh Kiến
Nhạc mỗi ngày đều về nhà rất đúng giờ, cho dù hiếm khi có xã giao thì
cũng sẽ xin phép với Hồng Mộ. Vinh Nhung nghĩ có lẽ chính mình thật sự
đã quá lo lắng rồi. Bình thường Vinh Kiến Nhạc yêu Hồng Mộ như vậy, chắc
hẳn cũng sẽ không dễ dàng bị Tống Hải Thanh chi phối.
Mà Vinh Kiến Nhạc từ ngày đó về sau không có gặp lại Tống Hải Thanh. Nếu
không ngày đó phải bị bà ta chọc giận, chạm đến vết thương trong đáy
lòng, đồng thời ông cũng tự giận vì chính mình cũng không khống chế được
cảm xúc của mình, mới đem tất cả tức giận và áp lực toàn bộ phát tiết ở
trong cơ thể bà. Không sai, ông cần một loại phát tiết. Nhưng mà sau
khi phóng túng qua đi cũng không làm cho ông nhẹ nhõm một chút nào,
ngược lại ông cảm thấy có tội sâu hơn. Cho nên ông cự tuyệt tất cả các
lời mời của Tống Hải Thanh, đến cuối cùng cả điện thoại cũng không nhận.
Tống Hải Thanh lại một lần nữa bị chọc giận, hoàn toàn hiểu rõ mọi
chuyện. Bà ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn màn hình di động đen thui, lạnh
lùng bật cười: "Vinh Kiến Nhạc, đây chính là ông ép tôi."
***
Vinh Nhung đã đợi ở cổng trường rất lâu rồi, dòng người tan học nhốn nha
nhốn nháo trào ra, cô cẩn thận dựa vào cạnh cửa. Chờ rất lâu mà còn
chưa thấy Vinh Hưởng đi ra, Vinh Nhung quay đầu nhìn nhìn quanh, nhìn
thấy có mấy người đang đi xuống lầu trong đó có anh và Dịch Phong đang
chậm rãi đi xuống. Cô nhìn anh mặc quần áo chơi bóng màu trắng, trong
nháy mắt gương mặt của Vinh Nhung trầm xuống, đờ đẫn mà dùng mũi chân đá
mặt đất.
Vinh Hưởng để cho bọn người Dịch Phong đi tới sân banh trước, cả đám
người cũng nhìn thấy Vinh Nhung, hi hi ha ha mà cười chào hỏi cô. Vinh
Nhung lanh lợi mà mỉm cười gật đầu với bọn họ, nhưng khi nhìn về hướng
của Vinh Hưởng thì vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, dáng vẻ dường như là
không muốn gặp mặt anh.
Vinh Hưởng buồn cười cúi người nhìn cô: "Sao gương mặt lại biến sắc như vậy? Anh có tội gì với em sao, con chim sẻ nhỏ?"
Vinh Nhung lườm anh, giọng điệu cũng không tốt lành gì: "Quay về sớm sao
không nói cho người ta biết! Để cho em giống như kẻ ngốc đứng ở chỗ
này, có phải anh có cảm giác rất có thành tựu phải không."
"... Quên, bây giờ nói thì không phải cũng giống như nhau sao."
Vinh Hưởng không biết lửa giận của nha đầu ở đâu ra, mà gần đây ngày
càng lợi hại. So với lửa của Hỏa Diệm thì càng khó dập tắt hơn, cả ngày
không cẩn thận là cô liền xù lông lên, như thế nào cũng cảm thấy không
công bằng. Anh nheo lại mắt cười, không đứng đắn mà trêu chọc cô, "Dì cả
lại tới à? Muốn anh mua Sofi* cho em sao?"
(*Sofi: một nhãn hiệu băng vệ sinh)
Vinh Nhung không lên tiếng, ngước đầu nhìn anh một lúc. Vinh Hưởng nhíu
mày, tự nhiên lại có một cổ dự cảm xấu dâng lên, "Em..." Lời còn chưa
nói hết thì ngực của anh đã mạnh mẽ bị trúng móng vuốt.
Vinh Nhung cào cho đã nhưng vẫn chưa hết giận, thè lưỡi nói với anh:
"Cào chết anh, hừ. Tên lừa gạt nói không giữ lời, tốt nhất là ngày mai
vừa thức dậy thì liền có cảm giác lỗ mũi có thể dài đến bầu trời!"
"..."
Vinh Hưởng không hiểu gì cả, nhìn bóng lưng cô xoay người rời đi, cũng
may là cô không kêu nháo, nhưng anh càng gọi thì cô đi càng nhanh hơn.
Vinh Hưởng bĩu môi, gian nan cúi đầu kéo quần áo chơi bóng của, đồng
thời liếc nhìn ngưc của mình có mấy vết máu, thật đúng là kẻ không có
lương tâm, xuống tay vừa chuẩn vừa ngoan. Anh đành chẹp miệng, yên miệng
lắc đâu, rốt cuộc mình anh đã làm gì cô rồi? Lúc trở về nhất định phải
đem mấy cái móng vuốt nhỏ của cô ra phạt mới được.
Bọn người Dịch Phong huýt gió, Vinh Hưởng phất phất tay với bọn họ ý bảo
mình sẽ lập tức đi qua, rồi liếc nhìn con chim sẻ nhỏ xù lông với người
ta giờ đã vui sướng chạy đến cửa trường học rồi.
Vinh Nhung không có đi xe về nhà họ Vinh, mà một người yên lặng đi dạo
trên phố ở bên ngoài trường học. Cô không có mục đích đi dạo, người nào
đó có bộ móng vuốt buồn bực đã hai ngày nay giờ cũng đã được thư giãn
một chút. Vinh Nhung che miệng cười trộm, chẳng lẽ cô là người cuồng
ngược đãi sao. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Vinh Hưởng thì
tâm tình của cô liền trở nên rất tốt, không nhịn được mà đám vào ngực
như con vượn, hô to một tiếng "sảng khoái".
Đi qua hai con đường, cô mới ở tiệm đồ ngọt mua bánh tráng trứng mà Vinh
Hưởng thích ăn. Lúc chuẩn bị đẩy cửa tiệm ra, thì tất cả động tác của
cô đều dừng lại. Ở con phố đối diện Tống Hải Thanh đang cười nói tự
nhiên cùng một người đàn ông. Mà người đàn ông kia, mặc dù đã đưa lưng
về phía cô, nhưng tấm lưng đó cô vừa nhìn thì đã biết rõ là ai....Người
đó chính là Vinh Kiến Nhạc?!
Vinh Nhung nhìn hai người lên xe hơi rời đi, cô đứng tại chỗ một lúc lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
***
Vinh Hưởng đá hơn nửa hiệp thì cũng không còn nhẫn nại được nữa rồi, bọn
người Dịch Phong cũng nhìn ra được dáng vẻ phân tâm của anh. Liền gạt
anh ra ngoài trận, Vinh Hưởng cũng thuận theo tình hình, trực tiếp thay
quần áo chơi bóng thuê xe về nhà.
Vinh Nhung nằm lỳ ở trên giường xem tiểu thuyết, nghe được tiếng gõ cửa
nhưng cô vẫn mặc kệ. Vinh Hưởng mở cửa ra, thoải mái khi bị cô liếc nhìn
vài lần. Anh đi tới bên cạnh giường ngồi xuống cười nói: "Giận sao?"
"...."
"Ai, nhích qua chút đi." Vinh Hưởng chen lên giường, thuận thế mà dùng tay ôm lấy eo của cô, cười đùa hí hửng nhích tới gần.
Vinh Nhung đẩy ra anh: "Ôm cái quả bóng của anh cả đời đi."
Vinh Hưởng ngẩn người, ngay sau đó thì không nói gì, "Chẳng lẽ đến quả bóng mà em cũng ghen ư?"
"..."
"Được rồi, sau này em là quan trọng nhất, không ai quan trọng bằng em. Bóng thì vẫn là bóng..."
Vinh Nhung trừng mắt nhìn anh: "Qủa bóng cũng có quan hệ, rõ ràng là anh không tốt, cần gì dựa vào trái bóng."
"....Là em nói về bóng trước mà."
Được rồi, Vinh Nhung vỗ trán, thật sự là miệng cô bị quấn rồi. Cô ngồi
dậy, ôm ngực nhìn Vinh Hưởng. Lấy chân đá đá anh, "Bạn học Vinh Hưởng,
đứng dậy đi Nghiêm túc một chút đừng có nghe răng nhếch miệng, bây giờ
em muốn nói chuyện chính sự với anh."
"...."
"Xét thấy gần đây anh có đủ loại thói quen, cho nên em phải chân thành
đề xuất ý kiến và đề nghị đối với anh, anh phải rửa lỗ tai để nghe."
Vinh Hưởng nằm nghiêng, lười biếng chống cằm nhìn cô. Dáng vẻ cười như không cười nhìn cô, thật sự là rất đáng đánh đòn.
"Gần đây, tính khí của đại thiếu gia càng ngày càng nghiêm trọng, bản
thân mình cảm giác mình càng ngày càng lương thiện, trình độ ích kỷ cũng
càng ngày càng đáng sợ. Căn cứ vào sự đoàn kết và sự yên ổn của xả hội,
muốn cho xã hội tốt đẹp phát triển mà nói, anh cần phải lập tức chỉnh
đốn lại thái độ của mình. Về sau đối với tiểu thư Vinh Nhung thì yêu cầu
cơ bản là phải quan tâm, tôn trọng, mến yêu, thương yêu....A...."
Vinh Hưởng kéo cô ngã xuống giường, cười lưu manh nhìn cô, trong mắt hiện lên tia chớp lóe.
"Làm gì?"
"Thương yêu em."
Vinh Hưởng cười cười, đôi tay bắt đầu ăn ở xấu mà chui vào bên trong áo
lông của cô. Vinh Nhung luống cuống tay chân ngăn anh lại, "Đại sắc
lang, lời của em còn chưa nói xong mà. Mỗi lần nói đến điểm mấu chốt đều
bị anh phá hủy, anh là đồ trứng thối."
"Anh thích dùng loại phương thức không đứng đắn này để nói chuyện hơn."
Ngón tay Vinh Hưởng mang theo tia lạnh lẽo hăm dò nụ hoa trước ngực cô,
Vinh Nhung bị cái lạnh làm cho lui về sau cả người đều giãy giụa, "A,
khốn kiếp, sắc tình cuồng! Lạnh chết em rồi." Nói xong liền muốn đưa
móng vuốt ra muốn cào ngực của anh. Bây giờ Vinh Hưởng mặc áo len màu
xám tro, cỗ chữ v, khi cúi người còn có thể mơ hồ mà nhìn vết đỏ do cô
làm ở trước ngực anh.
Tay chân của anh nhanh chóng chế ngự bộ móng vuốt nhỏ sắc bén của cô,
đồng thời cũng dùng đầu gối áp chế cô: "Bị nghiện cào rồi à? Vẫn còn
muốn cào cùng một chỗ hay sao. Hay là cào ở chỗ khác xem sao? Ví dụ như
là nơi này...." ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, nhích từng chút
lại gần cô.
Vinh Nhung chớp chớp hai mắt, làm bộ ra dáng vẻ đau thương, trông mong nhìn anh: "Anh, buông em ra, tay em đau quá."
Vinh Hưởng cúi đầu hôn cô một cái: "Ngoan, làm nũng cũng không có tác dụng."
"Vinh Hưởng, anh là tên sắc lang đáng chết, cho em xuống."
"..."
"Anh, em sai rồi."
"..."
"Vinh Hưởng, chờ buổi tối anh ngủ thiếp đi em sẽ cào chết anh. Cào cho anh ngày mai phải quấn băng vải như xác ướp mà đi học."
"..."
Trong mắt Vinh Hưởng tràn ngập nụ cười, anh biết rõ dáng vẻ của tiểu nha
đầu này rồi, dáng vẻ vừa đấm vừa xoa cũng có thể bay lắc lư theo gió
được rồi. Anh nắm chặt lấy bả vai cô để cho cô lật người lại, dang chân
ra đặt ở trên eo cô, từ trong túi lấy ra một cái đồ cắt móng tay. còn từ
từ mà quơ quơ trước mặt Vinh Nhung: "Đáng yêu chứ? Anh cố ý mua hình
tiểu quái thú cho em đó." Nói xong thì lập tức kéo lấy tay của cô, mút
từng đầu ngón tay mà trêu đùa, còn trêu chọc bên tai cô, "Trước tiên anh
giúp em, coi nó có dễ sử dụng hay không."
"Vinh Hưởng, anh dám cắt móng tay của em. Thì em liền cào....cắn chết anh."
Vinh Hưởng bị động tác không an phận của cô làm cho anh hoa mắt, chỉ sợ
là mình tùy tiện ra ta sẽ làm cho cô bị thương. Một cái tát không nặng
không nhẹ vỗ vào mông của cô: "Nếu mà em không đàng hoàng nữa thì anh sẽ
hung hăng làm em ngay chỗ này. Làm cho em sáng ngày mai không xuống
giường được."
"...."
Vinh Nhung đàng hoàng để cho Vinh Hưởng cắt móng tay. Nhưng mà còn chưa
có đụng vào móng tay của cô thì đã cảm thấy thân thể cô phát run, còn
phát ra tiếng nức nức nở nở. Vinh Hưởng quay đầu lại nhìn cô, nhất thời
trợn tròn mắt. Vội vàng đặt cô xuống, giọng điệu không dịu dàng cũng
không được. "Sao vậy? Không phải chỉ là cắt móng tay thôi sao, sao lại
khóc rồi?"
Vinh Nhung mặt co đến hồng hồng, tóc cũng tán loạn ở cạnh má, thút tha
thút thít kéo tay áo anh mà lau nước mắt, "Anh đánh em, ác như vậy, đau
chết rồi. Còn nói phải làm đến ngày mai không xuống giường được, dì cả
của người ta tới anh cũng không hiểu. Không yêu thương em."
"...Vậy anh xoa cho em."
"Anh xoa cái gì?"
"Thì xoa cái kia." Vẻ mặt Vinh Hưởng nghiêm trang chọc ghẹo cô, một bên
thì dụ dỗ người trong lòng: "Có chút chuyện mà đã khóc rồi."
Vinh Nhung trừng mắt nhìn anh, anh lập tức ỉu xìu không lên tiếng. Tây
đang xoa nhẹ liền bắt đầu dao động tới eo của cô, Vinh Nhung giả vờ từ
chối bị đè xuống giường. Còn chưa có làm gì thì Vinh Hưởng liền phát
hỏa, bởi vì...móng tay Vinh Nhung hình như "không cẩn thận" mà để lại
mấy dấu ấn ở trên lưng của anh.
Vinh Nhung cẩn thận bước xuống giường, hai tay chắp sau lưng, "...Anh,
em nghe hình như cha đã trở về. Chúng ta mau đi xuống xem một chút đi?"
Vinh Hưởng cười buồn rười rượi, sờ sờ dấu vết nhô ra ở trên sống lưng,
dính dính, chắc chắn là chảy máu rồi. Anh nheo lại mắt, rất nhanh lần
nữa đem cô áp chế dưới thân mình. Hai chân để ở bên người như không có
áp chế cô, nhưng mà eo của cô thì vẫn bị siết chặt tới gắt gao, vì vậy
mà cho dù cô có lăn qua lăn lại thế nào thì cũng trốn không thoát.
Vinh Nhung đạp tứ tung trên giường nện một lúc lâu, mặt chôn ở trong gối nằm mà gào khóc.
Vinh Hưởng công chính liêm minh mà nắm từng ngón tay của cô lên tinh tế
mà cắt trơ trụi, quả nhiên là không lưu lại chút gì cho cô. Vinh Nhung
thấy vậy liền "rầu rĩ" một tiếng, lệ rơi đầy mặt. Vũ khí của mình, về
sau lấy cái gì để chăm sóc con sói đuôi dài này đây.
Vinh Nhung giơ ngón tay của mình lên, khóc không ra nước mắt. Vinh Hưởng
hài lòng đem đồ cắt móng tay trong tay ném cho cô, "Về sau sẽ kiểm tra
định kỳ, phải giữ nguyên chiều dài bây giờ, vượt quá một cm thì sẽ hôn
năm phút." Ngay sau đó anh lại cho thêm một câu không tốt lành gì, "Cộng
thêm sờ năm phút."
"..." Vinh Nhung phẫn hận nhìn tên bạo quân trước mặt, sử dụng ánh mắt lăng trì mà nhìn anh. Hôn bóng, sờ bóng đi! Hừ!
Hai người ở trong phòng trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, lầu dưới chợt
truyền đến tiếng đồ kịch liệt rơi xuống đất. Vinh Nhung và Vinh Hưởng
đều sững sờ, lập tức chạy xuống lầu đi. Vừa tới cửa cầu thang thì thấy
tình cảnh của phòng khách, Hồng Mộ lạnh lùng đứng ở bên ghế sofa. Cả
phòng khác đầy mảnh sứ bình hoa bể rơi tứ tung mà người đứng trong
đó...chính là Tống Hải Thanh và Vinh Kiến Nhạc?
Trong tay Vinh Kiến Nhạc đang cầm theo một cái valy, sắc mặt xanh mét đứng ở nơi đó nhìn Hồng Mộ.
Mà câu nói tiếp theo của Hồng Mộ làm cho Vinh Nhung và Vinh Hưởng hóa đá
ngay tại chỗ. Hồng Mộ giễu cợt nhìn hai người đối diện: "Vinh Kiến
Nhạc, bây giờ ông đang chơi cái gì? Mang tiểu tam vào nhà à, chuẩn bị
nhất hoàng nhị hậu, ngồi hưởng phúc sao?"