Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 4: Hào quang của siêu sao




Trước khi ra khỏi nhà, Hoàng Dương nhắc nhở Bình An đội thêm mũ, đeo kính và khăn bịt mặt. Đến giờ, những người biết Bình An tỉnh dậy chỉ có ba mẹ cô, hai anh em nhà họ Trần và thêm ba đội trưởng còn lại của Bolt nữa. Nên "cẩn tắc vô áy náy", tránh để người quen nhìn thấy.

Đến trước cổng nhà Hoàng Dương, Bình An cứ chần chừ không muốn vào. Thấy vẻ mặt của cô xám lại, Hoàng Dương lo lắng hỏi.

"Sao thế? Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Tớ..."

Bình An ngập ngừng định nói nhưng lại thôi.

"Có chuyện gì? Tại sao không vào?"

"Bọn họ... Liệu có đồng ý giúp không? Nếu họ không chịu thì kế hoạch của tớ sẽ không thể thực hiện. Hơn nữa..."

Đan hai bàn tay vào nhau siết chặt, cô gái nhỏ cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.

"Hơn nữa, nếu họ hiểu nhầm mục đích của tớ thì sao?"

Hoàng Dương nhíu mày, thắc mắc.

"Hiểu nhầm?"

"Ừ. Lỡ họ nghĩ tớ muốn thay thế anh trai để được nổi tiếng..."

Cô vừa nói đến đây đã bị cậu đưa tay gõ cái cốc vào đầu một cái đau điếng. Bình An nhăn mặt, lấy tay xoa xoa chỗ bị gõ.

"Đau quá. Cậu làm gì vậy?"

Cười nhẹ một cái, Hoàng Dương khẽ nhún vai thản nhiên.

"Đáng lắm. Ai cho cậu cái suy nghĩ tiêu cực như thế? Ít nhiều gì thì cậu cũng phải tin tưởng vào tài thuyết phục của anh tớ chứ? Mà ba người kia lại là bạn thân của hai ông anh chúng ta. Bọn họ dám nghi ngờ cậu, tớ sẽ bảo anh Phong nghỉ chơi với họ"

Nghe Hoàng Dương trấn an khiến cô cảm thấy yên tâm hẳn, bất giác mà nở một nụ cười thật tươi. Phải rồi. Không được lo lắng quá. Sẽ ổn thôi.

"Nào, vào được chưa?"

"Ừm"

Hoàng Dương mở cửa, cả hai cùng bước vào. Trong phòng khách là Trần Vũ Phong và ba người nữa, hai nam, một nữ. Bọn họ có vẻ đang rất bận. Cứ nhìn một đống giấy tờ trên mặt bàn là biết. Tiếng thảo luận xôn xao cả căn phòng. Vũ Phong là người đầu tiên để ý có người vào.

"Ủa? Đến rồi hả?"

Ba người kia cũng dừng làm việc, ngước lên nhìn. Trần Mỹ Hoa, đội trưởng đội tuyên truyền hướng ánh mắt về phía cô gái vừa đến, mỉm cười.

"Em theo Hoàng Dương, vậy chắc hẳn là cô bé Bình An?"

Nghe Mỹ Hoa nói vậy hai người kia mới chợt để ý. Chẳng biết tại sao mà bọn họ lại hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của cô cho đến khi Mỹ Hoa nhắc đến! Có lẽ là vì cô đang mũ, kính lụp xụp chăng? Cả hai khẽ gật đầu chào, rồi nhìn chằm chằm vào cô. Thấy cái không khí này thật bất bình thường, Vũ Phong giới thiệu.

"Cô bé là em song sinh của Lâm Bình, người mà tôi nhắc đến đó"

Đưa tay hướng về ba người kia, cậu tiếp.

"Còn Bình An, ba người này là đội trưởng của Bolt. Trần Mỹ Hoa, đội trưởng đội tuyên truyền. Phạm Tuấn Anh, đội trưởng đội nhiên liệu. Cuối cùng là Lý Nguyễn Hoàng Hải, đội trưởng đội sửa chữa"

Bình An lúc này đã gỡ khăn, mũ ra. Khẽ gật đầu, cô nhẹ nhàng đáp.

"Dạ. Em có từng gặp họ hồi trước ở nhà"

Nghe Bình An nói khiến ba người kia khá giật mình. Đã gặp rồi sao? Mà lại còn là em song sinh của Lâm Bình? Sao họ không nhớ? Thật là...

Vì không có nhiều thời gian nên Mỹ Hoa quyết định đi thẳng vào vấn đề, bỏ chuyện này sang một bên.

"Được rồi. Giờ anh chị cũng không có nhiều thời gian. Hôm nay mời em đến đây cốt là để hỏi, em nắm được bao nhiêu phần trăm an toàn? Vì đây là chuyện quan trọng nên khi bị lộ, mọi chuyện sẽ rất rắc rối. Sự nghiệp của Lâm Bình cũng có thể vì thế mà bị phá hủy"

Bình An khẽ cắn môi, hít sâu rồi nhìn vào mắt Mỹ Hoa, kiên định.

"Em hiểu. Em sẽ cẩn thận. Trong trường hợp lộ, em sẽ không để liên lụy đến đội Bolt"

Hoàng Hải thấy vậy liền chữa lại.

"Ý bọn anh không phải vậy..."

Nhìn tất cả mọi người một lượt, Bình An vẫn hết sức dứt khoát, hệt như sự rụt rè ban đầu bị bay đi đâu mất.

"Chúng ta không thể quan tâm được nhiều như thế, đúng không? Giờ em chỉ cần một câu trả lời, mọi người sẽ giúp em chứ?"

Tuấn Anh vừa định lên tiếng thì đã bị Mỹ Hoa cắt ngang.

"Được rồi. Cứ quyết định vậy đi. Bây giờ bọn chị còn có chuyện đi trước. Chuyện này, bọn chị sẽ giúp"

Mọi người đều trố mắt ngạc nhiên. Nhất là Hoàng Hải và Tuấn Anh. Chẳng phải trước khi đến đây, Mỹ Hoa là người phản đối kịch liệt nhất hay sao? Và cô cũng là người thuyết phục họ phản đối nữa, tại sao lại thay đổi nhanh như thế này?

Bọn họ rời khỏi nhà họ Trần mà vẫn mang trong lòng sự thắc mắc. Mãi được một lúc, khi ngồi trong quán ăn, Hoàng Hải mới bắt đầu hỏi.

"Sao bà đồng ý nhanh thế? Bao nhiêu cái lý lẽ lúc trước đâu mất?"

Mỹ Hoa nhìn ly nước cam trên tay, giọng đều đều.

"Ánh mắt cô bé đó rất giống cậu ấy. Thậm chí còn mạnh hơn nữa. Nó giống hệt như lúc thuyết phục tôi tham gia Bolt vậy"

"Vậy còn cái vụ gì mà bà bảo tâm lý bị tổn thương vì phải thành người thay thế thì sao?"

Đặt ly nước xuống, Mỹ Hoa khẽ thở dài, hai lòng bàn tay đan vào nhau.

"Tôi đã lo. Nhưng với một người đã sẵn sàng vứt bỏ tất cả cảm xúc riêng của mình như thế thì liệu mấy cái lý thuyết vớ vẩn đó có đáng để quan tâm?"

***

Lúc này, Bình An đã rời khỏi nhà Hoàng Dương. Bởi cô nhận được một cuộc gọi từ mẹ. Hoàng Ngọc đến thăm. Cô gái ấy là người đã cứu cô khi cái cửa rớt xuống, bảo vệ cô khi bị đám con gái ở trường bắt nạt. Nhưng cũng chính Hoàng Ngọc, theo Bình An nghĩ, đã vô tình khiến cô suýt chết cóng.

Mọi chuyện xảy ra, gia đình Bình An cũng không truy cứu. Vì nghĩ Bình An nay đã tỉnh và Hoàng Ngọc thì chỉ có ý tốt. Nhưng có vẻ cô ta vẫn khá là hối hận, nên hôm nay mới đến thăm Bình An. Dĩ nhiên cô ta cũng không biết là Bình An đã tỉnh. Bởi vậy mới có chuyện cô gái nhỏ phải về khẩn cấp.

Cô leo từ cửa sổ vào phòng nhờ giày phản lực và nằm im trên giường, nhắm mắt lại. Hoàng Ngọc bước vào, nước mắt không ngừng rơi khi thấy Bình An.

"Bình An, tớ xin lỗi. Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?"

Vừa nói, cô ta vừa quay sang, cúi đầu xin lỗi mẹ Bình An. Vẫn khóc không ngừng. Bà Vân Hạnh nhẹ nhàng an ủi Hoàng Ngọc. Bà cảm thấy thật có lỗi khi con gái mình đã tỉnh mà phải giấu, làm cô gái này bị dằn vặt đến vậy. Bà bảo cô xuống phòng khách chơi nhưng Hoàng Ngọc nhất quyết không chịu. Cô muốn ngồi lại một chút. Thế nên, bà Vân Hạnh đành xuống bếp, lấy cho cô một ly nước trái cây.

Trong lòng Bình An cũng rất bức bối. Có lẽ cô không nên làm thế này. Nhưng nếu cô nói cho Hoàng Ngọc mọi chuyện thì có ổn không? Không được. Mọi chuyện phải bí mật, càng ít người biết càng tốt. Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người. Bình An cố gắng nằm thật yên, tuyệt đối không thể bị phát hiện. Thật xin lỗi cậu, Hoàng Ngọc.

"Đến để kiểm tra xem thế nào. Lý ra tôi phải làm chuyện này từ lâu rồi chứ. Vĩnh viễn đừng tỉnh lại nhé, Lê Thị Bình An"

Giọng nói nhỏ nhẹ như gió thoảng của Hoàng Ngọc khiến Bình An giật thót. Cô ấy đang nói gì vậy? Tại sao? Không lẽ...

Tiếng cười khúc khích phát ra từ cổ họng con người đó. Đưa tay khẽ vuốt mặt Bình An một cái, cô ta tiếp, vẻ mặt hạnh phúc.

"Tuyệt thật đấy. Từ hôm đó đến giờ, tôi không thể nào nhịn nổi cười"

Trái tim cô gái nhỏ khẽ run lên. Là giả sao? Bạn? Một lần nữa, lại thêm một lần nữa cô bị phản bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.