Tội Phạm Lý Trí

Chương 81: 81: Chuyến Đi Giao Lưu




Trước khi bắt đầu thi chuyển cấp, Phó Nhất Kiệt tạm dừng tiết mục chạy bộ mỗi sáng, có điều nó vẫn dậy sớm hơn so với Phó Khôn. Phó Khôn ngủ quá muộn, sáng dậy khỏi giường như bị tra tấn, lúc mặc quần áo vẫn còn nhắm mắt, mấy lần đánh răng đánh được nửa thì ngủ mất.

Thế nhưng hôm nay lúc Phó Nhất Kiệt rời giường, Phó Khôn vậy mà lại không ở trên giường, đã rửa mặt xong xuôi ngồi trước bàn chờ ăn sáng.

“Sao anh dậy sớm thế?” Phó Nhất Kiệt rất kinh ngạc nhìn cậu.

“Nóng quá nên tỉnh,” Phó Khôn tựa lưng vào ghế, ngửa đầu, “Em không nóng à.”

“Không có cảm giác gì,” Phó Nhất Kiệt sờ lên người mình, sạch lắm, không mồ hôi, “Tối để em ngủ dưới đi.”

“Ừ.”

Phó Nhất Kiệt cầm khăn mặt ra khỏi phòng, nhìn thấy quần lót phơi ngoài cửa, là của Phó Khôn, vẫn đang nhỏ nước tong tong.

Đây là quần lót tối qua Phó Khôn mặc, nó nhớ rất rõ ràng, cái quần lót màu đen này xoa thích nhất.

Rửa mặt xong quay lại vào nhà, mẹ đang cầm túi chuẩn bị ra ngoài.

“Trưa nay mẹ sang nhà dì Lương lấy thuốc cho bố, trưa con với anh con tự ra ngoài ăn đi, tiền thì mẹ đưa cho anh rồi.” Mẹ xoa đầu nó.

“Bố làm sao vậy?” Phó Nhất Kiệt ngơ ngác.

“Không sao, đám tài xế này đều như nhau ý mà, dạ dày khó chịu, mẹ nhờ dì Dương bốc ít thuốc đông y.”

“À.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.

Bố ăn cơm không đúng giờ giấc, có lúc xe về trễ, mẹ đưa cơm cho bố cũng không kịp ăn đã phải vội vàng lái tiếp một chuyến đi, cho nên dạ dày vẫn hay có bệnh vặt.

Phó Khôn đưa Phó Nhất Kiệt đi học, ngày thường cậu sẽ đưa thêm một đoạn, sắp tới cổng Tam Tiểu, Phó Nhất Kiệt mới xuống xe, mà ngày hôm nay mới tới ngã tư đường, Phó Nhất Kiệt đã nhảy xuống xe.

“Làm sao thế?’ Phó Khôn dừng xe nhìn nó.

“Em đi bộ, dạo này không chạy bộ người cứng, em hoạt động một lúc.” Phó Nhất Kiệt vừa đi vừa duỗi cánh tay cẳng chân.

“Trưa tan học chờ anh một lúc, anh đến đón em.” Phó Khôn gọi.

“Không cần.” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại nói.

“Đưa em đi ăn cơm.” Phó Khôn suy nghĩ xong lại thêm một câu, “Có bất ngờ.”

Phó Nhất Kiệt chưa kịp hỏi là bất ngờ gì, Phó Khôn đã đạp xe đi thật xa.

Phó Nhất Kiệt thực ra không có hứng thú gì với bất ngờ của Phó Khôn, kính màu nhặt dưới đất, mấy con vật nhỏ bằng bùn đất đào được trong nền đất công trường, một mảnh lá khô nát đến mức chỉ còn gân lá…. Những thứ này đều có thể là bất ngờ của Phó Khôn.

Giờ chuyện nó càng lo lắng hơn chính là, người phụ nữ kia.

Nó sợ người phụ nữ kia vẫn sẽ tìm nó, càng sợ hơn là lúc cô ta tới sẽ gặp phải Phó Khôn, vậy thì phải xem như là “bất ngờ” nó tặng cho Phó Khôn.

Lúc tiến vào cổng trường, nó không thấy bốn phía có ô tô, cũng không thấy người phụ nữ kia.

Nó thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chuyện này cũng không vì người phụ nữ kia không xuất hiện mà qua đi, chuyện này khiến Phó Nhất Kiệt cả một buổi sáng đều mất tập trung, tốc độ giải đề còn không theo kịp, nó chưa kịp chép xong bộ đề đầu tiên trên bảng, cô đã lau sạch đề.

Nó thở dài, cứ thế dừng bút nằm nhoài ra bàn, nghe lớp trưởng cùng bàn đang dài giọng chép đề.

Rốt cuộc là nên làm gì đây?

Phó Khôn ngày nào lên lớp cũng thấy buồn ngủ, nếu mà lên lớp làm đề còn đỡ, phải là thầy cô giảng bài, cho dù trầm bổng du dương tới mức nào đi nữa, cậu đều cảm thấy như hát ru, mí mắt nặng như thể mỗi bên đều treo một Phó Nhất Kiệt.

Trần Lị thi thoảng vào lúc đầu cậu sắp đập vào bàn, sẽ dùng bút đâm vào cánh tay cậu một cái.

“Mày là bà địa chủ đấy à.” Phó Khôn bị chọc mà suýt nữa nhảy dựng lên, nhỏ giọng mắng một câu.

“Giờ chúng ta cũng chẳng khác con sen lắm,” Trần Lị hất hàm, vừa xoay bút vừa cười, “Thi xong rồi ngủ tiếp.”

Phó Khôn tuy cảm thấy Trần Lị rất đáng ghét, nhưng trong lòng vẫn cảm kích con bé.

Thành tích của Trần Lị vẫn luôn nằm trong top 20 của lớp, khác với mấy học sinh giỏi khác, bình thường con bé sẽ không thức đêm rồi sáng hôm sau nói ôi má ơi hôm qua lại không ôn tập rồi, nó là không thức thật, cũng chẳng ôn tập liều mạng, đối với nó, nhìn chằm chằm Phó Khôn để dùng bút đâm vào tay và ngày ngày giảng bài cho Phó Khôn lại càng có vẻ thú vị hơn.

Phó Khôn dùng sách chống cằm, nhìn lên cô giáo đang quơ thước gỗ trên bục giảng.

Cẩu Thịnh từ phía trước trở tay ném một cuộn giấy tới, bắn vào lỗ mũi cậu, Phó Khôn chép miệng, cầm cục giấy mở ra.

Trên giấy chỉ viết đúng ba chữ, nhìn Hồ Đan.

Hồ Đan là hoa khôi lớp số 8 chúng nó, xinh, có điều tính tình hơi kiêu, con trai thấy nó không dễ gần, con gái nhìn thấy nó thì trợn trắng mắt.

Phó Khôn liếc sang vị trí Hồ Đan ở hàng trước tổ bên cạnh, biết được tại sao Cẩu Thịnh lại bảo cậu nhìn.

Hồ Đan đang gục xuống bàn viết, có lẽ là lúc ngồi xuống không sửa váy, váy dồn đống lên trên ghế, còn có một góc bị lật lên, lộ ra quần chíp màu trắng bên trong.

“Thần kinh.” Phó Khôn nhỏ giọng nói một câu, cậu không có hứng thú gì với những chuyện này, mỗi tí quần lót hở ra, không nhìn kỹ còn chẳng nhìn ra được là gì.

Có điều, dưới sự truyền bá của Cẩu Thịnh, một đám con trai sắp chết vì ôn tập thở không thông xung quanh chỉ muốn tìm thấy chuyện gì vui để xì xào đã thấy hết, một đứa hai đứa xì xồ bàn tán, vừa nói vừa cười.

Cái kiểu gây rối nho nhỏ này lại vô cùng rõ ràng trong phòng học yên tĩnh, cô đang cong người viết bảng trên bục giảng lập tức quay người sang.

Thước gỗ to trong tay lập tức hướng về phía âm thanh phát ra, trừng mắt.

Cả đám vừa nãy đang rất hưng phấn lập tức im bặt, ai nấy đều cúi đầu.

Phó Khôn vốn là ôm tâm tình xem trò vui, nhưng chưa qua hai giây, cậu đã phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, cô giơ thước gỗ, nhắm thẳng vào cậu.

Chưa chờ cho cậu làm ra bất kỳ phản ứng nào, cô đã gọi tên cậu: “Phó Khôn! Em cười gì mà cười!”

Phó Khôn suýt nữa sặc nước bọt, cậu chỉ vào mình: “Em?”

“Không phải em thì là ai! Lúc nào cũng là em đầu têu!” Cô tin tưởng vào phán đoán của mình không chút nghi ngờ, “Lên, làm bài này! Không làm được thì ra ngoài đứng cho tôi.”

Phó Khôn rất miễn cưỡng, đứng lên chậm rì rì, mấy thằng con trai xung quanh đều sấp mặt xuống bàn cười trộm, cậu nghiến răng hạ giọng: “Đám cháu trai này.”

“Tan học mời mày đi uống nước ngọt.” Có người cười, nhỏ giọng trả lời.

Phó Khôn lê chân lắc lư lên đến trước bảng đen, cầm cục phấn bắt đầu đọc đề.

Phải bài này vào hai tháng trước, có khi cậu không làm được, nhưng giờ cậu dù gì cũng đã là người đã bị bức ép phấn đấu lâu lắm rồi…

Chữ viết Phó Khôn rất đẹp, viết phấn cũng đẹp, lớp học mỗi lúc phải trang trí bảng*, tranh vẽ và chữ phân nửa đều là nhiệm vụ của cậu.

Lúc làm bài trên bảng, cậu cũng không quên giữ vững ưu điểm này, lúc viết còn cố viết đẹp hơn cả chữ của cô.

Đợi tới lúc cậu làm xong bài ném phấn tới trên bục giảng, cô hơi giật mình.

Phó Khôn nhảy xuống khỏi bục giảng đi về chỗ ngồi, Cẩu Thịnh đang không nhịn được cười, nói một câu: “Phó Khôn mày cũng trâu đấy.”

Phó Khôn đắc ý đập tay bộp một cái.

“Em có muốn ra ngoài đập trăm cái nữa rồi hẵng vào không!” Cô ở phía sau nói một câu.

Lúc đi ngang qua người Hồ Đan, Hồ Đan ngẩng đầu lên nhìn cậu, nụ cười không rõ là châm chọc hay khinh khi trên mặt nó khiến Phó Khôn hơi khó chịu.

Nhưng cậu vẫn hạ giọng nói một câu: “Váy đã vén lên lưng rồi mà cậu vẫn muốn triển lãm nữa à.”

Hồ Đan đưa tay ra sờ đằng sau theo bản năng, mặt hơi đỏ lên.

“Con sen lương thiện,” Lúc trở về chỗ ngồi, Trần Lị cười nói, không đợi Phó Khôn nói gì, nó đã nói tiếp, “Không hổ là người tao thích thầm.”

Phó Khôn nhìn chằm chằm nó một lúc, thở dài: “Trần Lị, mày bị dở hơi đấy à?”

“Bị mày phát hiện mất rồi, xấu hổ chết mất.” Trần Lị cúi đầu bắt đầu ghi chép.

“Mày xấu hổ ở chỗ nào?” Phó Khôn mỗi lần đến lúc này đều cực kỳ muốn bổ não Trần Lị ra xem bên trong là cấu tạo thế nào.

“Phó Khôn! Em vẫn chưa nói đủ đúng không!” Cô trên bục giảng đập thước gỗ một cái.

Phó Khôn nhanh chóng ngậm miệng, cầm bút nhào tới trên vở mình, ra vẻ cố sức ghi chép, vạch vài nét vẽ một con sư tử đang giương nanh múa vuốt trên vở.

Buổi trưa, vừa tan học một cái, Phó Khôn xách cặp chạy ra khỏi lớp ngay đầu tiên, chạy tới lều đỗ xe, lên xe đạp một mạch về nhà.

Vào trong sân, mồ hôi đã thấm ướt áo, cậu không nhịn được thở mạnh lấy chìa khóa xe từ trong cặp ra, đến bên tường đẩy xe của bố ra ngoài.

Hôm nay bố không chạy xe đi, lén lút đưa chìa khóa cho cậu, cho cậu ra ngoài chạy xe một vòng, xem như động viên cậu gần đây ôn tập quá khổ cực.

Lúc cậu đang trèo lên xe, từ trên tầng rơi xuống một đống vụn đất, đập vào đầu xe.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên tầng, nhìn thấy Hạ Phi đang nhoài người trên hành lang tầng ba, trong tay còn đang cầm một khối đất lấy từ trong chậu hoa bên cạnh.

“Em làm gì thế?” Hạ Phi chỉ xe.

“Đi ra ngoài lượn một vòng.” Phó Khôn nhăn răng cười với anh.

“Lái chậm thôi.”

“Đừng nói..” Phó Khôn hạ thấp giọng, “Đừng nói với mẹ em.”

Hạ Phi nở nụ cười, ném cục đất trong tay xuống, đập chính xác lên thùng xăng, “Không ai thấy đâu, đi nhanh đi.”

Phó Khôn đã học được chạy xe máy từ lâu, có điều bình thường chỉ là lượn trong sân vài vòng, hôm nay mới là lần đầu tiên chạy ra ngoài.

Đây chính là bất ngờ dành cho Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt hôm qua cuối cùng cũng không chịu nói ra nguyên nhân khiến tinh thần không yên, Phó Khôn cũng không truy hỏi, cậu biết sẽ chẳng hỏi ra được nguyên cớ gì, chỉ có thể đoán là do ôn tập mệt mỏi quá, cho nên hôm nay cậu định chạy xe chở Phó Nhất Kiệt đi ăn cơm.

Phó Nhất Kiệt trước đó đã từng hỏi cậu, tới lúc nào mới chạy xe chở nó đi vài vòng trên đường được, hôm nay coi như là cho Phó Nhất Kiệt vui vẻ đi.

Phó Khôn chạy xe không nhanh, tuy rằng cậu rất muốn trải nghiệm cảm giác phóng xe như bay, nhưng giờ đang là giờ tan tầm tan học, đường đông người, đã vậy cậu là vị thành niên còn chẳng có bằng lái, chủ yếu nhất là, cậu không thể để bố lo lắng được, bố tuyệt đối tin tưởng cậu nên mới để cho cậu lén lút chạy xe một lần.

Lúc nhìn thấy cổng trường Tam Tiểu, cậu không nhịn được mà huýt sáo, tưởng tượng lúc Phó Nhất Kiệt trông thấy cậu, mặt mũi sẽ vui vẻ bất ngờ tới nhường nào.

Có điều, chưa tới cổng Tam Tiểu, cậu đã dừng lại.

Phó Nhất Kiệt đứng ven đường, bên cạnh đậu một chiếc ô tô đen, một người phụ nữ đang nói chuyện với thằng bé.

Lông mày vẫn luôn nhíu lại của Phó Nhất Kiệt cùng với động tác người phụ nữ kia ngăn Phó Nhất Kiệt lại khiến Phó Khôn lập tức căng thẳng, làm gì đây?

Cậu nhảy xuống xe chạy tới, nắm lấy cánh tay Phó Nhất Kiệt kéo nó ra phía sau mình, trừng người phụ nữ kia, hỏi một câu: “Làm gì thế?”

“Anh.” Phó Nhất Kiệt ở phía sau cậu, nhỏ giọng gọi.

“Ai đây?” Phó Khôn quay đầu lại hỏi nó.

“Cháu là anh trai Nhất Kiệt à?”Người phụ nữ kia mở miệng, cười với cậu, đưa tay tới.

Phó Khôn không có tâm trạng bắt tay với cô ta, bởi vì cậu đã nhìn rõ được khuôn mặt người phụ nữ này, khuôn mặt này nhìn khá quen mắt, khiến lòng cậu đột nhiên nặng nề đi.

“Cô tên là Lã Diễn Thu,” Người phụ nữ kia rụt tay về, “Cô là…”

“Anh, chúng ta về nhà đi.” Phó Nhất Kiệt ở phía sau Phó Khôn giật giật áo anh mình, xoay người bỏ đi.

“Chờ đã,” Người phụ nữ kéo Phó Khôn đang định quay người lại, “Chúng ta nói chuyện được không?

Phó Khôn không lên tiếng, trong lòng có một ngọn lửa vô hình đang bùng lên, cậu nhìn ra được, Phó Nhất Kiệt và người phụ nữ tên Lã Diễn Thu này không phải mới chỉ gặp nhau lần đầu, nguyên nhân hai ngày nay Phó Nhất Kiệt tinh thần không yên, khỏi cần nghĩ nhiều, chắc chắn có liên quan tới cô ta.

“Nói chuyện gì?” Phó Khôn hất tay cô ta ra, “Nói chuyện ngay lúc em trai tôi sắp thi cô lại tới quấy rầy nó?”

“Cô không biết thằng bé sắp thi,” Lã Diễn Thu ngây người, đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Cô thật sự…”

“Cô đương nhiên là không biết, cô không có con mà,” Phó Khôn khẽ cắn răng, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, “Tôi không cần biết cô là ai, nhưng nếu cô dám làm cho nó không yên tâm ngay lúc nó đang ôn thi, tôi sẽ không để cô yên đâu!”

Phó Khôn nói xong câu này, xoay người bỏ đi.

“Cô cũng không định làm gì cả!” Lã Diễn Thu ở phía sau cậu cao giọng, “Nó là con trai cô, cô biết cô có lỗi với nó, giờ cô chỉ muốn…”

“Chỉ muốn gì?” Phó Khôn quay đầu lại ngắt lời cô ta, bị câu “con trai” kia đâm cho đau nhói, thế nên cũng lên giọng, giơ tay chỉ vào cô ta, “Đừng mẹ nó để cho tôi nhìn thấy cô lần nữa, tính tình tôi đây chẳng tốt gì đâu! Lúc đó cô đã không cần thằng bé thì nên biết hôm nay sẽ như vậy chứ! Cô còn có mặt mũi đứng trước mặt nó nữa à, giỏi thật!”

Lã Diễn Thư há miệng không nói nên lời, Phó Khôn vốn định mắng thêm hai câu, mà trong lòng đang quá rối loạn, trong chốc lát chẳng nghĩ ra được gì thêm để mắng, thế nên ngậm miệng, leo lên xe máy.

Phó Nhất Kiệt nhảy lên chỗ phía sau, duỗi tay ra ôm chặt lấy eo cậu, chôn mặt vào lưng cậu, nói bằng giọng buồn bực một câu: “Đi mau đi.”

Phó Khôn chạy xe tới bên cầu hồi nhỏ vẫn hay tới, cũng không đưa Phó Nhất Kiệt đi ăn, giờ cậu không ăn nổi, có lẽ Phó Nhất Kiệt cũng chẳng có khẩu vị gì.

Xe dừng lại rồi, Phó Nhất Kiệt vẫn ôm cậu không buông tay, siết chặt lấy eo cậu.

Phó Khôn không nhúc nhích, cậu có thể cảm nhận được, lưng áo sơ mi đã ướt cả một mảng.

“Một Khúc,” Trầm mặc một lúc, Phó Khôn mở miệng rất chật vật, “Người phụ nữ kia, là…mẹ em à?”

Phó Nhất Kiệt đột nhiên buông lỏng cậu ra, òa khóc nức nở, gào lên: “Mẹ em tên là Tiêu Thục Cầm! Anh bị ngu à!”

Phó Khôn sợ hết hồn, nhanh chóng trở tay lại xoa đầu nó mấy cái, kéo nó vào trong lòng mình: “Vâng vâng vâng, đúng đúng, anh bị ngu, mẹ em là Tiêu Thục Cầm, em là con trai nhà này, em là em trai ruột của anh.”

“Ai cũng đừng hòng bắt em rời khỏi nhà này dù chỉ một bước!” Phó Nhất Kiệt rút người ra khỏi lồng ngực cậu, nhảy xuống xe, “Ai cũng đừng hòng hết!”

Cả người Phó Nhất Kiệt đều run lên, mắt long lanh nước mắt, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Phó Khôn xưa nay chưa bao giờ thấy Phó Nhất Kiệt như vậy, Phó Nhất Kiệt đối mặt với chuyện gì cũng rất bình tĩnh, thậm chí vui hay không vui cũng đều không để lộ ra quá rõ ràng, bộ dạng hiện giờ, khiến lòng Phó Khôn đau xót tới mức quặn lại.

Cậu xuống xe, ôm lấy Phó Nhất Kiệt, vuốt mạnh tóc thằng bé: “Biết rồi biết rồi, ai cũng đừng hòng… Một Khúc, em đừng như vậy, anh bảo đảm với em, cả nhà ta, ai cũng không cho em đi cả, ai cũng không cho người khác đưa em đi hết!”

Phó Nhất Kiệt kéo áo cậu, tay vẫn đang run lên, không biết là giận hay là sợ, hoặc là xúc động không rõ.

Cuối cùng, nó bóp lên eo Phó Khôn một cái.

Phó Khôn xuýt xoa một tiếng, đau tới mức chỉ muốn bấu cổ Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt rất khỏe, đầu ngón tay cách một lớp áo vẫn cắm được vào trong da eo cậu, cậu cũng cảm nhận được da bị cấu rách, nhưng cậu không động đậy, cắn răng chịu đựng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, e rằng cũng không phải lâu lắm, nói chung chỗ bị cấu rách trên eo đều đã đau tới tê dại, Phó Nhất Kiệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, buông lỏng tay, mềm nhũn dựa vào người cậu, trầm mặc.

Cơ bắp căng cứng trên người Phó Khôn cuối cùng cũng được thả lỏng, vừa thả lỏng một cái, cậu suýt nữa thì gục thẳng xuống đất, lùi ra tận lan can cầu mới xem như đứng vững được.

Phó Nhất Kiệt lau mắt một cái, nước mắt trong mắt đã ráo, chỉ có viền mắt là vẫn đỏ hoe.

Nó cúi đầu nhìn lên tay mình, rồi cau mày nhìn Phó Khôn: “Rách rồi à?”

“A?” Phó Khôn giật áo ra nhìn, trên eo áo có hai vết máu, “Phải.”

“Không chịu được cấu thế kia à.” Phó Nhất Kiệt nói.

Phó Khôn sững sờ nửa buổi mới nói một câu: “Sau này cấu nhiều là chịu được cấu.”

Phó Nhất Kiệt vén áo cậu lên, nhìn chằm chằm chỗ eo Phó Khôn bị mình cấu tới mức đỏ ửng lên một mảng, còn bị rách ra: “Em nhất định là từng luyện võ công.”

“Đúng, cửu âm bạch cốt trảo.” Phó Khôn nhìn Phó Nhất Kiệt, không biết phản ứng như hiện giờ đã được xem như là bình thường hay chưa, “Em nói xem giờ anh đi luyện Kim Chung Trạo còn kịp khong?”

Kim Chung Trạo là một trong tứ đại thần công do Đạt Ma sáng tạo. Đây là một loại võ công cương ngạnh tập trung vào phòng thủ. Nội ngoại kiêm tu. Khi sử dụng, hộ thân kình bao quanh người dùng, ánh lên hình ảnh một chiếc chuông lấp lánh.

Phó Nhất Kiệt thở dài khe khẽ, chậm rãi đi xuống theo sườn dốc bên cầu, ngồi trên bờ sông, nhìn chằm chằm xuống nước lấp lánh dưới sông.

Phó Khôn khóa xe, đi theo, ngồi xuống bên cạnh nó.

“Anh, anh nói xem,” Phó Nhất Kiệt nằm ngả ra sườn dốc phía sau, nhắm hai mắt lại, “Cô ta liệu có biết chúng ta ở đâu không?”

Phó Khôn không nói gì, qua một lúc mới hỏi, “Cô ta tới tìm em mấy lần rồi?”

“Hôm qua một lần, hôm nay một lần.”

“Vậy có lẽ…” Phó Khôn suy nghĩ, “Cô ta không biết chúng ta sống ở đâu, chỉ là không biết hỏi thăm được từ đâu là em học ở Tam tiểu thôi.”

“Tại sao?”

“Chuyện như vậy, bình thường đều sẽ liên hệ với bố mẹ trước, tìm trẻ con có để làm gì đâu, nếu như cô ta thật sự muốn đưa em đi, đầu tiên sẽ liên hệ với bố mẹ chứ.”

“Bố mẹ liệu có cho em đi không?” Phó Nhất Kiệt cau mày.

“Không,”Phó Khôn trả lời rất chắc chắn, “Đánh chết cũng không.”

“Phó Khôn,” Phó Nhất Kiệt đột nhiên đổi cách gọi, “Lời anh đã nói có tính không?”

“Tính chứ, sao thế?” Phó Khôn nằm nghiêng tới bên cạnh nó, sờ sờ mặt nó.

“Anh đã nói, sẽ vĩnh viễn ở bên em,” Phó Nhất Kiệt mở mắt ra, xoay mặt qua nhìn cậu, “Có tính không?”

“Đương nhiên là tính.”

Phó Nhất Kiệt nở nụ cười mãn nguyện, xoay người ôm lấy cổ cậu, rướn tới trước mặt cậu, cực kỳ cẩn thận mà liếm nhẹ lên môi cậu một cái.
*trang trí bảng

bangjpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.