Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 34




Cơ Hạo dùng sức lắc lắc đầu, máu tươi trong thất khiếu phun ra ùn ùn quay về trong cơ thể, mạch máu nổ toác ra cũng đều khép lại.

Trong lòng vẫn nghẹn, đạo đài tỏ ra trầm hơn rất nhiều, cả người bủn rủn như từng bị một con voi giẫm lên. Cơ Hạo liên tục hít sâu vài lần, lúc này mới đem sự không khoẻ trên thân thể triệt để xua tan.

Hoảng sợ ngẩng đầu lên, Cơ Hạo nhìn về phía nam tử áo bào đỏ trong ngọc bích.

Gã bộ dạng dung mạo không kinh người này, thế mà chỉ cách ngọc bích liếc nhau với Cơ Hạo một cái, áp lực ẩn giấu trong ánh mắt hắn đã như một ngọn núi nhằm vào đầu nghiền ép xuống, cho Cơ Hạo không kịp trở tay một cái hạ mã uy.

Cơ Hạo nhìn nhìn hỗn độn khí xoay quanh bên người, đối diện với ánh mắt người, thần hồn lực đan xen, thế này tương đương chính hắn đem thần hồn lực phóng ra đi chịu đòn. Bàn Cổ Chung bảo vệ thân thể hắn, lại không có cách nào bảo vệ thần hồn lực hắn chủ động phát ra.

Về sau còn phải cẩn thận hơn nữa, người có đại năng lực cổ quái thiên hạ cũng không biết có bao nhiêu, tuyệt đối đừng lần sau trúng chiêu rồi lại hối hận.

Ở trong lòng thận trọng cảnh cáo bản thân vài câu, Cơ Hạo ngẩng đầu lên, thật cẩn thận thu liễm tinh khí thần, không dám đem tinh quang trong mắt tiết ra, cách hỗn độn khí nhanh chóng đánh giá nam tử áo bào đỏ một cái: “Tiền bối hảo thần thông, hảo thủ đoạn.”

Nam tử áo bào đỏ ung dung cười, không cho là đúng lắc lắc đầu: “Tính là thần thông gì? Thủ đoạn gì? Đơn giản ngày đêm dưỡng thần, tinh quang trong mắt như đập lớn tích nước, tích được hùng hậu rồi, ánh mắt của ngươi vừa mới đưa tới, tinh khí thần dư thừa kia của ta như nước lũ vỡ đê ập xuống, tu vi ngươi không bằng ta, tự nhiên chịu thiệt mắc mưu. Ta không phải cố ý làm, nếu là cố ý, ngươi đã sụp đổ thần hồn mà chết!”

Cơ Hạo nhíu mày trầm ngâm một phen, quả nhiên là đạo lý này.

Nam tử áo bào đỏ này ở trong ngọc bích, mỗi ngày nằm ở trên giường ngọc dưỡng thần, một tia tinh khí thần cũng không tiết ra ngoài, ở trong mắt tích trữ lâu, trong ánh mắt tự nhiên sẽ chất chứa thần hồn lực cực kỳ hùng hậu. Cơ Hạo đột nhiên xâm nhập, nam tử áo bào đỏ tâm tình chấn động, trong mắt tiết ra một luồng thần quang, tu vi Cơ Hạo thua xa hắn, tự nhiên bị hắn chấn động bị thương.

Lời là nói như vậy, có thể ở trong ánh mắt giao nhau đã khiến Cơ Hạo chịu đau khổ, tu vi của nam tử áo bào đỏ này cũng có thể nghĩ.

Nhìn kỹ bố trí trong cái hang, chín thanh thần binh lợi khí trong chín cây cột đá phát tán hàn quang, chín căn cột đá sắp xếp thành dạng Cửu Cung hiển nhiên vây quanh khối ngọc bích này. Nam tử áo bào đỏ ở trong ngọc bích, một tòa cung điện to lớn như vậy, lại trừ hắn ra hoàn toàn không có chim bay thú chạy, trong cung điện càng không có một ngọn cỏ, trống trải tịch liêu đến cực điểm.

Đây là một tòa kỳ môn phong ấn, nam tử áo bào đỏ là bị người ta phong ấn ở trong ngọc bích.

Trong lòng Cơ Hạo lại cả kinh. Nam tử áo bào đỏ cách ngọc bích vẫn có thể thoải mái đả thương hắn, cảnh giới tu vi của gã đã không thể đo lường. Lại là ai mới có thần thông pháp lực như thế, lại có thể đem gã phong ấn ở nơi này?

Nam tử áo bào đỏ sâu sắc nhận ra ý kinh hãi trong ánh mắt Cơ Hạo, hắn không khỏi gãi gãi đầu, nặng nề thở dài một hơi: “Ừm, mất mặt trước mặt tiểu bối các ngươi rồi... Ta bị phong ấn ở Phong Đạo sơn này, cũng không biết đã bao nhiêu năm tháng. Xem ngươi là xuất thân nhân tộc, thời điểm năm đó ta bị phong ấn, Phục Hy thị nhân tộc ngươi vừa mới được trưởng lão các bộ đề cử đi lên vị trí Nhân Hoàng.”

“Thì ra, là lão tiền bối thời thiên hoàng đã đắc đạo!” Cơ Hạo nghiêm nghị hướng nam tử áo bào đỏ chắp tay hành một lễ.

“Sai, niên kỉ ta đắc đạo, so với đứa nhỏ Phục Hy thị kia sớm hơn rất nhiều.” Nam tử áo bào đỏ hít một ngụm, bóng người chiếm cứ toàn bộ ngọc bích dần dần thu nhỏ lại, hắn ngồi trở lại trên giường ngọc, cách ngọc bích nhìn Cơ Hạo, có chút bất đắc dĩ nhíu nhíu mày: “Ngươi là môn đồ của ai? Làm sao tìm được Phong Đạo sơn? Tới nơi này, vì ba món bảo bối kia ta lưu lại?”

Hừ lạnh một tiếng, nam tử áo bào đỏ lẩm bẩm: “Mấy lão gia hỏa kia, nói cái gì phong ấn ta là vì thiên hạ thương sinh, không phải vì mưu bảo bối của ta, cho nên ba vật bản mạng của ta bọn họ trực tiếp đặt ở nơi này không lấy đi... Xem ra cũng là nói không đúng với lòng, giờ không phải phái môn nhân đến rồi sao?”

“Ngươi là Bàn Loa? Hoặc là Biển 樰? Hoặc là Hoa Tang? Hoặc là Đại 峔? Thanh Anh là sẽ không, cô bé đó da mặt mỏng, là để ý thể diện nhất, cho dù là môn nhân nàng yêu quý nhất, nàng cũng quả quyết sẽ không để cho môn nhân của nàng tới lấy đi bảo bối của ta!” Nam tử áo bào đỏ lắc đầu nhìn Cơ Hạo nói: “Bàn Loa? Biển 樰? Hoa Tang? Đại 峔? Nói đi, ngươi là môn nhân của ai trong bốn người bọn họ?”

Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn nam tử áo bào đỏ, năm người theo như lời gã, hắn hoàn toàn không có ấn tượng.

Ở trong Văn Khúc tinh cung của thiên đình, hắn tựa như thực sự ở trên một khối danh mục gặp được cái tên ‘Bàn Loa’, nhưng đó cũng không phải tin tức về Long Mẫu Cơ Hạo muốn tìm, cho nên hắn chỉ đảo qua, không để ở trong lòng.

“Năm người tiền bối nói, trên đời hiện nay sợ là không có ai biết được danh hiệu bọn họ nữa.” Cơ Hạo nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hướng nam tử áo bào đỏ lắc lắc đầu.

Nam tử áo bào đỏ há hốc mồm, ngạc nhiên vạn phần nhìn Cơ Hạo, trầm mặc hồi lâu, hắn mới có chút mờ mịt nói: “Không biết danh hiệu bọn họ? Không phải đâu? Ta cũng sống khỏe, bọn họ lại càng không nên chết mất mới đúng... Đến cảnh giới đó của bọn họ, muốn chết, nào có dễ như vậy? Chặt đầu bọn họ, tách ra tứ chi bọn họ, đem bọn họ dỡ ra tám khối phong ấn từng khối một, cũng không dễ dàng chết như vậy đâu?”

“Tất nhiên là ngươi cô lậu quả văn, hoặc ngươi ở nhân tộc địa vị không đủ, cho nên ngươi không biết tên của bọn họ!” Nam tử áo bào đỏ cân nhắc một hồi, đột nhiên cười lên: “Hắc, tiểu tử, nói đi, ngươi là gặp vận khí đụng phải Phong Đạo sơn như thế nào?”

“Ta chính là đương kim thiên đình đế tôn, chuyện ta không biết trong tam giới, có, nhưng không nhiều.” Cơ Hạo nhìn nam tử áo bào đỏ lạnh nhạt nói: “Cho nên ta chưa từng nghe nói tên của bọn họ, đó là bọn họ thật sự quá quá lâu chưa từng hành tẩu ở nhân gian rồi.”

Nam tử áo bào đỏ ngạc nhiên nhìn Cơ Hạo, qua hồi lâu, hắn mới sờ sờ đầu lẩm bẩm: “Khó trách trên thân ngươi có vô lượng công đức, còn có thiên đình thần quang bảo hộ... Ta còn tưởng ngươi chỉ là một người kiểu thiên đình tinh quân, không ngờ lại là thiên đế thiên đình... Thiên đế hiện tại, đời sau không bằng đời trước mà, sao lại yếu tới mức như vậy? Thiên đế như vậy, cũng có thể trấn áp tam giới? Thay trời chấp pháp?”

Cơ Hạo chỉ có thể cười gượng: “Cho nên, ta đến Phong Đạo sơn này, chính là vì bảo bối một hồ lô có thể gia tăng tu vi của ta.”

Ánh mắt nam tử áo bào đỏ lóe lên nhìn Cơ Hạo, qua một lúc, hắn cười gật đầu nói: “Ngươi lấy đi bảo bối của ta cũng được, nhưng cũng không thể cầm miễn phí chứ... Trên người ngươi có chứa rượu thịt không? Lấy ra đủ rượu thịt để đổi đi.”

Nam tử áo bào đỏ khẽ thở dài một tiếng, khóe miệng mơ hồ có nước miếng chảy ra, hắn hướng cung điện to lớn bên người chỉ một vòng, lặng lẽ thở dài nói: “Bị phong ấn ở nơi này cũng không biết bao nhiêu năm rồi, năm đó ta thích nhất ăn thịt uống rượu, chính là ở trên ham muốn ăn uống này chọc vào không ít phiền toái, trong cung điện này không có một ngọn cỏ, ta chung quy không thể gặm gạch ngói cột kèo chứ?”

Ánh mắt lóe lên một phen, nam tử áo bào đỏ nhìn Cơ Hạo sốt ruột không chờ nổi nói: “Ta thèm chết mất rồi... Rượu thịt lấy ra, càng nhiều càng tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.