Tôi Phá Vỡ Sự Lạnh Lùng Chỉ Để Yêu Em

Chương 31: Hành trình đến Nam Thành




Người ngoài nhìn cô như thế nào cô đã sớm không quan tâm, lòng dạ của cô hôm nay, nếu như Diêu Phương thật sự muốn hủy bỏ hiệp ước với cô, vậy thì đồng nghĩa với việc mọi cố gắng cả tháng này của cô đều vô nghĩa, đồng thời cả cha và em trai đều hết hi vọng.

Lúc này, Diêu Phương đứng lên, chuẩn bị rời đi,” cô phải biết, trên đời này không phải chỉ có một mình cô mới có thể làm người thay thế ( gần như người đẻ thuê ý), chỉ cần bỏ tiền ra, thì có một đống phụ nữ có thể cúi đầu muốn vào nhà họ Du. Ban đầu tôi vì thấy cô đáng thương, nên mới cùng cô kí hiệp ước kia, mà cô từ ngày ở nhà họ Du tới giờ, không những không mang thai thành công, ngược lại còn khiến trong nhà huyên náo không yên, hiện tại chuyện lại thành như vậy, tôi không thể cho cô ở lại, cô thu dọn đồ đạc rồi đi đi.”

"Phu nhân!" Văn Hinh thấy Diêu Phương tức giận chuẩn bị xoay người rời đi cô lập tức kéo tay bà lại, khổ sở cầu khẩn :”Phu nhân, cháu cầu xin bác cho cháu thêm một tháng nữa được không? Cháu đảm bảo, trong vòng một tháng, cháu nhất định sẽ mang thai con của Du Thần ích thành công, xin bác tin tưởng cháu!”

Nghe thấy cô nói như vậy, Diêu Phương lại động lòng, bởi vì trong mắt bà, danh dự của nhà họ Du rất quan trọng, nhưng đứa bé lại chiến thắng tất cả. vì vậy, bà quay đầu lạnh lùng nhìn Văn Hinh, sau đó mới rời khỏi phòng.

Mặc dù Diêu Phương không nói lời nào, nhưng Văn Hinh thấy bà rời đi coi như là bà đã đồng ý cho cô cơ hội, cô yên lòng. Chỉ cần cho cô thời gian, dù Du Thần ích hận cô, nhưng chỉ còn một tia hi vọng, cô cũng không muốn bỏ qua.

Mà lúc này, bên trong tập đoàn Overlord, phòng làm việc tầng 30, Du Thần Ích đang ngồi trước bàn làm việc. phòng làm việc to như vậy mà chỉ có hai màu trắng đen, tường trắng, sàn nhà trắng, bàn làm việc màu đen, ghế sa lôn Italy làm bằng da thật.Hai màu nguội lạnh phối hợp với nhau làm cho người ta cảm giác giống như thế giới này chỉ tồn tại 1 màu đen trắng vậy.

Đúng lúc ấy, một tràng gõ cửa vang lên, Du Thần Ích cũng không ngẩng đầu lên mà nói:”vào đi”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, đep kính không gọng đi vào, tay còn cầm một tờ báo. Anh ta đi tới trước bàn làm việc của Du Thần Ích, đầu tiên nhìn thấy Du Thần Ích vẫn đang chăm chỉ làm việc, đột nhiên anh ta đem tờ báo tới trước mặt Du Thần Ích, cắt ngang công việc của Du Thần Ích.

"Đây là cái gì?" Du Thần Ích có chút không hiểu ngẩng đầu nói, anh ta nhìn trợ lí đồng thời cũng là bạn tốt của mình Lam Dật Thần, cuối cùng tầm mắt rơi vào tờ báo trước mặt.

Cậu xem một chút thì biết!" Lam Dật Thần nở nụ cười thần bí, nụ cười kia rõ ràng mang theo vài phần giảo hoạt, tư tưởng rõ ràng xấu xa không nói cho anh ta biết.

Du Thần Ích đầy nghi ngờ liếc nhìn bạn tốt một cái, mới cầm tờ báo lật lên xem. Anh ta xem từng trang một, mà đứng bên cạnh Lam Dật Thần mới thờ dài nói:” Cậu lúc nào lại cưới vợ vậy, thậm chí ngay cả mình mà còn dấu giếm. Chỉ có điều, nếu đã cưới người ta thì phải đối tốt với người ta, không thể bởi vì cô ấy không thể sinh con mà phân biệt, lần này thì hay chưa, cô ấy quyết định bỏ cậu mà đi theo tề Nhân Kiệt…”

"Cậu câm miệng cho tôi!" Du Thần Ích trợn mắt nhìn Lam Dật Thần đang lảm nhảm một cái, thật sự là thấy đau đầu với cậu bạn này. Nếu như ban đầu không phải cái tên này nhất định cứng rắn nhất định đòi vào công ty của anh ta, anh ta thật sự không có biện pháp từ chối, kết quả là tự làm hại mình.

Anh ta và Lam dật Thần cùng học MBA ở Mỹ với nhau, lần ấy anh ta đi quầy bar uống rượu, vừa đúng lúc gặp Lam Dật Thần bị trộm ví tiền rồi không có tiền trả tiền rượu, bởi vì cùng là người Trung Quốc nên anh ta liền giúp hăn trả tiền rượu ( hắn: Lam Dật Thần nhé)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.