Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 11: Đấu tranh cho tình yêu (1)




- Được, đúng là phụ nữ nghĩ chu đáo, em đi cầm chìa khóa, anh đi lấy rượu, chúng ta lập tức đi, tranh thủ trước hai giờ tới nhà Hứa Lập.

Phạm Kiệt nói xong vào phòng lấy ra hai bình Mao Đài, lại cầm hai điếu thuốc lá Trung Hoa cất vào túi, rồi nhanh chóng cũng Tôn Minh Tuệ đi xuống lầu.

Phạm Kiệt lái xe, trên đường đi không thấp hơn 80km/h. Mấy ngày nay thời tiết ấm áp bên trên đường không có tuyết, vừa hay là năm mới nên trên đường cũng không có nhiều xe. Nếu không Phạm Kiệt đi với tốc độ này thì thật nguy hiểm.

Lúc này Hứa Thành Hữu và Đổng Tinh cũng đi xuống đón khách. Dù sao cũng là lần đầu tiên thông gia tới thăm nhà, người ta là lãnh đạo cao, vợ chồng Hứa Thành Hữu đương nhiên muốn xuống nghênh đón.

- Cha, đây là cha Hứa Lập, đây là mẹ Hứa Lập.

Phạm Ngọc Hoa ở bên giới thiệu.

Phạm Kiệt thấy vợ chồng Hứa Thành Hữu ra đón, bước lên phía trước nói:

- Đại ca, đại tẩu, chúng em mạo muội đến đây, làm phiền mọi người rồi.

- Các vị quá khách khí, bên ngoài lạnh lẽo, mau vào nhà.

Hứa Thành Hữu tuy làm giáo viên chủ nhiệm ở trường mấy năm cũng gặp qua không ít lãnh đạo. Nhưng cao lắm cũng chỉ là trưởng phòng giáo dục, chứ chưa bao giờ gặp qua Phó thị trưởng? Vì thế khi nói chuyện ông cũng có chút run rẩy, chỉ biết mời đối phương vào trong phòng khách.

- Được, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.

Phạm Kiệt bị con gái kéo vào, mọi người vào trong phòng khách, Hứa Thành Hữu có chút lo lắng. Phạm Kiệt làm lãnh đạo nhiều năm nên đương nhiên nhìn ra vợ chồng Hứa Thành Hữu có chút không tự nhiên. Ngồi bên Hứa Thành Hữu, ông vỗ đùi Hứa Thành Hữu nói:

- Lão ca, anh nuôi con thật tốt, dám lừa gạt cả con gái tôi, ngay cả nhà cũng không cần. Vợ chồng tôi đành phải mặt dầy đến nhà anh ăn một bữa cơm, anh đừng chê cười nhé.

- Sao có thể như vậy, các người đều là lãnh đạo, chúng tôi có mời thì cũng không đến.

Hứa Thành Hữu câu nệ nói.

- Đại ca, anh nói khách khí quá, anh xem tiểu Hoa nhà tôi và Hứa Lập nhà anh như vậy. Tôi nghĩ không bao lâu nữa chúng ta sẽ là thông gia, có gì mà lãnh đạo mới không lãnh đạo. Muốn nói lãnh đạo cũng là anh lãnh đạo tôi, ai bảo anh là đại ca.

Phạm Kiệt vỗ Hứa Thành Hữu nói.

Hứa Thành Hữu ngồi chỉ biết cười khúc khích, Đổng Tinh lúc này cũng bị Tôn Minh Tuệ kéo tay ngồi nói về chuyện trong nhà. Đột nhiên Đổng Tinh nói với Hứa Thành Hữu:

- Lão Hứa, ông đang om cá trong nồi đó.

- Ôi, mọi người nói chuyện, tôi đi xem một chút.

Hứa Thành Hữu đứng lên đi xuống phòng bếp.

Hứa Lập cười nói:

- Phạm thúc thúc, ngại quá, tính cha con như vậy, cũng không biết nói gì.

- Tiểu Hứa, thấy cha con như vậy chú cũng yên tâm gả con gái cho con. Ba con chân thật như vậy, con và tiểu Hoa ở cùng nhau, nếu tiểu Hoa có gì ủy khuất thì cha con cũng không bỏ qua cho con.

Phạm Kiệt cười nói.

- Tiểu Lập, dọn bàn đi con, cá ngon lắm rồi, xào vài món nữa là chúng ta ăn cơm.

Hứa Thành Hữu lấy cá từ trong nồi ra rồi hướng về Hứa Lập hô.

- Vâng, để con dọn bàn.

Hứa Lập đáp, Phạm Ngọc Hoa ở bên cũng nói:

- Em giúp anh.

- Rượu chúng tôi mang đến đây, tôi và Hứa đại ca uống một chút.

Phạm Kiệt lớn tiếng nói.

Món xào cũng đã có sẵn, một đĩa trứng rán. Một bàn thức ăn toàn là thịt, một con cá to, còn có ba cái móng giò, chân gà, dưa chuột, chỉ một lúc mà đầy bàn thức ăn.

Cuối cùng Hứa Thành Hữu đi ra từ phòng bếp, xoa xoa tay nói:

- Rượu nhạt, đồ đơn giản, mọi người uống rồi ăn.

- Hứa đại ca, không ngờ là anh có kỹ thuật này, lại cón nói là món đơn giản? Thật thịnh soạn. Nào, chúng ta cùng uống, coi như bỏ qua năm cũ đón mừng năm mới, chúc mừng năm mới.

Phạm Kiệt tiến lên kéo Hứa Thành Hữu, rồi hai người lần lượt ngồi xuống. Hứa Lập đã rót sẵn vài chén rượu, rót cho mình một chén, lại bị Phạm Kiệt lấy lại, nói:

- Tiểu Lập, con đừng uống, hai bình rượu này chú và cha cháu mỗi người một bình. Nếu cháu uống thì từng này rượu không đủ cho cháu uống, cháu cùng họ uống bia đi.

Hứa Lập tửu lượng thế nào Phạm Kiệt rất rõ ràng, mỗi lần ở thị xã có khách, Tằng Ích phải tiếp thì đều mang theo Hứa Lập. Hứa Lập chỉ cần ra tay một chút là người đến chắc chắn say rồi mới về.

Hứa Lập thấy rượu Phạm Kiệt mang tới là rượu ngon, cũng may mình không nghiện, chứ hai bình rượu này cũng không đủ cho mình uống:

- Vâng, con uống bia cùng dì.

Nói xong hắn liền kéo két bia, mỗi người một cốc to.

Sau khi tất cả mọi người đều có rượu bia, Hứa Lập bưng chén lên nói:

- Hôm nay là đêm giao thừa, chúng ta là người một nhà đoàn viên. Phạm thúc thúc, dì, hy vọng năm nào mọi người cũng đến nhà con, tất cả chúng ta ở đây thật vui vẻ. Con chúc mọi người năm mới hạnh phúc, van sự như ý.

Sau khi mọi người uống một ngụm rượu, Phạm Kiệt vỗ Hứa Thành Hữu cười nói:

- Cháu nghĩ hay thật đó, không được, sang năm tới nhà cô chú đón năm mới. Lão ca, anh nói có được hay không?

- Được, chỉ cần hai người thấy vui thì hai lão già chúng tôi năm mới phải qua chúc mừng chứ? Năm nay hai đứa nếu định hôn sự thì tết tới nhà nhau càng đúng.

Hứa Thành Hữu bớt khẩn trương hơn một chút so với lúc ban đầu.

Với tân tư của Hứa Thành Hữu, Phạm Kiệt rất hiểu, ông đúng là muốn tìm cũng không có cơ hội, thừa dịp này cũng muốn nói rõ lập trường, ông lập tức nói:

- Tiểu Lập, con và tiểu Hoa cũng yêu nhau 3 năm rồi, rốt cục con có ý gì hay không? Vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây, con cũng nói một chút.

Hứa Lập thấy tất cả mọi người nhìn mình, cũng may mình đã sớm chuẩn bị. Lập tức kéo tay Phạm Ngọc Hoa nói:

- Con và tiểu Hoa đã bàn với nhau rồi, đầu năm sau chúng con tìm nhà, sau khi khai xuân thì chuẩn bị, con cam đoan đến hè con và tiểu Hoa đăng ký kết hôn.

- Em, em còn chưa đồng ý.

Phạm Ngọc Hoa dù đã chờ Hứa Lập nói những lời này, nhưng hôm nay Hứa Lập đột nhiên nói trước mặt mọi người như vậy. Phạm Ngọc Hoa đỏ mặt, có chút xấu hổ.

- Phạm thúc thúc, chú xem, con gái chú không đồng ý, cháu cũng không có cách gì?

Hứa Lập vươn hai tay, tỏ vẻ mình không thể tránh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.