Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 23: Cậu chuyện về làm ấm giường




Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã gần nửa tháng kể từ khi Hoàng Dương và Vũ Phong ra nước ngoài. Hiện tại, Bình An đang nằm lăn lộn trên giường. Mấy ngày nay, ai cũng bận, chỉ có mỗi cô là rảnh. Bởi vì vị trí của cả hai anh em họ Trần trong Bolt và SOD là đội trưởng đội kỹ thuật. Tức là khi thi đấu, họ sẽ phụ trách việc hướng dẫn, quan sát lộ trình đi, nhắc nhở thứ hạng cho người đua, hay tìm cách xử lý những trường hợp cấp bách,... Tóm lại nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Thế nhưng giờ họ đi rồi và mọi thứ đột nhiên lâm vào cảnh bế tắc. Đặc biệt khi mà giải đua chuyên nghiệp đòi hỏi một đội phải có đủ năm vị trí chính, nếu không sẽ bị loại. Lại còn thêm lý do thân phận thật của cô không thể tiết lộ nên vị trí đội trưởng kỹ thuật không thể tuyển người ngoài. Mọi chuyện quả rối hơn tơ vò.

Thậm chí cô bí đến mức định nhờ cả... bố mẹ mình vào thay. Nhưng hai người họ lại không có chút chuyên môn nào. Cả họ nhà cô, Ngoại trừ Bình An và anh trai ra, người duy nhất am hiểu rõ về King of speed chính là chú ba của cô. Chú ấy cũng là chủ nhân của bức hình khiến Lâm Bình mê mẩn mà theo đuổi môn thể thao này, đồng thời chú còn trở thành một huyền thoại trong làng đua xe nước nhà. Thế nhưng, giờ chú ở đâu thì có thánh mới biết. Nếu cô có thể đua giỏi như anh hai thì còn có thể tìm đại một người lấp vào vị trí còn trống. Tuy nhiên, với trình độ hiện tại thì chỉ còn một cách duy nhất: ngồi đợi anh Vũ Phong về. A nhưng mà như thế thì cô thua chắc. Khổ quá. Đau đầu chết đi được.

Đúng lúc Bình An đang ở trong tình trạng "điên" nhất có thể thì tiếng chuông điện thoại bỗng từ đâu đổ tới. Cô ngồi im lặng giây lát rồi... cúi xuống gầm giường, nhặt chiếc di động đã bị vứt xó từ lúc nào. Là một số lạ.

"Alo, cho hỏi ai vậy?"

"Chào, còn nhớ tôi chứ?"

Một giọng nam trầm vang lên bên kia đầu dây.

"Xin lỗi, cháu không nhớ cũng không biết. Chú là?"

Nghe câu trả lời của cô mà người nam kia xém chút bốc hỏa. Cô ta đã mấy lần quên cậu thì thôi đi. Nhưng lần này lại còn quá đáng hơn bội phần. Chú? Bộ giọng cậu già lắm sao? Hơi xiết chặt quả táo trong lòng bàn tay, giọng cậu có chút không vui.

"Tôi là Harry Phạm"

Khẽ chớp mắt một cái, Bình An cắn cắn môi, suýt thì cười thành tiếng.

"Phì, giọng cậu... hóa ra trên điện thoại lại như vậy"

Lần đầu tiên cô thấy có người mà giọng trên di động và ngoài đời có sự khác biệt lớn đến thế. Giống hệt ông già.

"Cô... Khụ... Tôi đang bị cảm"

Khẽ húng hắng lấy lại giọng, Bình An nghiêm túc mà nói chuyện như lúc thường.

"Làm sao cậu biết được số của tôi? Và tôi cũng không nghĩ chúng ta lại thân đến mức gọi điện để tán dóc"

"Biết số của cô chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi. Cô không cần bận tâm. Còn hôm nay, tôi gọi cho cô cũng không phải để tán dóc. Là có chuyện cần nhờ thôi"

Bình An im lặng một chút. Harry thấy vậy thì chắc rằng cô gái kia đang nghĩ cách gì để từ chối. Kể ra thì tự dưng nhờ con gái nhà người ta chuyện này thì cũng kì. Hơn nữa, hai người lại quen nhau chưa được bao lâu. Nhưng giờ cậu đang bị dồn đến đường cùng rồi. Chịu thôi. Với lại, trong thâm tâm, cậu còn muốn kiếm cớ để gặp cô gái này lần nữa.

"Được rồi. Vậy cho tôi địa chỉ nhà của cậu. Chiều nay ba giờ. Tôi cũng muốn gặp cậu để nói chuyện đây"

Lần này thì đến Harry là người ngạc nhiên. Cô ta đồng ý nhanh đến vậy sao? Lại còn đòi đến nhà cậu nữa? Nhưng thôi kệ đi. Đối với kiểu người đặc biệt như cô ta thì phải có cách đặc biệt không kém mới được.

"Lấy giấy đi. Địa chỉ là..."

Bình An vừa nghe vừa viết một cách nhanh chóng vào sổ tay.

"Vậy chiều gặp. Tạm biệt"

Nhẹ nhàng tắt chiếc di động trên tay, khóe môi Bình An khẽ nhếch lên. Cuối cùng thì cũng có cách giải quyết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.