Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 2: Hoàng tử dưới ánh trăng




Tống Xuân Vĩ cười lạnh một tiếng nhìn Trịnh Quân Ba. Tống Xuân Vĩ có thể khẳng định lãnh đạo Cục công an Vọng Giang đều là đám bạn với tên Trịnh Quân Ba này. Chẳng qua Tống Xuân Vĩ cũng không nói lại Trịnh Quân Ba mà y nhìn Đổng Dương Minh.

Theo Tống Xuân Vĩ thấy Trịnh Quân Ba này mặc dù có quan hệ tốt với Đổng Dương Minh nhưng y nhục mạ mình trước mặt bao người, đây không chỉ riêng là thể diện của mình, ngay cả thể diện của đám người Đổng Dương Minh, Hồ Thanh Giang cũng mất hết. Hơn nữa coi như là giúp mình nguôi cơn tức thì tên Đổng Dương Minh dù như thế nào cũng phải lập tức thông báo cảnh vệ dưới lầu lên đưa tên Trịnh Quân Ba này đi.

Nhưng Tống Xuân Vĩ không ngờ là Đổng Dương Minh chẳng những không báo cảnh vệ, cũng không ngăn Trịnh Quân Ba lại mà còn đi lên khuyên mình.

- Thị trưởng Tống, anh đừng nóng, tiểu Trịnh này là người thô lỗ, không biết nói chuyện, anh có gì bỏ qua cho y lần này.

Tống Xuân Vĩ giờ đã không đơn giản chỉ là tức giận. Y thầm nghĩ “Không biết tên Trịnh Quân Ba này có lai lịch gì mà khiến Đổng Dương Minh – đường đường là Phó thị trưởng thường trực thị xã Vọng Giang lại nói giúp y. Chẳng lẽ Đổng Dương Minh có nhược điểm rơi vào tay người ta sao? Mình dù mới tới Vọng Giang cũng không cần sợ tên lưu manh này”

Y liền quay đầu lại nói với thư ký.

- Tiểu Triệu, nếu phó thị trưởng Đổng không chịu báo cảnh sát giúp tôi thì cậu gọi cho 110 nói có người gây rối ở ủy ban thị xã Vọng Giang, xông vào cơ quan chính quyền gây ảnh hưởng đến công việc bình thường của chính quyền. Anh nói cho bọn họ nếu trong 5 phút không tới nơi thì tự chịu trách nhiệm.

- Vâng tôi đi gọi ngay.

Thư ký nói xong lấy điện thoại di động ra định gọi.

Trịnh Quân Ba vừa mắng Tống Xuân Vĩ lao về phía Tống Xuân Vĩ, vừa đi y còn mắng.

- Mẹ kiếp, báo cảnh sát, báo cảnh sát có tác dụng mẹ gì? Đừng nhìn mày là thị trưởng chó, ông đánh xem thế nào.

Cũng may giữa hai người còn có Đổng Dương Minh, hơn nữa Đổng Dương Minh dường như sẽ biết Trịnh Quân Ba kiểu gì cũng giở trò lưu manh nên khi thấy Trịnh Quân Ba lao tới, Đổng Dương Minh đành ngăn cản một chút. Vì thế khiến tay Đổng Dương Minh không đánh trúng đầu Tống Xuân Vĩ.

Tống Xuân Vĩ đâu ngờ được Trịnh Quân Ba dù biết thân phận của mình mà vẫn còn định ra tay, muốn đánh mình. Chẳng lẽ Vọng Giang không phải nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng, của chính quyền sao? Mình đường đường là thị trưởng mà lại bị một tên lưu manh đánh ngay ở trụ sở ủy ban, nếu truyền ra thì có ai tin cơ chứ?

- Tiểu Triệu mau báo cảnh sát. Trịnh Quân Ba, tôi không cần biết anh có lai lịch gì, chỗ dựa sau lưng là gì nhưng hôm nay anh đã chọc vào tôi thì tôi không để yên việc này. Tôi không cho anh vào tù mấy năm thì tôi không làm chức thị trưởng này nữa.

- Con mẹ nó, mày làm thị trưởng hay không có liên quan gì tới tao. Mày không muốn làm thì để ông mày làm. Muốn bắt ông chỉ bằng cái chức thị trưởng nhỏ nhoi của mày sợ là không đủ năng lực. Tao nói cho mày biết, nếu biết điều thì mau xin lỗi ông, nếu không ông cho mày nằm cáng ra khỏi Vọng Giang.

- Anh …

Tống Xuân Vĩ tức giận không thở nổi. Y không ngờ Trịnh Quân Ba lại kiêu căng đến thế, dám đen dọa thị trưởng, Vọng Giang này còn vương pháp nữa không?

Mà Trịnh Quân Ba nói xong cũng không chịu dừng. Do có Đổng Dương Minh ngăn cản nên y không thể đánh tới Tống Xuân Vĩ. Y thuận tay túm lấy chiếc túi của mình ở trên bàn ném về phía Tống Xuân Vĩ.

Tống Xuân Vĩ không kịp tránh bị chiếc cặp ném vào đầu. Ổ khóa sắt trên cặp cắt ngang mặt Tống Xuân Vĩ, máu chảy ra. Tiểu Triệu thấy Tống Xuân Vĩ bị đánh, y không kịp trình bày rõ ràng qua điện thoại, chỉ nói được hai câu là dập máy. Y vọt tới trước người Tống Xuân Vĩ, cẩn thận dìu Tống Xuân Vĩ.

- Thị trưởng Tống, ngài không sao chứ?

Đổng Dương Minh cùng Hồ Thanh Giang, Vương Duẫn đều ngây ra vì sợ. Thị trưởng chưa chính thức nhận chức đã bị người đánh chảy máu. Việc này truyền ra thì Tống Xuân Vĩ còn thể diện ở lại Vọng Giang sao?

Mà lúc này tiếng ồn ào ở văn phòng Đổng Dương Minh đã làm kinh động tất cả nhân viên trong trụ sở ủy ban. Mới đầu mọi người chỉ nghe thấy có âm thanh nhưng vì là phòng làm việc của Đổng Dương Minh nên mọi người chỉ đoán chứ không ai dám tiến lên xem. Nhưng theo âm thanh từ văn phòng Đổng Dương Minh truyền tới càng lúc càng lớn, tới khi Trịnh Quân Ba ra tay thì người ngoài nghe được cũng biết tình hình bên trong không đúng. Đồng chí ở phòng Thư ký ủy ban lập tức đẩy cửa ra, thấy cảnh bên trong như vậy mọi người vội vàng tiến vào.

Trịnh Quân Ba ném Tống Xuân Vĩ chảy máu mặt còn chưa chịu thôi, nhân lúc mấy người Đổng Dương Minh ngây ra y lại còn lao về phía Tống Xuân Vĩ. Mặc dù có Tiểu Triệu ở bên ngăn cản nhưng Tống Xuân Vĩ và Tiểu Triệu suốt ngày ở văn phòng đã bao giờ đánh nhau, hai người vì thế không phải đối thủ của Trịnh Quân Ba, đều bị Trịnh Quân Ba đánh cho một trận.

Trịnh Quân Ba thấy người của phòng Thư ký lao vào, y quát lớn.

- Bọn mày còn muốn làm ăn ở đất Vọng Giang này thì tránh xa tao ra, nếu không đừng trách tao tìm bọn mày tính sổ.

Người vốn muốn vào can nghe Trịnh Quân Ba nói vậy đều nhìn nhau và đứng lại ở cửa chứ không dám vào.

Lúc này Đổng Dương Minh cùng Hồ Thanh Giang, Vương Duẫn rốt cuộc tỉnh lại, cứ tiếp tục thế này sao được. Trịnh Quân Ba đánh người xong là vỗ mông đi nhưng mình về sau sẽ như thế nào? Tống Xuân Vĩ sau này có tính sổ mình không? Vương Duẫn vội vàng muốn đi lên ngăn cản Trịnh Quân Ba nhưng không ngờ lại bị Đổng Dương Minh kéo lại.

Vương Duẫn khó hiểu nhìn Đổng Dương Minh, Đổng Dương Minh khẽ lắc đầu ra hiệu Vương Duẫn và Hồ Thanh Giang không nên cử động. Hai người mặc dù cũng không rõ Đổng Dương Minh có ý gì nhưng vẫn dừng lại.

Đổng Dương Minh nhỏ giọng nói:

- Hôm nay chúng ta đã đắc tội Tống Xuân Vĩ thì cứ để tiểu Trịnh đánh hắn một trận xem hắn còn mặt mũi nào ở lại Vọng Giang.

Hồ Thanh Giang và Vương Duẫn nghe vậy cũng hiểu ý Đổng Dương Minh. Tống Xuân Vĩ vừa tới Vọng Giang đã bắt được chuyện mình đánh bạc, sau đó lại vì thế mà bị Trịnh Quân Ba mắng cho một trận, đánh một trận thì nhất định sẽ hận mấy người mình. Bây giờ mình có vào can thì Tống Xuân Vĩ cũng khó có thể thay đổi cái nhìn với mình. Vậy không bằng để Trịnh Quân Ba đánh Tống Xuân Vĩ một trận. Một tân thị trưởng bị đánh trước mặt bao người thì xem Tống Xuân Vĩ này còn mặt mũi đứng ở Vọng Giang, còn có thể phục chúng được nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.