Tội Phạm Lý Trí

Chương 51: 51: Thánh Quang




Sáng sớm thức dậy. Phó Minh Viễn tỉnh bởi vì hắn ôm phải vật gì đó, thật ấm thật mềm. Còn lưu lại mùi hương sen tới thoải mái nữa...

Cố gắng mở mắt ra, hắn phát hiện ra... Hắn đang ôm cô nương bên kia rèm. Kì lạ thay hắn không ghét bỏ, Mà còn có ý định ôm lấy không buông.

Khi ôm cô, Phó Minh Viễn cảm thấy rất dễ Chịu. Nhìn gương măt được che chắn bởi lớp mạn sa mỏng.. Tay của hắn hơi động.. Định sẽ gỡ mạn sa ra.

Nhưng rồi lại thôi, một tia ý trí nhanh chóng bắt lấy hắn.. Mắt thấy cô sắp tỉnh dậy. Hắn Lại giả bộ nhắm mắt ngủ.

Uyển nhi cử động. Ngồi dậy vươn vai nhìn xuống gương mặt của Tên Gian Thần Phó Minh Viễn...khi ngủ cũng đẹp mê người như vậy?

" Thật là lão nương, muốn xuất ra cái băng nhọn đâm nát mặt hắn ra~~~ là nam nhân có cần phải câu dẫn như vậy không?

[...] Mới sáng, tỷ đã đòi chém đòi giết rồi? Đã ai nói với tỷ. Là một nữ nhân bạo lực chưa.

" Oh " em gái là có ý gì? Xưa nay, lão nương nổi tiếng ôn nhu hiền thục...

[...] "....." nữ Nhân bạo lực, luôn bao biện cho chính mình.

"......"

Uyển nhi đưa ngón tay ấm áp của mình, phác họa trên gương Mặt của Phó Minh Viễn" Miệng còn cố ý lầm bầm..

" Nam Nhân này quá xinh đẹp rồi. Không phải ta là người sắp chết, thì ta sẽ thú huynh. " Một đời một đôi "

" Ài.. Nhưng đáng tiếc~~~

Phó Minh Viễn,là người học võ. Nên thính lực rất tốt, câu nói của cô hắn nghe Rõ mồn một.. Toàn thân hắn Căng cứng. Tim đập gia tốc phi thường nhanh.

" Đây là Uyển nhi cô nương thích hắn sao?

" Độ ấm của ngón tay của cô, Vẫn còn lưu lại cảm giác tê ngứa và ấm áp trên gương Mặt hắn.

( Ting --- Độ Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 15%)

Uyển nhi, thấy đã đạt Được mục đích nên không vẽ hưu vẽ vượn lên mặt hắn nữa. Mà sách váy xuống xe ngựa Hít thở không khí.

Cô chỉ sợ gần hắn thêm lúc nữa. Mà nhịn không được ăn sạch hắn thôi. Đối với Tên Gian Thần yếu như gà này, thì chỉ cần một chưởng Của cô.

Xác định nhẹ thì quần áo bay đi, không một mảnh vãi che thân. Còn nặng thì chống nạng hoặc nằm liệt giường tới cuối đời.

" Không sao, nếu không đầy hào cảm bất quá sớm hay muộn lão nương sẽ làm như vậy?

" Không thì, đánh gãy chân.. Nhốt lại công lược từ từ.

[...] Ta không thể dạy tỷ xinh đẹp được nữa. Tỷ ấy càng ngày khuynh hướng bạo lực càng gia tăng...

•••••••••••••••••••

Hai người, rốt cuộc ngày thứ năm cũng đến được Cữu Châu.

Mấy ngày nay, Uyển nhi ra sức chăm bẵm Phó Minh Viễn, mà hào cảm vẫn không tăng. Cô đang nghi ngờ có phải lời đồn hắn bị đoạn tay áo chỉ thích nam nhân có thật hay không?

Mặc dù hào cảm chỉ mới 15% khá ít, nhưng nói chung có vẫn hơn là Âm như ban đầu!

Đã tới nơi, Uyển nhi lựa chọn đi vào giữa khu trung Tâm của Cữu Châu. Dừng xe lại ở Khách điếm.

Tiểu nhị nhanh chân đón tiếp Liên Miệng mời chào ": Hai vị là muốn dùng cơm. Hay sương Phòng?

" Uyển nhi không nhanh không chậm đáp lại "

" Một bàn cơm, hai sương phòng thượng đẳng"

"Tiểu nhị ": Vị cô nương này, thật xin lỗi chỉ còn lại duy nhất một sương phòng.

Uyển nhi nheo mắt lại, nhìn về phía Phó Minh Viễn.

" Là ông trời đang giúp Lão Nương sao! Đã vậy ta không khách sáo!

Hai người lên sương phòng đã đăt. Một bàn cơm mĩ vị đã được bày biện sẵn. Lúc này vết thương Của Phó Minh Viễn đã tốt hơn, nên có thể ăn đồ ăn mặn rồi.

Một bàn Mĩ vị, nào là Ba ba hầm. gà Cung đình, Vịt quay, Heo sữa nướng Nguyên con. Cô nhìn thôi cũng chảy nước miếng ròng ròng.

Phó Minh Viễn, đặt bát sứ tinh xảo bên cạnh Uyển nhi, gắp một chút đồ ăn vào trong bát.

" Uyển nhi cô nương, dùng chút gì đi. Mấy ngày qua đã làm phiền cô nương chăm sóc cho ta rồi!

" Uyển nhi ": Minh Viễn Huynh, đừng quá câu nệ. Cứ xem ta như bằng hữu được rồi.

Nói xong, cô tháo mạn sa ra cho dễ bề ăn uống.

Phó Minh Viễn, nhìn thấy nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của cô, thời gian như ngừng lại. Hắn bị mê hoặc bởi nhan sắc tiên sa cá lặn đó.

Mấy hôm nay, mặc dù ở chung. Nhưng khi ăn uống, hắn sẽ ăn trên xe ngựa. Còn cô xuống xe ngựa ăn gà. Cho tới thời điểm hiện tại thì, hắn mới chính thức chiêm ngưỡng nhan sắc của cô.

Không phải đẹp, mà là quá đẹp đi. Nếu như phải so với trăng chỉ sợ trăng trốn. So với hoa chỉ sợ hoa tàn.

( Ting --- Độ Hào cảm của nam chủ +20% bây giờ là 35%)

Uyển nhi, nhận ra hắn thấy dung nhan của mình thì tặng cho nhiều hào cảm như vậy.

" Biết thế lão nương đã sớm cho hắn xem cho đã đi.

" Để không bị âm độ hào cảm tới thê thảm "

" Phó Minh Viễn": Khụ~~ Vết thương của tại hạ đã sắp lành. Không lâu nữa tại hạ sẽ đi tìm tiểu đệ đệ

" Uyển nhi cô nương đã nghĩ ra điều kiện gì hay chưa?

" Uyển nhi": Minh Viễn Huynh, Nếu đã sắp khỏi thì nên tìm Tiểu đệ đệ trước.

" còn điều kiện Của ta, lúc ta nghĩ ra tức khắc sẽ tìm tới huynh.

" Huynh yên tâm, chỉ cần ta còn sống. Ta sẽ tìm huynh..

Phó Minh Viễn, nghe được lời nói đó, thì cảm giác không đúng chỗ nào đó. Nhưng rất nhanh lại bỏ ngang suy nghĩ ấy sau đầu.

Màn đêm buông xuống. Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Phó Minh Viễn tự giác định sẽ ra ngoài hành lang ngủ. Nhưng lại bị Uyển nhi cản lại.

" Huynh đang bệnh. Định đi đâu? Ra ngoài lạnh rất dễ nhiễm phong hàn.

" Phó Minh Viễn": Nhưng chỉ có một sương phòng. Ở chung sẽ không hay cho Uyển nhi cô nương.

" Uyển nhi ": Ta không ngại, Huynh ngại cái gì? hơn nữa ta còn là người sắp chết, sẽ không làm gì huynh.

Phó Minh Viễn cả người cứng nhắc. Ngồi trên giường không dám cử động. Hắn đang tưởng tượng cô sẽ ngủ chung giường với hắn....

Đâu ai biết rằng. Uyển nhi phóng từ tay áo ra hai đầu dây thừng.. Gim chặt lên hai cây cột đối diện. Vận khinh công nhẹ nhàng đạp lên dây thừng, chỉnh tư thế cho tốt rồi an ổn ngủ..

Hắn nhìn Y phục của cô cũng truốt xuống đẹp tựa như tiên Nữ. Khi ngủ cô cũng không thèm đeo mạn sa nữa.

Hắn cảm phục cô có nội lực thâm hậu có thể nhẹ nhàng như lông vũ, mà an ổn ngủ trên dây thừng, Nếu đổi lại hắn thì hắn sẽ không làm được như vậy.

" Phó Minh Viễn ": Sờ nơi trái tim đập nhanh mạnh hơn. ~~

" Hắn là đang mong chờ điều gì đây..?

( Ting --- Độ Hào cảm của nam chủ +15% bây giờ là 50% tỷ siêu giỏi nha)

Uyển nhi, đang ngủ trên dây thừng, nghe được âm thanh tăng hào cảm. Khóe môi anh đào Của cô không khỏi nhếch lên một đường cong xinh đẹp động lòng người.

Sáng sớm, mặt trời đã lên cao

Phó Minh Viễn mơ màng mở mắt ra, sau đó cười với Uyển nhi: “ Uyển nhi Cô nương, buổi sáng tốt lành!

Uyển nhi cũng nhẹ nhàng gật đầu. Chào hỏi lại với Gian Thần Phó Minh Viễn.

" Huynh dậy thực sớm a~~~

" Phó Minh Viễn ": Tại hạ là muốn từ biệt Uyển nhi cô nương. Vết thương của tại hạ đã lành nay muốn đi tìm tiểu đệ đệ.

" Những ngày qua là làm phiền Uyển nhi cô nương rồi.

" Uyển nhi vẫn trấn định. Việc hắn phải đi là không thể tránh được. Nên cô vui vẻ tiếp nhận.

" Minh Viễn huynh đã vậy. Thì lên đường cẩn thận, mong huynh sớm tìm được Tiểu Đệ Của mình.

" Phó Minh Viễn": Ôm Quyền chào tạm biệt với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.