Thật
vất vả mới về đến nhà, trên đầu Vinh Nhung đã đổ đầy mồ hôi, toàn bộ
phía sau lưng đều ẩm ướt hết. Gian nan mở cửa ra, khom lưng chuẩn bị
bước vào phòng thì cánh cửa của gian phòng cách vách chợt mở ra, bóng
dáng Tống Hải Thanh xuất hiện trước cửa. Đầu tóc rối bù xốc xếch, nhưng
dáng vẻ vẫn lành lạnh cao ngạo như cũ đưa mắt nhìn cô.
"Chết ở đâu, mà bây giờ mới trở về?"
"....Ở nhà bạn học ôn bài, quên thời gian." Vinh Nhung giữ chặt áo khoác, lo sợ bị bà nhìn thấy cái váy bên trong.
Tống Hải Thanh đến gần cô, không chút do dự mà giơ tay lên tát cho cô
một bạt tay. Trên mặt đau rát, Vinh Nhung phản xạ có điều kiện mà xoa
nhẹ gò má, cắn chặt môi không nói thêm gì nữa.
"Dám nói láo phải không?"
"Xin lỗi."
"Cô còn có liêm sỉ hay không hả? Thân là con gái, mà lại không có một
chút tự ái, lại quấn quýt với người khác đến trễ như vậy mới trở về! Khó
trách người nhà họ Vinh đều ghét bỏ cô!!" Giọng nói sắc bén của Tống
Hải Thanh vang lên trong đêm khuya an tĩnh, bà chỉ vào đầu mũi của Vinh
Nhung, ngón tay mơ hồ phát run, "Đúng là không có tiền đồ, nếu cô là con
trai, thì chúng ta cần phải ở nơi này chịu khổ sao?"
"...." Vinh Nhung cắn chặt môi dưới không có lên tiếng, là vì lý do này
sao? Chẳng lẽ không phải là do bà quyến rũ chồng của chị em tốt của mình
sao? Chẳng lẽ không phải là vì bà là người thứ ba phá hư hôn nhân của
người khác sao!
Thế nhưng những lời này Vinh Nhung sẽ không nói ra khỏi miệng, bởi vì
cãi vả như vậy cô đã sớm thành thói quen, bị chỉ trích, bị giận chó đánh
mèo cũng không phải là lần đầu tiên. Mẹ của cô, lúc oán, lúc hận, thì
cô chính là nơi tốt nhất để bà xả giận. Nếu như cãi lại, chỉ sẽ bị tức
giận của bà ảnh hưởng đến, lại bị đánh thảm hại hơn mà thôi.
Luộc trứng gà xoa mặt, Vinh Nhung không muốn ngày hôm sau đến trường với
khuôn mặt sưng đỏ như vậy để hấp dẫn ánh mắt của người khác. Sau khi
thu xếp xong mọi thứ nằm xuống giường thì đồng hồ đã điểm đến 4 giờ, cô
mệt mỏi kiệt sức mà ngủ mất, hơn nữa còn nằm mộng.
Trong mộng, là mười năm trước khi cô ở nhà họ Vinh. Trong trí nhớ có một
bé trai nhìn mình cười đến sáng lạng như ánh mặt trời, ở trong một góc
tường cũ kỹ loang lỗ của trường học, có một ít nhánh cây thường xuân leo
lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây vẩy xuống ánh
vàng nhỏ vụn. Cậu bé vươn tay vỗ nhẹ vào những sợi tóc mềm mại của cô bé
đang đứng khóc thút thít ở góc tường, thổi nhẹ lên đầu gối đang chảy
máu của cô bé.
“Nhung Nhung ngoan, anh giúp em thổi vù vù sẽ hết đau liền.”
Khi tỉnh lại, Vinh Nhung vẫn còn đang ngẩn người, trí nhớ ấy vẫn còn rõ
ràng như vậy. Nhưng… không giống với lúc trước, tất cả đều đã không còn
giống như lúc trước nữa rồi, Vinh Hưởng đã không còn là anh của cô rồi.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, không khí trên bàn ăn rất nặng nề. Vinh Kiến Nhạc
vội vàng ăn xong bữa sáng rồi đến công ty, chỉ còn lại hai mẹ con Hồng
Mộ và Vinh Hưởng. Vinh Hưởng ăn vài miếng liền buông dao nĩa trong tay
xuống, đưa tay kéo cổ tay của Hồng Mộ qua, rất nhanh kéo ống tay áo của
bà lên.
Hồng Mộ không kịp che giấu, trên mặt có chút hoảng hốt. Ánh mắt của Vinh Hưởng rét lạnh: “Ông ta đánh?”
Hồng Mộ nhìn dấu vết xanh tím trên cánh tay mình, chậm rãi rút tay về, “Không phải.”
“… Mẹ, rốt cuộc mẹ có ý đồ gì?” Ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ như vậy, bọn
họ không mệt mỏi thì anh cũng mệt mỏi thay bọn họ rồi, hai bên giày vò
nhau thực sự tốt hơn so với buông tay sao?
Hồng Mộ buông thìa trong tay xuống, bình tĩnh nói với Vinh Hưởng, “Không có ý đồ gì cả, chỉ là không cam lòng.”
Im lặng mấy giây, dường như Vinh Hưởng bị ánh mắt tuyệt vọng nhưng lại
cứng cỏi của mẹ mình đâm bị thương. “… Con đi học đây.” Đẩy ghế ra anh
liền đứng dậy rời đi, năm học lớp mười hai vừa mới bắt đầu, còn có cả
một năm ở phía trước, nhưng anh sắp bị bức đến điên rồi. Cái nhà này một
ngày anh cũng không muốn ở lại nữa.
Tới gần cổng trường, Vinh Hưởng bảo cho anh xuống xe trước, sau đó để
lão Lưu lái xe rời đi, còn anh thì từ từ đi tới trường. Còn chưa tới
cổng trường thì đã nhìn thấy bóng dáng của Vinh Nhung và Tưởng Mạch. Anh
cố ý đi chậm lại, vì không muốn chạm mặt bọn họ.
Đi học cả ngày cũng không thể tập trung tinh thần được, đến tiết học
cuối cùng của buổi chiều, Vinh Hưởng dứt khoát trốn học đi ra sân thể
dục của trường. Nằm ở trên mặt cỏ có chút khô vàng, anh nhắm mắt lại cảm
thụ nhiệt độ của ánh mặt trời.
Tối hôm qua, khi nhìn thấy tình cảnh của Vinh Nhung, anh thật sự đã có
một giây nghĩ đến sẽ đi nói chuyện với Vinh Kiến Nhạc đưa cô trở về nhà
họ Vinh, rồi đi nói chuyện một chút với Hồng Mộ. Nhưng bây giờ, anh
tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, cái gì mà Tống Hải
Thanh, cái gì mà Vinh Kiến Nhạc, cái gì mà Hồng Mộ. Đều mẹ nó gặp quỷ
đi, tại sao ở cái tuổi này anh lại phải chịu đựng những thứ kia, tại sao
Đức Mẹ Maria không tới đây giải quyết tất cả chuyện này đi.
Tống Hải Thanh tự mình gieo quả, thì để cho con gái bà ta đi chịu quả đó
đi, đó chính là đạo lý hiển nhiên, anh lại ở nơi này khó chịu cái gì
chứ. Chẳng qua là khi con bé đã cùng nhau lớn lên. Chẳng qua là trong
thân thể ấy có chảy cùng một nửa dòng máu giống mình, chỉ như vậy thì
anh phải để ý làm gì?
Vinh Hưởng nghĩ đi nghĩ lại chậm rãi lắng đọng xuống, trong lòng vốn có
chút buồn bực nhưng cũng từ từ tiêu tán. Đúng, vốn nên là như vậy.
Nhắm hai mắt nằm một hồi, bỗng dưng đứng dậy. Chết tiệt, vẫn còn có chút
ngột ngạt đến hoảng sợ, anh hung hăng khinh bỉ mình ở trong lòng. Vinh
Hưởng, đáng đời nhất chính là cái sinh mệnh hèn hạ này của mày. Đối với
con gái của kẻ thù mà vẫn còn sự đồng tình ở trong lòng, còn có suy nghĩ
nhớ nhung. Anh đứng dậy, nếu không muốn bọn họ trở về nhà họ Vinh, thì
giúp đỡ cô một chút về mặt kinh tế là được rồi. Ít nhất điều này có thể
giải thích được một chút về sự đồng tình của mình.
***
Lúc Vinh Nhung tan giờ học về đến nhà, trong nhà rất an tĩnh. Giống như
không có ai ở nhà, vào phòng cất cặp sách, theo thói quen tới xem tủ
khóa của mình. Trái tim mạnh mẽ co rút, khóa bị cạy ra? Cô có chút tức
giận siết chặt tay thành quyền, bước mấy bước xông ra khỏi phòng. Đi tới
cửa phòng của cậu mạnh mẽ đập cửa.
Tống Hải Phong xoa xoa con mắt buồn ngủ, mở cửa giọng nói không tốt nhìn
cô chằm chằm. “Muốn chết hả, tối hôm qua ông đây bận đánh bài, sáng sớm
vừa mới ngủ.”
Vinh Nhung đem hộp sắt trong tay mở ra đưa tới trước mặt hắn ta, “Tiền bên trong đâu?”
Tống Hải Phong sững sốt một chút, có chút tỉnh táo lại. “Tiền gì?”
“Tiền tiết kiệm của cháu.” Vinh Nhung không nhịn được nói ra miệng, hốc
mắt đỏ lên, “Đây không phải là lần đầu tiên, mấy lần trước kia cháu đều
nhịn. Thế nhưng lần này, đây đều là tiền đóng học phí kỳ sau của cháu,
tại sao cậu có thể cầm đi đánh bài như vậy?”
“Phát bệnh thần kinh gì đấy?” Tổng Hải Phong trở mặt liền muốn đóng cửa.
Vinh Nhung nhanh tay nhanh mắt đưa tay ngăn cánh cửa, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, “Cậu đền cho cháu!”
Tống Hải Phong ngủ không đủ giấc, tính khí cũng cực kỳ nóng nảy, "Đã nói
không lấy chính là không lấy, nếu tao cầm thì sợ gì mà không thừa nhận,
coi như mày đền tiền cho tao đi, ở nhà của ông đây, thu tiền coi như đã
quá tiện nghi cho mày rồi."
"Cậu quá đáng, đây là nhà của ông ngoại, cậu vốn không mang họ Tống. Là
được nhặt về nuôi." Vinh Nhung cũng bị tức đến bắt đầu nói bừa.
Sắc mặt của Tống Hải Phong nhất thời thay đổi, ông ta cắn chặt hàm răng,
giơ tay lên liền nắm chặt cằm của Vinh Nhung, "Con nha đầu chết tiệt
kia, nói lại lần nữa thử xem!"
Hai tay Vinh Nhung tách ngón tay của hắn ra, cằm đau đến nói không ra
lời, lóng ngóng nhả ra mấy chữ không rõ ràng, "Cậu....không mang
họ....Tống!"
Tống Hải Phong thô bạo dùng một tay còn lại bóp cổ cô, sau đó đẩy cô ấn
trên ván cửa, "Tao cho mày lặp lại lần nữa, không mang họ Tống? Mày mẹ
nó mới không mang họ Tống, nhà họ Vinh không cần thứ rác rưởi như mày,
vậy mà còn dám ở nơi này lên mặt với tao." Tay nắm lấy cằm của Vinh
Nhung đột nhiên thả ra, vung tay lên liền thuận thế cho cô một bạt tai.
Sức lực rất lớn, lúc này Vinh Nhung mới biết mấy bạt tai kia của Tống
Hải Thanh đều không tính là gì. Lỗ tai của cô lập tức ông ông lên giống
như mất đi thính giác, Vinh Nhung mất lý trí liền dùng cả tay chân đấm
đá vào người Tống Hải Phong. Tống Hải Phong bị cô chọc giận, nắm lấy bả
vai của cô liền ném cô lên trên sàn nhà. Nền gạch lạnh lẽo cứng rắn
khiến phía sau lưng cô đau nhói, Vinh Nhung mê man nhìn người phía trên.
Bởi vì giãy giụa quá mạnh cho nên cổ áo sơ mi của Vinh Nhung bị kéo tới
bả vai, dây áo ngực màu hồng nổi bật lên trên làn da trắng noãn rất mê
người. Trong lúc vô tình Tống Hải Phong liếc mắt nhìn thấy, nhất thời
cảm thấy một cỗ khí nóng từ phía dưới xông lên. Nhìn người nằm trên mặt
đất mà hai mắt bốc lửa, một tiểu nha đầu 17 tuổi, trổ mã xinh đẹp sạch
sẽ. Vóc người cũng phát dục ra dáng, so với những người phụ nữ thành
thục khác chẳng thua kém bao nhiêu.
Tống Hải Phong cúi người xuống níu lấy cánh tay của cô kéo cô dậy, Vinh
Nhung còn chưa kịp phản ứng đã bị ngã ầm trên ghế sa lon. Đầu bị đụng
vào thành ghế sa lon, khiến ý thức của cô hoàn toàn mơ hồ. Thậm chí có
một giây cô cảm thấy bản thân mình có thể sẽ chết ở trong tay Tống Hải
Phong.
Tống Hải Phong không chút nghĩ ngợi liền đè lên người cô, tay vội vàng
lần đến kéo nút áo của cô ra. Có mấy cái nút áo không chắc liền rớt
xuống sàn nhà, đại não của Vinh Nhung "ầm" một tiếng rồi nổ tung, vội
vàng che ngực thật chặt, gần như muốn khóc lên, "Cậu, cháu sai rồi. Cháu
sai rồi, cậu buông cháu ra, cháu là cháu gái của cậu mà."
Tống Hải Phong vặn bung tay của cô ra, nhưng lại bị cô giữ chặt một lần
nữa, qua vài lần liền mất tính nhẫn nại. Hai tay của hắn trực tiếp chui
vào trong áo của cô, dường như không phí một chút sức lực nào liền mò
tới được nơi mềm mại đầy xúc cảm. Tế bào toàn thân đều bị đốt cháy hừng
hực, ông có chút hưng phấn cười đầy dâm tà, "Hiện tại mới biết tao là
cậu của mày à, không phải mày nói tao không mang họ Tống sao? Đừng sợ,
chúng ta không có liên hệ máu mủ, không tính là loạn luân."
Vinh Nhung cảm thấy trước ngực có một bàn tay đang không ngừng dùng sức,
trong lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm, cảm giác sợ hãi càng lúc càng mãnh
liệt. Cô nhấc chân đá vào người ông, nhưng ngược lại lại bị chân của
ông áp chế xuống. Vinh Nhung khóc rống lên, không ngừng kêu gào, "Cậu,
van xin cậu buông cháu ra đi, cậu muốn bao nhiêu tiền cháu đều cho. Cháu
không dám nói như vậy nữa. Van xin cậu..."
Bây giờ đầu của Tống Hải Phong đã trống rỗng không có năng lực suy nghĩ,
chỉ biết dựa vào bản năng trỗi dậy mà thăm dò trên người cô, “Hiện tại
tao không cần tiền, mà là cần mày." Nói xong hắn tiến tới muốn hôn cô,
Vinh Nhung hoảng sợ lấy hai tay che miệng mình thật chặt,
nước mắt theo gương mặt chảy vào mái tóc.
Vinh Hưởng dựa vào trí nhớ mơ hồ của tối hôm qua tìm được khu nhà dân cũ
kỹ này, to tối đó sắc trời quá đen, nhìn không kỹ càng. Bây giờ nhìn
lại, so với trong tưởng tượng còn bết bát hơn. Phòng ốc như thế này cũng
được coi là rất nguy hiểm, tại sao còn không bị phá bỏ và dời đi nơi
khác? Theo như địa chỉ Vinh Nhung nói tìm đến lầu hai, giơ tay lên gõ
cửa, không có động tĩnh gì.
Nghe thấy tiếng gõ cửa động tác của Tống Hải Phong ngừng lại một giây,
Vinh Nhung há miệng muốn kêu cứu. Tống Hải Phong nhanh chóng che miệng
của cô lại, trừng mắt nhỏ giọng nói: "Mày dám lên tiếng, dám la lên ta
liền nói cho người khác biết mày đi quyến rũ tao."
"..." Vinh Nhung tuyệt vọng nghe tiếng gõ cửa dừng lại, nghe tiếng bước chân dần dần rời đi.
Vinh Hưởng xoay người đi vài bước, lại quay trở lại chỗ cửa. Hiện tại đã
tan học, không phải là cô ta đang lang thang trên đường đấy chứ? Tựa
vào cánh cửa, Vinh Hưởng đánh giá cái khóa cửa này. Cánh cửa đơn bạc,
khóa cửa cũ kỹ, thật không biết có cái chức năng gì để phòng trộm. Đang
lúc mất hồn thì dường như nghe được tiếng nức nở từ trong nhà truyền
đến. Vinh Hưởng nhíu mày, dán tai vào trên cánh cửa tỉ mỉ lắng nghe.
Vinh Hưởng mi gian căng thẳng, dính vào trên ván cửa tỉ mỉ lắng nghe.
Tống Hải Phong buông tay đang che miệng Vinh Nhung ra, hai ba cái đã
tháo hết quần áo trên người co, áo ngực viền tơ mềm mại đã phác họa thật
tốt đường cong này, tưởng tượng nhìn thấy cảnh đẹp bên dưới lớp áo ấy,
toàn thân hắn đều không khống chế được bắt đầu nổi điên. Tay nhanh chóng
cởi quần cô ra, "Nhung Nhung, đừng sợ, cậu sẽ dịu dàng."
Tay của Vinh Nhung lấy được tự do liền bắt đầu cào hắn, "Cút ngay, ông
là tên súc sinh, mẹ của tôi mà biết nhất định sẽ không bỏ qua cho ông."
"Mẹ mày? Chính chị tao cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Không phải là
chưa kết hôn mà đã có mày rồi sao, còn đi quyến rũ chồng của người khác,
hai mẹ con mày đều giống nhau, phục vụ người ngoài còn không bằng phục
vụ cho tao." Sức lực của Tống Hải Phong rất lớn, đè ép cô bắt đầu giở
trò. Vinh Nhung nắm lấy quần mình thật chặt không buông tay.
Vinh Hưởng mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện bên trong, lửa giận nhất thời
bốc lên, lui về sau mấy bước, nâng chân dùng hết sức hung hăng đạp cánh
cửa. Khóa cửa vốn không rắn chắc, cộng thêm sức lực toàn thân của anh,
cánh cửa bị đạp lên phát ra âm thanh vang dội.
Nhìn thấy Tống Hải Phong đang đè ở trên người Vinh Nhung, nhất là da
thịt của Vinh Nhung lộ ra bên ngoài một mảng lớn, lúc này Vinh Hưởng chỉ
cảm thấy đầu óc trống rỗng. Một cảm giác tức giận xông thẳng tới đại
não, anh xông lên lôi Tống Hải Phong ra đấm vào mặt ông ta mấy quyền,
Tống Hải Phong vẫn còn trong lúc khiếp sợ đột nhiên lại bị người đánh
mấy quyền liền hoàn hồn lại, trên mặt lập tức bị bầm tím mấy chỗ.
Mặc dù Vinh Hưởng mới học lớp mười hai, nhưng trổ mã rất tốt, chiều cao
một mét tám mươi ba đủ để chế ngự Tống Hải Phong. Quần áo trên người
Tống Hải Phong xộc xệch bị đè xuống mặt đất. Tất cả uất ức mấy ngày qua
của Vinh Hưởng giống như muốn phát tiết ra ngoài, anh kéo vạt áo của ông
ta tung ra mấy cú đấm còn ác liệt hơn ban nãy. Tống Hải Phong nhếch
nhác giãy dụa, luống cuống tay chân đi ngăn cản quả đấm của Vinh Hưởng.
Vinh Nhung hốt hoảng măc quần áo tử tế chạy tới kéo tay Vinh Hưởng, "Anh, dừng tay, đánh nữa sẽ đánh chết người đó."
Sau khi Vinh Hưởng bị Vinh Nhung kéo ra vẫn còn chưa hả giận lại đạp
thêm mấy đá nữa, "Cầm thú, đồ khốn đánh không chết được. Nếu ông mà dám
đụng vào cô ấy một lần nữa, mẹ kiếp tôi phế bỏ ông!"
Vinh Nhung kéo Vinh Hưởng chạy ra ngoài, xuống lầu dưới Vinh Hưởng liền
hất tay cô ra "Cô là kẻ ngu à? Ông ta là một người đàn ông trưởng thành ở
nhà một mình vậy mà cô cũng dám đóng cửa? Không biết cẩn thận một chút
nào, nếu như hôm nay tôi không tới tìm cô, thì cô có biết sẽ dẫn đến hậu
quả gì hay không? Hả?" Dáng vẻ tức giận gầm thét của Vinh Hưởng khiến
Vinh Nhung sợ sệt không dám nói câu nào.
Vinh Hưởng bực mình trừng cô một cái rồi đi về phía trước, Vinh Nhung cẩn thận đi theo phía sau anh, "Em biết em sai rồi."
"Sai cái gì? Cô sai chỗ nào, người sai chính là ông ta! Cô nhận sai làm
gì!" Vinh Hưởng cảm thấy trong lồng ngực của mình có một dòng lửa nóng
không thể nào áp chế xuống được, cho nên cô nói cái gì anh đều không hài
lòng. Cảm thấy bực bội, nhìn thấy cái gì đều muốn đạp mấy cái.
"..."
Vinh Hưởng lấy lại bình tĩnh, bình ổn hô hấp xong, xoay người dắt cô đi
ra bên ngoài. Vinh Nhung bị anh kéo lảo đảo đi ở phía sau, "Anh muốn đi
đâu?"
"Về nhà với tôi trở về nhà họ Vinh."
"....Anh."
Vinh Hưởng dừng bước chân lại, anh...mới vừa nói cái gì vậy?