Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 33




"Mau lập lá chắn đi. Cô có nghe không?"

"... Xin lỗi"

Nói rồi, Bình An đưa tay tắt bộ đàm kết nối. Nếu không dùng lượt cuối cho kỹ năng gia tốc, cô nhất định sẽ thua. Thậm chí còn có thể về chót. Không. Cô không muốn thua, và cũng không được phép để thua.

Harry gỡ tai nghe, vứt xuống đất, giận dữ.

"Chết tiệt!"

***

"An, em nhìn nhé. Anh sẽ biểu diễn một tuyệt kỹ cho em xem"

"Thấy anh giỏi không?"

"Anh hai, như... như vậy rất nguy hiểm"

"Em yên tâm. Chỉ cần điều chỉnh góc độ của gương thì mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý của em. Dĩ nhiên là còn phải có kỹ thuật nữa"

***

Một thoáng hồi ức lại hiện về trong đầu cô gái nhỏ. Kỹ thuật này, cô vì nhớ anh trai mà luyện tập. Cũng chưa từng nghĩ là sẽ sử dụng nó. Nhưng mà...

Đưa tay điều chỉnh góc độ của gương chiếu sao cho thích hợp, Bình An đồng thời bẻ tay lái lại. Black Moon lập tức quay đầu xe. Chiếc xe do Winner điều khiển vì dồn quá nhiều sức nên lập tức mất đà mà thế chỗ cho Black Moon. Hai chiếc xe của đội Cat và Green cũng đã đuổi theo đến nơi.

"Được rồi. Gia tốc"

Bình An ấn vào nút gia tốc trên bàn điều khiển, đôi mắt hoàn toàn nhìn vào gương của xe. Một tay của cô điều khiển vô lăng. Tay còn lại không ngừng điều khiển góc độ của gương. Nhanh đến chóng mặt. Đoạn đường này cô đã nhớ rõ. Vậy nên, tỷ lệ thắng sẽ là 100%.

Trên khán đài, tiếng của cổ động viên không ngừng hò reo.

"Thật không ngờ. Tôi chưa bao giờ thấy cách đua như vậy. Black Moon đang có một màn biểu diễn có một không hai, điều mà ngay cả ở đấu trường nước ngoài cũng khó mà thấy được: đua xe ngược..."

Tiếng nói của bình luận viên cũng trở nên vô cùng phấn khích. Phải. Cô gái này đang để xe ở chế độ gia tốc và liều mạng mà để chiếc xe của mình chạy thụt lùi. Chẳng mấy chốc, Black Moon đã có màn cán đích bằng đuôi xe hết sức ngoạn mục. Vòng đua kết thúc với chiến thắng giành cho đội Bolt.

Các ký giả lập tức bủa quanh cô gái nhỏ khiến khó khăn lắm, bảo vệ mới có thể đưa cô rời khỏi.

Tại trụ sở chính, mọi người đều đang ăn mừng vì chiến thắng ngày hôm nay của Bình An. Những lời khen có cánh liên tục dồn đến cô gái nhỏ.

"L.B. Hôm nay em biểu hiện thật xuất sắc"

"Ha...ha... Đua xe ngược ư? Tôi còn chưa từng nghĩ đến"

Trong khi ai nấy đều vui vẻ thì chỉ có một mình Harry làm mặt lạnh.

"Anh sao vậy?"

Bình An đến bên cậu, hỏi.

"Không có gì"

Nói đoạn, cậu mở cửa bỏ ra ngoài. Mặc cho cô gái nhỏ lơ ngơ không hiểu gì.

"Chị nghĩ cậu nhóc đó đang giận"

Mỹ Hoa đằng sau lưng Bình An, nói.

"Giận ý ạ? Nhưng... tại sao?"

Giọng Mỹ Hoa khẽ trầm xuống, đáp.

"Lúc đó, cậu ta đã rất lo cho em"

Bình An cúi đầu xuống ngẫm nghĩ rồi quyết định.

"Em ra ngoài một chút"

Rồi cô chạy đuổi theo Harry. Cậu ta đang đi tản bộ trên bãi tập.

"Nè"

Cô chạy tới, gọi với theo.

"Có chuyện gì sao?"

Cậu thờ ơ hỏi lại.

"Lúc đó, thật xin lỗi vì đã tự dưng ngắt liên lạc với anh"

Cậu đưa mắt nhìn cô gái nhỏ rồi lắc đầu.

"Tôi không để tâm đến vấn đề đó"

Nhìn cậu như vậy, Bình An càng lo lắng hơn. Đối với cô mà nói, Harry đã dần trở thành một người bạn thân thiết. Thời gian qua, cậu đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cho nên, dù thế nào, cô cũng không muốn thấy Harry buồn.

"Nghe chị Mỹ Hoa bảo, anh đã rất lo lắng cho tôi... Cảm ơn"

Harry dừng lại, quay mặt về phía cô mà nói.

"Tôi cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho cô đến vậy. Nhưng giờ thì đã nghĩ ra những điều nên nói"

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cậu, Bình An thụt lùi lại một bước, vẻ mặt bối rối.

"Nói... Nói gì?"

Cậu đưa bàn tay mình lại gần khiến cô gái nhỏ theo phản xạ mà co người, nhắm mắt lại. Thế rồi, cô giật mình khi bị gõ một cái nhẹ vào đầu.

"Đồ ngốc liều mạng. Tuyệt đối không được làm thế nữa, biết chưa?"

Thế rồi, bỏ mặc cô đứng đó, Harry rảo bước rời khỏi. Phải rồi. Trong ký ức của Harry, người thân của cậu đã lần lượt ra đi. Vậy nên, cậu không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra một lần nữa...

Bình An trở về nhà trong tâm trạng chiến thắng. Nói cô vui là không đúng. Mà phải nói là cô rất vui. Chỉ còn vòng đua hỗn hợp. Đầu xuôi thì đuôi lọt mà. Thế nhưng, vừa về nơi, cô đã thấy hai người mặc trên mình bộ vest màu đen đang đứng trước cửa nhà mình.

"Chào cậu, Lê Lâm Bình"

Bình An hơi ngạc nhiên trong giây lát. Dạo này hay có người đến tận nhà để tìm cô thật.

"Xin lỗi, tôi có biết hai người sao?"

"Không. Nhưng ông chủ của tôi thì biết đến cậu. Hôm nay, chúng tôi thay mặt ông ấy đến bàn chuyện với cậu"

Bình An cười nhẹ, gật đầu.

"Được thôi. Chúng ta đi đâu đây?"

Hai người kia thoáng bất ngờ trước thái độ của đối tượng trước mặt. Tuy nhiên, họ cũng không dám thắc mắc gì nhiều.

"Khách sạn R gần đây, được chứ?"

"Đi"

Cô gái nhỏ rất bình tĩnh mà đạp lại. Quả đúng như lời Harry dự đoán. Tuy nhiên, cô không ngờ lại sớm gặp chuyện này như vậy.

Một giờ trước, tại sân tập của Bolt.

"Có một chuyện nữa tôi muốn nhắc cô"

Harry tìm đến chỗ một cái ghế gần đó, ngồi xuống.

"Chuyện gì cơ?"

Hơi ngẫm nghĩ một chút, cậu đáp.

"Vòng đua hôm nay, cô có thấy chút gì đó lạ không? Với đội Winner?"

Bình An ngồi xuống cạnh bên, khẽ nhíu mày lại.

"Anh nói tôi mới để ý. Vòng đua lần này quả là có chút lạ. Nếu lúc đó, đội Winner không cố chèn xe của tôi lại, có khi, người đạt chiến thắng lại chính là họ. Còn nữa..."

Bình An dừng lại, có chút ngập ngừng.

"Sao vậy?"

Cô khẽ cắn cắn môi rồi tiếp.

"Trước khi vòng đua này bắt đầu, tôi đã nhận được lời cảnh báo của chị Thiên Nhã"

"Thiên Nhã?"

Harry vốn không biết đến cái tên này cho nên cảm thấy có chút ngạc nhiên. Bản thân cậu cũng không hay coi ca nhạc hay phim ảnh.

"Thiên Nhã là người mà chúng ta đã gặp ở hành lang trong bữa tiệc sinh nhật của cha anh"

"A, là cô gái đi với ông Nguyễn Lâm Khanh phải không?... Khoan đã... Nếu vậy thì..."

Bình An đáp, giọng nhàn nhạt.

"Tôi nghĩ chuyện này có thể liên quan ít nhiều đến ông ta"

Harry ngã người ra ghế, nhắc nhở.

" Nếu điều đó là thật thì cô cần chuẩn bị tâm lý. Bởi vì sớm muộn gì, ông ta cũng sẽ cho người đến gặp cô"

"Vậy tôi phải làm sao?"

Bình An hơi lo lắng. Cô chưa bao giờ có kinh nghiệm trong việc xử lý những chuyện như thế này.

Harry quay lại nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười.

"Cứ làm điều cô muốn...."

Tại khách sạn R, cô gái nhỏ được đưa vào một căn phòng rất lớn. Một trong hai người vừa rồi đứng gác ở ngoài cửa. Người còn lại đi vào phòng cùng cô. Sau khi mời Bình An ngồi xuống, tên đó mới bật "bút bi liên lạc" lên. Hình ảnh một người đàn ông đang ngồi xoay lưng ghế về phía cô hiện ra, giọng nói bị biến đổi ít nhiều.

"Rất vui được gặp cậu, L.B. Tôi đã nghe nói về cậu rất nhiều. Nhưng lại không thể gặp mặt trực tiếp được. Mong cậu thông cảm"

Bình An cầm tách trà lên, xoay xoay rồi đáp.

"Không sao"

"Cậu đã đồng ý đến gặp tôi thế này thì hẳn đã đoán ra mục đích của tôi rồi chứ?"

Bình An hơi nhún vai, lắc đầu.

"Tôi không biết. Nhưng hình như ông đã quên không giới thiệu chút gì đó về bản thân mình nhỉ? Ông biết tôi, nhưng tôi không biết ông. Vậy thì khó nói chuyện lắm"

Ông ta bật cười trước giọng lưỡi sắc bén, hoàn toàn không cô chút run sợ của cô.

"Thật là thất lễ. Hãy cứ gọi tôi là Leo là được. Biết cậu không phải là người ưa dài dòng nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề chính. Hôm nay tôi mời cậu đến là để đề nghị cùng hợp tác trong vòng đua hỗn hợp sắp tới"

Bình An vẫn tiếp tục lắc lắc tách trà, hỏi lại.

"Vậy tôi sẽ được lợi ích gì?"

"Chúng tôi sẽ không để cậu thiệt"

Ông ta vừa dứt lời, tên vệ sĩ không hiểu lôi từ đâu ra một vali tiền.

"Đây chỉ là quà ra mắt gặp mặt"

"Nhưng tôi chỉ muốn thắng"

Bình An đặt cái tách xuống, thản nhiên tuyên bố.

"Dĩ nhiên chúng tôi sẽ để cậu thắng trong giải chuyên nghiệp lần này. Tuy nhiên, tôi muốn vòng đua hỗn hợp cậu sẽ về nhì"

"Ồ. Vậy là một trong bốn đội về cuối của "trận đua tứ hùng" sẽ về nhất, tôi nói đúng chứ?"

Ông ta đã khẳng định rằng cô sẽ thắng trong giải chuyên nghiệp, nhưng lại muốn cô về nhì trong "vòng đua hỗn hợp". Nếu vậy thì tính ra, cô sẽ được 19 điểm. Vậy thì chắc chắn một trong bốn đội về cuối sẽ đạt chiến thắng. Lúc đó, số điểm đạt được sẽ là 19 điểm. Hai bên buộc phải thi vòng đấu phụ. Theo cách làm này, tên ở trước mặt cô sẽ thu được lợi nhuận lớn, vì không ai nghĩ đội dở nhất sẽ là đội mạnh nhất. Mà cho dù là có đi nữa thì việc thao túng cả hai đội trong vòng đấu phụ cũng sẽ trở thành một lợi thế lớn cho hắn. Vấn đề đặt ra là làm sao hắn lại chắc rằng đội của hắn sẽ thắng? Bởi vì mỗi đội thàm gia đều là đại diện cho một tỉnh. Thêm vào nữa là, hắn đã thao túng được bao nhiêu đội?

"Cậu quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi. Rất sắc sảo"

Bình An khẽ gật đầu rồi đứng dậy, cười xã giao.

"Trà rất ngon, Nhưng đáng tiếc tôi không thể nán lại lâu. Hãy coi như chưa từng có cuộc nói chuyện ngày hôm nay"

"Cậu từ chối mà không cần suy nghĩ sao?"

"Đúng vậy. Nếu đội của ông đủ mạnh thì hãy trực tiếp đánh bại tôi trên đường đua"

Nói rồi, cô tính xoay người bỏ đi.

"Khoan đã. Cậu nghĩ đây là đâu mà muốn đến là đến, muốn đi là đi?"

Lời ông ta vừa dứt, tên vệ sĩ lập tức rút súng ra, chĩa vào đầu cô.

"Cất đi. Thứ đó không phải muốn tùy tiện xài là xài đâu"

Cô lạnh lùng, xoay người đáp.

"Ông là người đủ thông minh để hiểu, tôi phải có chuẩn bị sẵn thì mới dám đến đây, đúng chứ, ông Nguyễn Lâm Khanh?"

Nghe thấy cô gọi tên của mình, Nguyễn Lâm Khanh vô cùng bất ngờ. Làm sao tên L.B này lại biết được thân phận của ông?

Thấy ông ta im lặng vậy thì Bình An đã đủ hiểu. Quả là ông ta. Thật ra thì cô cũng không chắc có phải ông ta hay không. Chỉ đơn thuận là gọi đại. Vì cô biết, ông ta che mặt, biến giọng là để phòng người khác nhận ra. Nếu có ai nói ra tên ông ta, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ rằng người đó không đơn giản. Còn nếu ngộ nhỡ, cô có không gọi đúng đi nữa cũng không sao. Lúc đó, cô sẽ dựa vào đúng tên tuổi của Nguyễn Lâm Khanh để rời khỏi đây. Ngoài ra, cô bình tĩnh như vậy là vì chắc chắn tên kia sẽ không nổ súng. Như vậy sẽ làm kinh động đến người khác. Cô lại còn đang là một tuyển thủ nổi tiếng, con của công tố viên. Hắn làm vậy khác nào tự hủy đi tiền đồ của mình.

"Vậy tồi đi nhé"

Dứt lời, cô rảo bước đi thẳng. Từ sau rèm của căn phòng là một người đàn ông nữa bước ra. Người đó ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy tách trà mà Bình An cầm vừa nãy, lắc lắc.

"Thấy chưa, tôi đã nói ông rồi mà. Người đó không dễ đối phó đâu"

"Hừ, nói sao thì cũng chỉ là nít ranh. Một đứa trẻ liều mạng"

"Vậy giờ ông tính sao?"

Ông ta im lặng một chút rồi đưa tay về phía điện thoại của mình, gọi cho một người khác.

"Thỏa thuận thất bại rồi. Làm theo kế hoạch tiếp theo đi"

"Vâng"

Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vô cùng dứt khoát vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.