Tôi Phá Vỡ Sự Lạnh Lùng Chỉ Để Yêu Em

Chương 21: Mũi nhọn




Văn Hinh nghe xong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, Lạc Tình đúng là không thích cô, nhưng mà để cho hai người ghét nhau khuyên bảo nhau, việc này e là rất khó. Cô không biết tại sao Diêu Phương lại khẳng định như thế, cô nhất định có thể gọi được Lạc Tình xuông nhà, chính cô cũng không có giam cô ta.

Nhưng nhìn thấy Diêu Phương sắc mặt kiên định, cuối cùng cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng,” Được rồi, cháu đi gọi biểu tiểu thư!”. Nói xong, cô liền kéo thân thể dường như đã vô lực bước đi.

Cửa phòng của Lạc Tình cũng không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiến vào bên trong, vừa vào tới cửa, một vật phẩm lạ ngay lập tức bay tới mặt cô, làm cô sợ tới mức nằm xuống bên cạnh, lúc này mới may mắn thoát nạn. Chờ vật thể lạ này rơi xuống, cô mới hoàn hồn, lập tức hít một hơi lạnh, thì ra là một quả cầu thủy tinh, nếu như mới vừa rồi cô không kịp thời tránh được, không chừng bây giờ mình đã nằm trên mặt đất.

Đang âm thầm nghĩ mình may mắn thì lại nghe thấy Lạc Tình châm chọc, âm thanh lạnh lung truyền đến tai cô,” tại sao lại là cô? Mới vừa rồi còn không có đập trúng cô, coi như là cô mạng lớn! “

Văn Hinh đi qua quả cầu thủy tinh, từ từ đi đến bên cửa sổ đứng phía trước Lạc Tình, mới chậm rãi mở miệng:” Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi may mắn, nếu như mà là người khác, cô cho rằng cũng có thể may mắn giống như tôi tránh được chuyện vừa rồi sao?”

’’ Hừ, cứ cho là đập trúng bọn họ, thì sao?” Lạc Tình cực kì khinh thường hừ lạnh Văn Hinh một tiếng, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh nhạt, không có lấy một tia thương hại.

’’Vậy nếu như đập chết rồi thì sao?” Văn hinh liếc mắt nhìn cô ta, không nhanh không chậm nói:” Cô nên biết quả cầu thủy tinh kia so với tảng đá không khác nhau là mấy, nếu như đập trúng đầu, rất có thể sẽ mất mạng. Đến lúc đó, cô là hung thủ giết người đấy.”

’’Nói bậy!” Lạc Tình lập tức phản bác, nhưng sắc mặt rõ ràng đã trở nên tái nhợt, hơn nữa trong mắt của cô ta mơ hồ nhìn thấy một tia sợ hãi. Nhưng cô ta vì che giấu sự sợ hãi của mình, lập tức đuổi người,” Cô lập tức cút ra ngoài cho tôi, đây là phòng của tôi, ai cho phép cô vào phòng tôi?” Cô ta đứng lên chỉ tay về phía cửa, lớn tiếng nói với Văn Hinh.

Văn Hinh thấy thế, biết cô ta đã có chút sợ hãi, vì vậy không nói thêm gì nữa. Chỉ cần cô ta biết sợ là được rồi, chỉ sợ cô ta không biết hối cải, đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì hối hận không kịp.

’’Phu nhân kêu tôi tới khuyên cô xuống ăn cơm.” Cô không nhìn Lạc Tình một bộ đang tức giận, nhàn nhạt nói, tựa như căn bản không để mắt tới biểu tiểu thư này.

Lạc Tình nhất thời vô cùng tức giận, sắc mặt trắng bệch, thanh âm càng to quát Văn Hinh:” Tôi không ăn, cô cút ra ngoài cho tôi, có nghe thấy không!”

Nhưng không ngờ Văn Hinh lại coi như không thấy sự tức giận của cô ta, đối với việc cô ta rống lên, giận dữ lại làm ngơ, chỉ dùng ánh mắt xem xét kỹ cô ta từ trên xuống dưới, tỉ mỉ quan sát một phen, cuối cùng mới lắc đầu một cái, lại khe khẽ thở dài, giọng nói vẻ tràn đầy thương hại, khiến Lạc Tình càng thêm tức giận.

’’Cô nhìn cái gì?”

Văn Hinh đột nhiên thần bí hỏi :” Cô có biết Du Thần Ích thích loại phụ nữ như thế nào không?”

Vấn đề này như một thùng nước đá làm lửa giận của Lạc Tình dập tắt trong nháy mắt, chỉ thấy cô ta tỏ vẻ rất muốn biết nhưng lại giả bộ không hề để ý, hơn nữa còn như là đang kể khổ với Văn Hinh:” bất kể anh họ tôi thích loại phụ nữ nào, tóm lại cũng không phải loại phụ nữ như cô!”

’’Cái này tôi hiểu rõ, tôi dĩ nhiên biết Du Thần Ích không thích tôi, hăn thích phụ nữ đầy đặn, mà tôi thì quá gầy.” Văn Hinh nói qua mắt hơi quét qua Lạc Tình, rõ ràng là ý như vậy, nói đúng ra thì cô cũng quá gầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.