Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 5: Sóng gió trong học viện (3)




Khi Trương Quý Tường bắt đầu thẩm vấn ba hung phạm, ba người này kể lại rất chi tiết tình hình vụ án, không có khác gì so với lời khai trước của bọn họ. Nhưng khi Trương Quý Tường hỏi ba người này mua súng từ đâu, ba người lại do dự. Cuối cùng bọn họ chỉ lắp bắp, do Trương Quý Tường hỏi đi hỏi lại ba người này đã khai không giống nhau. Chẳng qua Trương Quý Tường không nói gì ở phòng thẩm vấn mà sai nhân viên đưa ba người này vào phòng tạm giam.

Sáng sớm hôm sau, Trương Quý Tường liền đi tới văn phòng Tằng Ích, tự mình báo cáo phát hiện này với Tằng Ích.

Tằng Ích nghe xong nói:

- Ý của anh là nói ba người này chỉ là thế tội cho kẻ khác? Hung thủ chính thức vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật?

- Đúng thế, hơn nữa tôi cảm thấy ba người này đến đầu thú cũng là do trước đó thị trưởng đã ra kỳ hạn nửa tháng cho Vọng Giang, nếu không bọn họ sợ rằng cũng sẽ không xuất hiện.

- Nói như vậy anh nghi ngờ trong đó còn có liên quan tới người ở chính quyền? Bọn họ vì giữ chức nên mới cùng hung thủ hợp nhau làm trò này để lừa chúng ta?

- Chỉ sợ là như vậy.

Trương Quý Tường gật đầu nói.

- Nếu không thì sao có thể giải thích được có kẻ ra đầu thú.

Tằng Ích trầm tư chốc lát mới nói:

- Chuyện này chờ tôi bàn với bí thư Cát này đã, anh rút tổ điều tra về trước, nếu thật sự như lời anh nói là cán bộ lãnh đạo Vọng Giang có cấu kết với xã hội đen thì các anh đi xuống điều tra như vậy cũng không tra được gì. Hơn nữa có chút lãnh đạo ở Vọng Giang cũng có quan hệ với bí thư Cát, phải xin chỉ thị của bí thư Cát mới được.

- Vậy tôi đợi tin của thị trưởng.

Trương Quý Tường nói xong cáo từ rời đi.

Tằng Ích ngồi ở văn phòng, ngón tay không ngừng gõ lên bàn. Đồng chí ở phòng Thư ký ủy ban đi tới cửa nghe thấy âm thanh này dừng một chút rồi quay đầu về. Người làm việc lâu với Tằng Ích là biết chỉ cần thị trưởng gặp việc khó giải quyết sẽ không tự giác gõ mặt bàn. Bây giờ đi vào chẳng phải sẽ cắt dòng suy nghĩ của thị trưởng Tằng sao?

Lát sau Tằng Ích mới vỗ bàn hạ quyết tâm gọi điện cho Cát Binh.

- Alo, bí thư Cát, anh giờ có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn báo cáo với anh.

Cát Binh ở bên kia cười nói.

- Lão Tằng, hôm nay sao lại khách khí như vậy? Có việc cứ tới, chúng ta đã lâu không tâm sự, tôi ở văn phòng chờ anh.

Tằng Ích bỏ máy ngồi một lát cho bình tĩnh lại rồi bảo lái xe đưa mình tới trụ sở thị ủy. Tằng Ích vừa lên lầu hai đã thấy Cát Binh từ văn phòng đi ra đón mình.

- Lão Tằng, tôi vừa thấy xe của anh tới dưới lầu, anh đã lâu rồi không tới chỗ tôi đó.

- Bí thư, năm đó lúc anh làm thị trưởng anh còn không biết sao? Chính quyền đâu có nhàn như đảng ủy, đảng ủy quản cán bộ, chúng tôi lại quản việc, mỗi ngày việc to việc nhỏ không ngừng. Bây giờ mới vừa sang năm mới nên không ó việc gì lớn thì tôi sao có thể mỗi ngày đều chạy sang chỗ anh.

Tằng Ích cười nói.

Hai người vào văn phòng Cát Binh, Tằng Ích vào còn đóng cửa lại.

Cát Binh cũng chú ý tới chi tiết này nhưng không để ý. Y rót trà cho Tằng Ích.

- Anh không có việc chắc không tới, hôm nay có việc gì vậy?

Tằng Ích cầm cốc Cát Binh đưa cho mình, chờ Cát Binh ngồi xuống ghế y mới nói.

- Bí thư, tôi nhớ thị trưởng Vọng Giang – Cát Vệ Lương là …

- Cát Vệ Lương là cháu tôi, sao vậy? Chẳng lẽ y xảy ra chuyện gì?

Cát Binh nhíu mày nói.

- Không phải Cát Vệ Lương xảy ra chuyện mà là Vọng Giang lại vừa có chuyện.

Tằng Ích bưng chén trà nói.

- Vọng Giang, chẳng lẽ có vụ nổ súng thứ ba?

Cát Binh có chút kinh ngạc.

- Không phải, lần này không phải là lại có án mà là có người tới đầu thú ở cơ quan công an địa phương.

Tằng Ích nhìn Cát Binh, y nghiêm túc nói.

- Đây không phải việc tốt sao?

Cát Binh cười nói.

- Vậy sao anh còn khẩn trương?

- Nhưng theo cục trưởng Trương Quý Tường phân tích thì ba người tới đầu thú chỉ là nhận tội cho kẻ khác. Hơn nữa trong mấy ngày cuối cùng trong kỳ hạn tôi giao cho Vọng Giang thì bọn họ mới đến đầu thú.

Tằng Ích cẩn thận suy nghĩ, dùng từ cũng rất chú ý.

- Lúc ấy tôi bảo Hứa Lập gọi điện đặt thời hạn cho thị ủy, ủy ban thị xã Vọng Giang, nếu trong nửa tháng không thể phá án thì không chỉ có cán bộ lãnh đạo hệ thống công an địa phương phải tiến hành điều chỉnh, ngay cả bộ máy lãnh đạo thị ủy, ủy ban Vọng Giang cũng phải điều chỉnh. Nhưng đến ngày cuối đột nhiên có ba người tới tự thú, trong này chẳng lẽ không có điều đáng ngờ sao?

Cát Binh nghe Tằng Ích nói thế cũng nghiêm túc lại. Y nhìn Tằng Ích một lúc lâu mới nói.

- Tôi hiểu ý của anh, anh đang nghi ngờ cán bộ lãnh đạo thị ủy, ủy ban Vọng Giang có liên quan tới vụ án, thậm chí nghi ngờ Cát Vệ Lương cũng bị cuốn vào vụ án này. Có khi anh còn sợ tôi có liên quan hay không?

Tằng Ích không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì, y chỉ nhìn Cát Binh.

Cát Binh cũng nhìn lại một lúc.

- Nghi ngờ của anh không phải vô lý nhưng anh và tôi làm việc mấy năm chẳng lẽ còn không tin tôi? Nếu như tôi là tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa thì lúc đầu anh còn có thể ủng hộ tôi làm bí thư thị ủy Tùng Giang sao?

Tằng Ích gật đầu nói:

- Bí thư, tôi tin anh nếu không tôi cũng không tới nói chuyện với anh. Chẳng qua anh hiểu rõ về Cát Vệ Lương không? Anh có thể cam đoan y không liên quan vụ này không? Cho dù y không bị cuốn vào nhưng y là thị trưởng Vọng Giang, trong địa bàn liên tiếp xảy ra hai vụ bắn súng thì y chẳng lẽ không biết chút nào sao?

Cát Binh suy nghĩ một lúc cuối cùng thở dài một tiếng.

- Tôi xem Vệ Lương từ bé tới lớn, nếu 10 năm trước anh hỏi như vậy thì tôi không có chút do dự nói mình hiểu rõ y. Tôi có thể cam đoan y không phạm sai lầm như vậy. Nhưng bây giờ anh hỏi, tôi không trả lời được. Từ sau khi y tới Vọng Giang công tác, ngoài ngày lễ tết y tới thăm tôi ra, bình thường chúng tôi rất ít liên lạc. Sau khi làm thị trưởng Vọng Giang, y càng bận, một năm số lần chúng tôi gặp không có mấy, thậm chí chỉ có thể gặp mặt khi thị ủy tổ chức hội nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.