Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 11




“Phá! Phá!! Phá!!!” Ngao Bạch vung đại chuỳ, giống như phát điên lớn tiếng rít gào, trên cây chùy nặng trịch lóe lên vô số phù văn, kéo theo từng đạo cương phong màu đen không ngừng đánh về phía đạo nhân đầu bạc.

Tinh tú khắp trời hơi nhoáng lên, bởi vì lửa giận của Ngao Bạch, hồng hoang tinh thần lấy hàng vạn để tính bộc phát ra ánh sáng mạnh loá mắt, vô số luồng tinh thần chi lực nhỏ bé từ hồng hoang tinh không xa xôi vượt qua vô lượng hư không mà đến, không ngừng rót vào thân thể Ngao Bạch.

Vốn lực lượng lớn vô cùng, thần lực tiếp cận với đạo quanh thân Ngao Bạch nhộn nhạo ánh sao như sóng nước, lực lượng của hắn được tinh tú khắp bầu trời thêm vào, ở giờ khắc này bộc phát ra lực đạo khủng bố làm người ta tuyệt vọng.

Lúc ban đầu hắn đánh xuống một chùy chỉ là hư không chấn động, tiến tới là hư không nứt ra vô số vết rạn, sau khi liên tục đánh ra tám trăm chùy, thiên địa pháp tắc trước đại chuỳ của Ngao Bạch cũng theo đó vặn vẹo, xé rách. Bản thân đại chuỳ cấp tiên thiên linh bảo không biết tên này của Ngao Bạch cũng bởi vì không chịu nổi thiên đạo tan vỡ mang đến sự cắn trả, trên đầu chùy nứt ra vô số vết rạn tinh mịn như lưới.

Sắc mặt đạo nhân đầu bạc hơi phát xanh, thần sơn ở năm ngón tay trái của hắn đã bị chấn động tới mức hào quang ảm đạm, Cơ Hạo rõ ràng nhìn thấy năm ngón tay trái của hắn vặn vẹo biến hình như cánh gà không có xương, vô số mảnh xương vỡ nhỏ bé đâm xuyên qua làn da, không ngừng từ trong bàn tay hắn phun ra.

Năm tòa thần sơn nho nhỏ chất chứa vô số thần diệu cũng nứt ra, lượng lớn phù văn tự do không ngừng từ trong kẽ ngón tay phun ra, vô luận năm tòa thần sơn trên đầu ngón tay đạo nhân đầu bạc là thần thông bí pháp hay là bí bảo nào đó, Ngao Bạch điên cuồng công kích một chập này tuyệt đối đã đem năm tòa thần sơn kia đánh tan, tạo thành tổn thương thật lớn đối với đạo hạnh tu vi của đạo nhân tóc bạc.

Thậm chí Cơ Hạo nhìn thấy bồ đề thánh thể của đạo nhân đầu bạc vỡ ra, lượng lớn dịch màu xanh trong suốt như nước không ngừng từ trong vết thương trên thân hắn phun ra. Mỗi một giọt chất lỏng phun ra, sắc mặt đạo nhân đầu bạc sẽ tái nhợt đi một chút, khí tức cũng ảm đạm đi không ít.

Chỉ có đóa hoa sen màu lam kia hào quang rạng rỡ, mặc cho Ngao Bạch tấn công như thế nào, u quang hoa sen màu lam phóng ra chỉ nổi lên từng đợt gợn sóng, chưa có chút dấu hiệu vỡ vụn tổn hại. Trong lòng Cơ Hạo không khỏi âm thầm giật mình, một đóa hoa sen màu lam này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao có thể có lực phòng ngự đáng sợ như thế? Vậy mà ngay cả lực lượng phá vỡ pháp tắc cũng không thể tổn hại nó mảy may?

Có lẽ cần tìm Vũ Dư đạo nhân hỏi một lần... Chẳng lẽ đây lại là sản vật của một Hồng Mông linh căn nào đó?

Ngao Bạch như nổi điên điên cuồng tấn công hỗn loạn, Cơ Hạo chân đạp mây lửa lặng lẽ không lên tiếng hướng phía dưới dịch chuyển một khoảng cách. Hắn tế ra Bàn Cổ Chung, xa xa tập trung Đế Úc cùng mười mấy đạo nhân bên cạnh gã. Hắn đang canh phòng nghiêm ngặt các đạo nhân kia sẽ đột nhiên hạ thủ đối với Ngao Bạch, ai biết bọn họ có pháp bảo, bí thuật gì cổ quái có thể làm bị thương Ngao Bạch hay không?

Từ đóa hoa sen màu lam này là biết, các đạo nhân này nền móng phi phàm, thậm chí Cơ Hạo có chút hoài nghi, bọn họ thật là môn nhân đệ tử của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân sao? Phong cách làm việc của bọn họ lộ ra một tia quỷ dị, rất khác biệt với loại kiêu ngạo lộ ra từ trong xương tủy kia của môn nhân đệ tử Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân.

Chợt ầm một tiếng, Ngao Bạch đánh ra một chiêu trọng chùy, hư không đường kính mười dặm bên cạnh hắn và đạo nhân đầu bạc ầm ầm hủy diệt, tất cả thiên đạo pháp tắc trong đường kính mười dặm đều theo đó nổ tung thành mảnh vụn. Một đòn này lực đạo mạnh mẽ đáng sợ đến cực điểm, Ngao Bạch lấy lực lượng cơ thể thuần túy phá hủy sụp đổ thiên đạo, lực lượng cắn trả giống như sóng thần quay cuồng ập tới, lân giáp đôi tay Ngao Bạch ầm ầm vỡ nát, cơ thịt không ngừng nổ tung, lộ ra long cốt trong vắt ánh vàng rực rỡ giống như lưu ly cùng với cốt tủy lóe ra thần quang bảy màu của hắn.

“Đau chết lão tử rồi!” Ngao Bạch khàn cả giọng rống lớn một tiếng, nhưng trong tiếng kêu đau lại ẩn chứa vô cùng vô tận đắc ý!

Có thể lấy lực lượng cơ thể thuần túy phá hủy một bộ phận nhỏ thiên đạo, cho dù chỉ là phá hủy một bộ phận nhỏ thiên đạo trong hư không đường kính mười dặm, so sánh với Bàn Cổ thế giới khổng lồ vô cùng, hắn phá hủy một chút thiên đạo pháp tắc kia không thể nghi ngờ là một giọt nước trong biển khơi, nhưng từ trên tính chất lực lượng mà nói, Ngao Bạch thật sự đã có được lực lượng chống lại thiên đạo!

Ở trong long chi cửu tử, lực lượng thuần túy mãnh liệt như thế, cường đại như thế cũng chỉ có một mình Ngao Bạch, Bí Hý không hổ là người lực lượng mạnh nhất trong long chi cửu tử.

Trọng chùy cấp tiên thiên linh bảo ầm ầm vỡ nát, đầu chùy cực lớn vô thanh vô tức hóa thành hư ảo, ngay cả một chút cặn bã cũng không lưu lại. Cây trọng chùy này trực diện thiên đạo sụp đổ mang đến chín thành lực lượng cắn trả, cho nên bị triệt để hủy diệt cũng là chuyện đương nhiên.

Long tộc giàu có, vẻn vẹn một tiên thiên linh bảo đối với Ngao Bạch mà nói không tính là gì, đem cái cán dài của đại chuỳ tùy tay vứt đi, Ngao Bạch lấy ra một thanh Bát Lăng Hỗn Nguyên Chùy âm u, cười quái dị ‘hắc hắc’ xách trọng chùy vòng quanh thân thể vung một vòng. Một cơn bão táp nổi lên từ đất bằng, Bát Lăng Hỗn Nguyên Chùy kéo theo âm dương nhị khí, đem hư không bên người quấy nát.

Khóe mắt Cơ Hạo giật giật. Đây là một tiên thiên chí bảo, hơn nữa là một tiên thiên chí bảo nặng dị thường. Cách thật xa, Cơ Hạo dùng thần niệm hướng trên Hỗn Nguyên Chùy này quét một lần, trọng lượng đáng sợ kia theo thần niệm ghé tới, thiếu chút nữa đập vụn khối phân thân Phù Tang mộc này của Cơ Hạo.

Trọng chùy như thế, Cơ Hạo âm thầm tính toán, nhắm chừng bản tôn hắn muốn nhấc lên cũng phải hao phí không ít khí lực!

Long tộc không hổ là kế thừa thân thể mạnh mẽ của Bàn Cổ thánh nhân, Ngao Bạch càng là một thành viên lực lượng cơ thể cường đại nhất trong long chi cửu tử, đại chuỳ này ở trong tay hắn tùy ý vung lên, quả thực nhẹ như tờ giấy, không thấy có chút cố sức nào cả.

Đạo nhân đầu bạc thở hổn hển bay ngược về phía sau. Một đòn vừa rồi của Ngao Bạch, tay trái hắn triệt để vỡ nát, thần quang năm màu không ngừng từ trong bàn tay vỡ vụn phun ra, sắc mặt hắn thảm đạm nhìn Ngao Bạch, hoa sen màu lam ở đỉnh đầu khẽ run, u quang màu lam bảo vệ toàn thân hắn ảm đạm đi rất nhiều. Một đòn điên cuồng vừa rồi của Ngao Bạch, cũng tạo thành tổn thương không nhỏ đối với đóa hoa sen màu lam lực phòng ngự kinh người này.

“Thằng nhãi lông trắng!” Ngao Bạch khinh miệt hướng đạo nhân đầu bạc cười lạnh một tiếng, vung Hỗn Nguyên Chùy hướng đối phương khiêu khích: “Ta hôm nay muốn đánh chết Đế Úc, muốn đem hắn đánh thành bánh thịt... Hắc hắc, các ngươi bây giờ còn dám cản đường ta nữa sao?”

Đạo nhân đầu bạc không hé răng, mười mấy đạo nhân bên cạnh Đế Úc đồng thời hóa thành một luồng hào quang bay vút lên trời, hướng về Cơ Hạo và Ngao Bạch lướt tới.

Cơ Hạo, Ngao Bạch khẽ biến sắc, toàn bộ lực chú ý đồng thời đặt ở trên thân các đạo nhân này—— từ đóa hoa sen màu lam kia là có thể biết, các đạo nhân này nội tình rất mạnh, tuyệt đối không thể tùy tiện coi thường.

Chợt một đạo hàn quang lóe ra ở phía sau Ngao Bạch, Vu Bật nhập ma phát ra tiếng cười chói tai bén nhọn, cầm một thanh trường đao huyết quang âm trầm từ phía sau Ngao Bạch lướt qua, trường đao hình thù kỳ lạ dài đến ba thước sáu tấc hung hăng bổ qua lưng Ngao Bạch, thiếu chút nữa đem nửa thân trên của hắn bổ đứt rời.

Ngao Bạch phát ra tiếng kêu đau thê lương, một mảng lớn máu nóng từ trong cơ thể hắn phun ra, thời điểm huyết tương phun ra vẫn nóng hầm hập, thời điểm phun ra bên ngoài cơ thể đã biến thành nước sạch băng lạnh thấu xương, không có nửa điểm màu máu!

Trường đao trong tay Vu Bật ác độc như vậy, sắc mặt Ngao Bạch chợt trở nên hầu như trong suốt.

Cơ Hạo hét giận dữ, xoay người túm lấy bả vai Ngao Bạch, mang theo hắn hóa thành một đạo cầu vồng lao về phía thiên đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.