Vinh Nhung đứng ở sau lưng anh, nhìn thấy sống lưng cứng ngắc của anh
trong lòng liền cảm thấy buồn bã, khổ sở không chịu nổi. Nhưng lại giả
vờ thỏa mái cười một tiếng: "Anh, yên tâm đi, em rất tốt mà."
Vinh Hưởng quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, sự việc xảy ra như vậy làm
sao anh yên tâm cho được? Để mặc cho cô tiếp tục ở cùng với một tên
không bằng cầm thú kia sao? Vậy có khác nào anh cũng là kẻ đồng lõa của
tên đó? Thấy gò má của cô sưng lên, giọng nói của Vinh Hưởng thoáng mềm
xuống một chút, "Đau không?"
Vinh Nhung giơ tay lên sờ sờ gò má của mình, nhếch môi cười ngây ngô,
"Không đau!" Nhưng ngay sau đó con ngươi chợt lóe lên, đuôi mắt cong
cong, "Nếu không, anh giúp em thổi vù vù đi?"
Vinh Hưởng sững sờ, trong mắt mang theo một chút ý cười, "Ngu ngốc."
"....Em mới không phải."
"Em phải."
"...."
Vinh Hưởng đi phía trước, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn. Vinh Nhung im
lặng đi theo phía sau anh, cô cúi đầu sờ sờ khóe môi mình, hình như lúc
nãy không cẩn thận bị rách da rồi, trong miệng có mùi máu tanh tanh. Sức
của Tống Hải Phong mạnh như vậy, làm sao có thể không bị thương. Đến
bây giờ cả người cô vẫn còn hỗn loạn.
Vinh Hưởng hơi nghiêng người thì nhìn thấy động tác nhỏ của cô, đứng lại nhìn cô nói, "Chờ anh ở đây."
"Oh."
Nhìn anh đi vào một phòng khám tư nhân, trên mặt Vinh Nhung lộ ra nụ
cười nhạt. Không thể phủ nhận, mười bảy năm qua, cô chưa bao giờ cảm
nhận được tình cảm của người thân, cuối cùng cũng nhận được phần tình
cảm ấy từ một người anh cùng cha khác mẹ lớn hơn cô một tuổi. Ngay cả
người thân nhất với cô chính là mẹ cũng keo kiệt không chịu bố thí cho
cô một chút tình thân nào. Mà anh, lại vì người mẹ ích kỷ kia của cô, mà
càng lúc càng xa cô hơn.
*
Ngồi trên ghế đá ở quảng trường, Vinh Hưởng giúp cô bôi thuốc. Làm thế
nào cũng không thấy gò má của cô bớt sưng đi, anh rũ mắt xuống, "Chuyện
như vậy thường xuyên xảy ra sao?"
"Không có." Vinh Nhung cúi thấp đầu vuốt vuốt chai thuốc trong tay,
"Bình thường phần lớn thời gian mẹ đều ở nhà, hôm nay....có thể là do em
chọc giận cậu ấy."
"Em làm gì mà chọc giận ông ta?"
"....Em nói ông ấy không mang họ Tống." Vinh Nhung che giấu chuyện Tống
Hải Phong lấy cắp tiền của cô, không biết tại sao cô lại không muốn cho
Vinh Hưởng biết. Nếu như anh ấy biết, nhất định sẽ không do dự nào mà
giúp đỡ mình chứ? Thế nhưng chút do dự đó không phải là cô muốn.
Vinh Hưởng nhếch khóe môi, giễu cợt nói, "Không biết họ Tống có gì
tốt...." Nhìn thấy sắc mặt mất tự nhiên của cô, anh giả vờ ho một tiếng
hỏi: "Bình thường ông ta có hành động bất thường gì với em không?"
"Ông ấy....Nhìn lén em tắm...." Giọng nói của Vinh Nhung nhỏ dần, chuyện
như vậy cô chưa từng nói với một ai khác. Nói với Tống Hải Thanh, nhất
định bà sẽ không tin tưởng cô. Nhưng mà, trừ Tống Hải Thanh ra cô còn có
thể nói với người nào đây? Vinh Hưởng....Trong lòng anh còn để ý đến cô
em gái này sao? Sau khi phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.
Ánh mắt Vinh Hưởng lạnh lẽo, nhưng cũng không nói gì. Sau một lúc im lặng, bỗng nhiên anh đứng dậy, "....Anh đi đây."
Ánh mắt của Vinh Nhung trở nên ảm đạm, "Ừ." Trong lòng có chút trống
trải, nhưng lại không có một chút đau đớn nào. Ai cũng không phải là
trách nhiệm của ai, cho nên sẽ không có ai tốn quá nhiều tâm tư ở trên
người cô.
Vinh Hưởng đi được mấy bước lại dừng lại, "Nếu như anh nói....để cho em
theo anh trở về nhà họ Vinh, nhưng điều kiện là, nhất định phải rời khỏi
Tống Hải Thanh. Em tình nguyện không?"
Đầu ngón tay của Vinh Nhung hãm sâu vào lòng bàn tay, chua sót trong
lòng không ngừng lan ra, nhưng trên mặt lại khẽ mỉm cười, "Không."
Vinh Hưởng không có một giây dừng lại, xoay người sải bước rời đi.
Vinh Nhung đứng im tại chỗ, lá rụng trên mặt đất theo gió mùa thu khẽ
bay. Lại một lần nữa cô cự tuyệt ý tốt của anh, đó là điều duy nhất anh
thật lòng với cô. Quá khứ, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ, làm thế nào
cũng sẽ không thể trở về.
*
Mấy ngày liên tiếp ở trường học Vinh Hưởng đều không gặp được cô, không
biết là do trường học quá lớn, hay là do cô cố ý trốn tránh anh. Hai
người, không bao giờ xuất hiện cùng một lúc. Thẳng đến mấy ngày sau anh
mới nghe Dịch Phong nói, đã rất nhiều ngày rồi Vinh Nhung không có tới
trường học.
Vinh Hưởng vẫn đi học bình thường, đối với chuyện của Vinh Nhung anh đã không còn quan tâm nữa.
Tháng 11, mùa đông ở thành phố N rất lạnh, Vinh Hưởng nhìn mưa rơi ngoài
cửa sổ và nghe tiếng gió thổi, cơn mưa làm mờ mịt cả sân trường. Sau
khi tan học, các học sinh ào ào ra về, Vinh Hưởng là người cuối cùng cầm
cái ô đi từ từ ra khỏi sân trường.
Cửa trường học nặng nề trong màn mưa, cả người Vinh Nhung ướt đẫm, sợi
tóc nhếch nhác dính vào trên mặt, sắc môi tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Ánh mắt của cô nhìn vào anh vừa bất lực lại vừa bi thương. Vinh Hưởng đi
từ từ về phía cô, hơn phân nửa cái ô xanh đều che về phía cô, sắc mặt
bình tĩnh, "Ngu ngốc, mưa lớn như thế, cố ý muốn tới bệnh viện sao?"
Áo khoác trên người Vinh Nhung nhỏ nước tỏng tỏng, cô run rẩy nói một câu mơ hồ không rõ: "Anh... mẹ em, không cần em nữa rồi."
Ánh mắt Vinh Hưởng sâu xa nhìn cô, không trả lời, chỉ vươn tay kéo cô qua, trực tiếp mở cửa xe đẩy cô vào trong.
Dọc theo đường đi, Vinh Nhung đều ôm chặt người mình, hàm răng khẽ run
rẩy, ghế xe cũng thấm đầy nước mưa trên người cô. Vinh Hưởng nhìn cô một
cái, sau đó đưa tay cởi nút áo của cô ra, Vinh Nhung hoảng hốt, nghiêng
người sang bên né tránh tay của anh.
Tay Vinh Hưởng dừng ở giữa không trung, ánh mắt trở nên ảm đảm, anh cởi áo khoác của mình ra ném vào trong ngực cô, "Thay đi."
Ngón tay của Vinh Nhung lạnh cóng đến tím bầm, cô ngây người ra, đến
động tác cũng rất chầm chạp, tháo hồi lâu cũng không tháo được nút áo
khoác trên người mình. Vinh Hưởng cau mày, xoay người lại nâng tay lên
giúp cô cởi nút áo khoác ra, từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn cô một
cái.
Vinh Nhung rũ mắt xuống nhìn anh, ngũ quan tuấn tú của anh dần dần hiện
ra trong trí nhớ của cô, gương mặt lộ ra một tia lạnh lùng. Chỉ có đôi
lông mày đang chau lại là thỉnh thoảng để lộ ra cảm xúc của anh lúc này.
Hô hấp nhàn nhạt phả lên mặt cô, ngón tay của Vinh Hưởng không biết làm
sao lại trượt xuống. Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hai
người gặp nhau.
"Tống Hải Thanh lại kiếm được ai sao? Xem ra lần này là một nhân vật rất
lợi hại." Trong giọng nói của Vinh Hưởng không có tình cảm gì, Vinh
Nhung nghe xong cũng không cảm thấy sợ hãi. Vinh Hưởng nói không sai,
Tống Hải Thanh "lại" kiếm được ai đó? Trong mười năm này, bà đã sửa lại
nhan sắc không chỉ một lần, bất đắc dĩ mỗi một lần đều gặp phải kẻ hẹp
hòi bạc tình, nói cho cùng, cũng do lòng dạ của bà ấy quá cao. Tuổi già
suy yếu cũng không phải lỗi của bà ấy, chỉ là tâm cơ quá cao nên lúc nào
cũng hoàn toàn ngược lại.
Vinh Nhung đã sớm quen với cuộc sống này, cho tới bây giờ cô đều yên
lặng chờ bà đầy thương tích trở về để rồi tự liếm cho mình. Nhưng lần
này, không giống những lần khác. Tống Hải Thanh chuyển đi, mang đi tất
cả mọi thứ của cô, còn có khoản tiền ít ỏi Vinh Nhung cực khổ kiếm được.
Xem đi, đây chính là mẹ của cô, trong miệng của Vinh Hưởng chính là một
người mẹ "hạ tiện". Tìm kim chủ cũng không quên mang đi chút hi vọng
sinh tồn của con gái bà.
Trong lòng Vinh Nhung có chút tuyệt vọng, ngay cả Tống Hải Thanh cũng
không thể trông cậy vào, vậy bây giờ cô còn có thể tin tưởng vào ai?
Nhìn cô không nói lời nào, Vinh Hưởng cũng không muốn hỏi nhiều. Anh cởi
áo khoác đã ướt đẫm của cô ra ném qua một bên, cầm lấy cái áo của mình
giúp cô mặc vào. Trên chiếc áo này còn lưu lại hơi ấm thuộc về anh, Vinh
Nhung không nhịn được liền ôm mình càng chặt hơn.
"Lúc về đến nhà em đừng nói gì cả, chỉ đứng ở sau lưng anh là được."
"Em biết rồi." Thật ra thì Vinh Nhung không hề lo lắng gì cả, mặc kệ
Vinh Kiến Nhạc có tình cảm với cô hay không. Ít nhất, đi theo Vinh Hưởng
cô cảm thấy rất an tâm, từ nhỏ anh đã che chở cho cô, điều đó Tống Hải
Thanh lại không bao giờ làm được!
*
Sau khi xuống xe, Vinh Nhung nhìn ngôi biệt thự quen thuộc có chút không
muốn nâng chân bước đi. Cảnh còn người mất, nhưng mà, Hồng Mộ thật sự
sẽ tiếp nhận cô sao? Vinh Hưởng nhất định sẽ rất khó xử. Vinh Hưởng dừng
ở trước cửa, ánh mắt không kiên nhẫn quét qua. Vinh Nhung sợ hãi nhìn
anh, Vinh Hưởng bước đi qua kéo cô vào nhà, một cơ hội do dự cũng không
cho cô.
Người làm trong biệt thự nhìn thấy cô đều thức thời tản đi giả bộ bận rộn làm công việc của mình.
Hồng Mộ ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh lùng nhìn, ánh mắt kia, giống như
là nhìn thấy có kẻ xâm lăng vào địa bàn của mình. Nhưng ngay sau đó bà
nhàn nhạt nhỏ giọng hỏi thăm con trai, "Tan học rồi sao?"
Vẫn là giọng nói hỏi thăm Vinh Hưởng như cũ, dường như căn bản là bà
không nhìn thấy Vinh Nhung ở đây. Vinh Hưởng"Ừ" một tiếng, lôi kéo Vinh
Nhung đi lên lầu, cũng không nói nhiều lời.
"Tiểu Hưởng." Hồng Mộ gọi anh lại, từ từ cúi đầu đùa nghịch ngón tay của
mình, "Nuôi một con mèo con chó còn có thể, ngàn vạn lần đừng nuôi bạch
nhãn lang*." (* kẻ kiêu ngạo)
Sắc mặt của Vinh Nhung trở nên trắng bệch thêm vài phần, cảm thấy năm
ngón tay đang bao bọc lấy tay mình từ từ nằm chặt, Vinh Nhung ngẩng đầu
nhìn anh. Đường cong cứng rắn và có lực của anh, hàm dưới căng đến gắt
gao. Vinh Nhung khẩn trương nhẹ nhàng ngọ ngoạy bàn tay, lập tức bị anh
bá đạo giữ chặt lại.
Vinh Hưởng quay đầu lại nhìn Hồng Mộ, "Mẹ, Nhung Nhung là em gái con. Em
ấy là con gái của ai đều không liên quan đến con, con chỉ biết em ấy là
em gái của con."
Hồng Mộ hừ lạnh một tiếng, "Em gái? Đã quên trước kia mẹ cô ta nói thế
nào rồi sao? Hả...." Hồng Mộ giống như đang nhớ tới một chuyện buồn cười
nào đó, khẽ che khóe môi, "Tiểu Hưởng, đây là con gái của dì, Tống Niệm
Nhung. Con phải đối xử tốt với con bé, về sau nó sẽ làm nàng dâu thanh
mai trúc mã của con."
Hồng Mộ nhìn Vinh Nhung toàn thân cứng đờ, khinh thường mà nói: "Chim sẽ
muốn biến thành Phượng Hoàng đã thấy qua nhiều rồi, nhưng chưa từng
thấy qua người không biết xấu hổ như vậy. Ngay cả con gái của mình cũng
có thể tặng làm con dâu của ba con." Sau đó ánh mắt của bà biến đổi,
trong nháy mắt la ầm lên, "Người đàn bà bỉ ổi như vậy, sinh con gái có
thứ gì tốt! Con còn nói nó là em gái, mẹ không cho phép nó và người đàn
bà đó chung tay tính kế với con, thằng nhóc chết tiệc."
Hô hấp của Vinh Nhung cứng lại, thậm chí không dám nhìn tới vẻ mặt của Vinh Hưởng lúc này.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vinh Hưởng vang lên rất rõ ràng ở bên
tai, "Vinh Nhung không giống như bà ta, con tin tưởng em ấy." Cùng lớn
lên với cô năm năm, tình tình đơn giản của cô anh rõ ràng hơn so với ai
hết, nói cô ấy tính kế anh? Cho anh một trăm lý do anh cũng sẽ không
tin.
Vinh Nhung cắn chặt môi dưới, yên lặng nhìn chăm chú vào anh.
Vinh Hưởng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, cưng chìu cười nói: "Ngu ngốc."
"Tiểu Hưởng, con sẽ hối hận. Hai mẹ con nhà này đều có mưu kế thâm sâu
giống nhau, chờ sau khi con phát hiện mình bị lợi dụng, lúc đó con nhất
định sẽ tin mẹ thôi!" Hồng Mộ nhìn bóng lưng của bọn họ mà rống lên.
Lòng bàn tay của Vinh Nhung đều đổ đầy mồ hôi, nhìn thấy người bên cạnh
đang mím chặt môi, trong lòng.... cô liền chìm vào một không gian giữa
hai tầng lửa-băng, ấm áp rồi lại chịu rất nhiều đau khổ.