Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 9




Nhìn Ngao Bạch nổi trận lôi đình lao ra khỏi thiên đình, phân thân Cơ Hạo do dự trong nháy mắt, xoay người kéo theo một luồng hào quang hướng Phù Tang mộc đứng sừng sững ở trong đình viện thần cung nhà mình bay đi.

Lơ lửng ở trước Phù Tang mộc, một luồng thần niệm truyền qua, mấy cái cành chính cực lớn của Phù Tang mộc quơ quơ, một cái ‘cành cây nhỏ’ đối với nó mà nói bé nhỏ không đáng kể không phát ra tiếng động rụng tận gốc, cái cành ước chừng có đường kính mười mấy trượng, toàn thân tỏa ra ánh lửa bay đến trước phân thân của Cơ Hạo, nháy mắt nổ tung thành vô số đốm lửa đem thần niệm phân thân Cơ Hạo bao bọc bên trong.

Một mảng lớn ánh lửa phóng lên cao, thần niệm phân thân của Cơ Hạo mượn dùng một cành cây Phù Tang mộc ngưng tụ thành hình, so với phân thân vừa nãy ‘tay trói gà không chặt’ một chút thần niệm biến thành đã cường đại hơn không chỉ ngàn vạn lần.

Cười hướng Phù Tang mộc ôm quyền hành một lễ, Cơ Hạo tung lên một luồng sáng màu vàng hướng bên ngoài thiên đình phóng đi.

Bay ra chưa được bao xa, thanh âm trầm thấp của Phù Tang mộc đột nhiên vang lên ở bên tai Cơ Hạo: “Có lẽ... Phải cẩn thận chút. Chuyện vừa nãy, ta cũng đã nhìn thấy. Pháp khí đạo nhân kia ra tay sử dụng, tựa như... Ta năm đó từng gặp? Lại đã quên lai lịch.”

Cơ Hạo chợt cả kinh, theo bản năng quay đầu hướng Phù Tang mộc nhìn một cái. Thứ có thể được Phù Tang mộc treo ở trong lòng, có thể khiến hắn cố ý mở miệng nhắc nhở mình, tất nhiên là không phải chuyện tầm thường. Hơn nữa Cơ Hạo mơ hồ nghe ra, Phù Tang mộc tựa như... Cũng không phải đã quên lai lịch thứ kia. Có con người hoặc là sự tình nào, có thể khiến Hồng Mông linh căn này cũng có điều kiêng kị?

Bởi vì một tiếng nhắc nhở này của Phù Tang mộc, Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở trong thần cung luyện hóa vô số mảnh vỡ thần hồn trong thần hồn hư không đột nhiên khoát tay, Bàn Cổ Chung phát ra một tiếng nổ vang trầm thấp, hóa thành một mảng linh quang bay vút ra, nhanh chóng nhập vào trong phân thân của mình.

Phân thân của Cơ Hạo gật gật đầu, kích phát lực lượng Bàn Cổ Chung bảo vệ toàn thân, thân thể nhoáng lên một cái liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Ở phía sau Cơ Hạo, Man Man không để ý Thiếu Ti hô, xách hai thanh đại chuỳ, mang theo mấy trăm thần binh thần tướng của Chúc Dung thị, cưỡi một đám ngựa lửa hai cánh trong mồm phun đốm lửa bừa bãi, sốt sắng chạy ra khỏi cửa chính thiên đình.

Ngao Bạch không hổ là một trong chín con của tổ long, có được thần thông khó lường. Phân thân của Cơ Hạo lao ra khỏi thiên đình không bao lâu, Ngao Bạch khống chế mây đen đầy trời đã tới trên không Bồ Phản. Một tiếng rồng gầm lao vút lên, tay phải Ngao Bạch chỉ xuống phía dưới, mấy chục dòng sông lớn quanh Bồ Phản chợt sóng đục quay cuồng, mấy ngàn cột nước vặn vẹo phóng lên cao, nháy mắt hóa thành mấy ngàn con rồng nước trắng xóa bay múa đầy trời.

“Thằng nhãi Công Tôn Úc, ngươi sao lại dám giết số đông binh sĩ của long tộc ta?” Đem toàn bộ chiến sĩ long tộc tử trận đều quy tội Đế Úc, Ngao Bạch hét lớn một tiếng, hai tay đồng loạt hướng xuống phía dưới nhấn một cái, mấy ngàn con rồng nước lớn tới trăm trượng phát ra tiếng gầm trầm thấp, giống như thiên hà sụp đổ gào thét hướng hành cung của Đế Úc đập xuống.

Ngao Bạch là Bí Hý một trong chín con của tổ long, lực lượng mạnh mẽ nhất, thần thông ngự thuỷ của hắn không tinh diệu, trái lại rất thô ráp. Nhưng toàn bộ thần thông của hắn đều có một đặc điểm tuyệt diệu —— lực lượng lớn tuyệt luân, uy năng vô biên.

Thủy long công kích bình thường từ trong tay Ngao Bạch thi triển ra, khí thế kia thật sự kinh người vô cùng, mấy ngàn con thủy long cách mặt đất còn có cự ly rất xa, cương phong kích động lên đã chấn động cấm chế phòng ngự hành cung Đế Úc dao động một trận, tầng tầng phòng ngự kết giới không ngừng sáng lên, ở trong tiếng sóng gào thét nặng nề, từng tầng kết giới vừa mới sáng lên đã không ngừng sụp đổ vỡ vụn, hóa thành vô số lưu huỳnh theo gió tan đi.

Hành cung của Đế Úc thành lập ở trên một cái móng bạch ngọc cao tới trăm trượng, theo thủy long áp sát, các đạo cấm chế phòng ngự trên móng bạch ngọc sụp đổ, bạch ngọc đắp thành nền móng không ngừng nổ tung, vô số ngọc vụn to nhỏ bay loạn, đánh vào trên vách tường, cột kèo của hành cung tung tóe ra vô số đốm lửa, phát ra tiếng vang chói tai.

Đế Úc mặc váy chiến đấu dệt từ lông gà rừng, cầm lưỡi mác đứng ở trên đài hứng sương của hành cung, nhe răng trợn mắt nhìn Ngao Bạch từ trên trời giáng xuống cười quái dị ‘Khặc khặc’. Hắn không có chút sợ hãi nào cả, cử chỉ thần thái ngược lại tràn ngập sự khiêu khích.

Mang theo khôn cùng kiêu ngạo và ngang ngược, lưỡi mác trong tay Đế Úc hung tợn hướng Ngao Bạch trỏ tới: “Bí Hý? Đồn đại ngươi là một trong chín đứa con của tổ long, lão quỷ đã sớm ngã xuống, ngươi sao lại lăn lộn kiếm được ngai báu thiên đế? Hắc hắc, nghe nói bộ dạng bản thể ngươi không có gì khác với con rùa đen già, ta hôm nay muốn lột mai rùa của ngươi làm giường!”

Ngao Bạch ngẩn ngơ, Đế Úc làm sao biết bản thể hắn là Bí Hý một trong chí con của rồng? Hắn làm sao biết mình đã sớm ngã xuống, dựa vào thiên tài địa bảo long tộc bí mật cất giữ mới một lần nữa ngưng tụ thân thể?

Nhưng rất nhanh, Ngao Bạch đã bị lời nói khiêu khích của Đế Úc làm cho lửa giận ngút trời —— thằng nhãi này, lại còn nói muốn lột mai rùa của hắn?

Bí Hý là rùa sao?

Tuy ngoại hình có chút tương tự, nhưng trên mai của Bí Hý khảm rậm rạp đầy vảy rồng, căn bản không phải cả một khối mai rùa, phải không? Không đúng, không đúng, mấu chốt sự tình không ở chỗ này —— Đế Úc thế mà lại dám mắng Ngao Bạch hắn là rùa? Lại còn nói muốn lấy giáp xác của hắn đi làm giường?

“Tiểu tử đáng chết!” Ngao Bạch rống giận, pháp lực quanh thân như núi, pháp lực hung mãnh mênh mông không ngừng rót vào trong mấy ngàn con thủy long, càng khiến thủy long trở nên trầm trọng ngưng thực hơn, mắt thấy đã sắp đánh đến trên hành cung của Đế Úc.

“Ngươi con rồng nho nhỏ, hỏa khí thật lớn!” Một thanh âm không nhanh không chậm từ phía sau Đế Úc truyền đến, một đạo nhân râu tóc bạc trắng, dung mạo già nua từ phía sau Đế Úc đi ra. Đạo nhân nhìn như một bước run rẩy một cái đi ra, năm ngón tay trái của hắn mở ra, trên từng đầu ngón tay đều có hư ảnh một ngọn núi nho nhỏ như ẩn như hiện, ngọn núi phân biệt hiện ra năm loại sắc thái phun ra thủy triều ánh sáng năm màu, chợt hung hăng lao lên hướng thủy long trên bầu trời hạ xuống.

Ầm một tiếng, thủy triều ánh sáng năm màu và mấy ngàn con thủy long va chạm với nhau.

Thân thể Ngao Bạch hơi nhoáng lên một cái, kinh hãi nhìn thủy long sụp đổ hóa thành mưa to đầy trời rơi xuống.

Ngọn núi trên năm ngón tay trái của đạo nhân cũng không biết là pháp bảo hay thần thông, thủy triều ánh sáng năm màu chất chứa lực lượng hùng lớn khó cản, một đòn nhẹ nhàng đã đem thủy long Ngao Bạch đánh xuống triệt để đánh tan.

Thủy Long Trùng của Ngao Bạch tuy không phải pháp thuật cao thâm huyền diệu gì, nhưng uy lực của thủy long ở dưới lực lượng khổng lồ của hắn thêm vào quả thật lợi hại, mấy ngàn con thủy long nhằm vào đầu nện xuống, dù là một ngọn núi cao vạn trượng cũng sẽ nháy mắt bị đánh thành phấn.

Đạo nhân tóc bạc thoải mái hóa giải một đòn này của hắn như thế, đạo hạnh, pháp lực của lão đều không thể khinh thường.

“Đế Úc, đây là sự tự tin của ngươi? Chỗ dựa của ngươi? Ngươi ỷ vào thằng nhãi tóc bạc này, dám trở mặt với long tộc ta?” Ngao Bạch đè đụn mây xuống, lơ lửng trên không hành cung, hung tợn nhìn chằm chằm Đế Úc: “Cho dù lão tổ tông Hiên Viên hoàng đế của Công Tôn thị ngươi, hắn cũng không dám trở mặt với long tộc ta, ngươi dựa vào thằng nhãi tóc bạc này, ngay cả việc tổ tông ngươi không dám làm, ngươi cũng dám làm?”

Đế Úc cười quái dị ‘Hắc hắc’, khinh miệt nhìn quét Ngao Bạch một cái.

Đạo nhân tóc bạc nhẹ nhàng bâng quơ cười nói: “Ngao Bạch đại đế, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi đi thiên đình làm thiên đế của ngươi là được, chuyện nhân gian này, ngươi vẫn là không quản thì tốt hơn, nếu không bị đánh cho hồn phi phách tán mà nói, hối hận cũng đã muộn.”

Nghe xong lời đạo nhân tóc bạc nói, khuôn mặt Ngao Bạch nhất thời tức giận đến mức biến thành màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.