Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 10: Nụ hôn đầu lãng mạn (3)




Đảo mắt cũng đã tới 2h chiều, Hứa Thành Hữu bận rộn làm cơm tối, đem con cá chép hơn 4kg mua hôm qua cho vào nồi om, Đổng Tinh ở bên giúp một tay. Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa ngồi ở salon xem tivi, Phạm Ngọc Hoa nhỏ giọng nói:

- Em đi giúp nấu cớm nhé, ngồi nhìn thúc thúc và dì đang bận thế kia, không hay lắm.

Hứa Lập cười nói:

- Em muốn mẹ anh đuổi em ra nữa à?

Mới vừa rồi mấy lần Phạm Ngọc Hoa muốn vào bếp giúp nhưng đều bị Đổng Tinh đuổi ra ngoài.

- Nhưng em cũng không thể ngồi không thế này.

Phạm Ngọc Hoa chưa dứt lời thì có tiếng chuông cửa.

Hứa Lập vỗ Phạm Ngọc Hoa nói:

- Việc của em có rồi, mau xem ai tới đi.

- Vâng.

Phạm Ngọc Hoa đứng lên, cấm điện thoại cửa nói:

- Vâng, ai đấy ạ, đến cần gặp ai?

- Tôi là cha con, tìm gặp con.

- Hả, ông, ông là ai sao lại mắng người.

Phạm Ngọc Hoa sửng sốt, ủy khuất nói.

Hứa Lập nghe có người mắng Ngọc Hoa trong điện thoại, liền đứng lên lấy điện thoại từ tay Phạm Ngọc Hoa tức giận nói:

- Ông là ai. Nếu không nói thì tôi cúp máy.

- Hứa Lập à? Chú là Phạm Kiệt, vừa rồi là nha đầu nhà chú nghe điện đúng không?

- Phạm, Phạm thúc thúc. Cháu mở cửa ngay, mọi người lên đi ạ, bên ngoài lạnh lắm.

Hứa Lập cũng cả kinh, thật may vừa rồi không nói gì thô tục nếu không thì thật bi thảm.

Phạm Ngọc Hoa đứng phía sau hai mắt mở to, chỉ vào ống điện thoại như không tin nói:

- Là, là cha em?

Hứa Lập gật đầu, buông ống điện thoại xuống, đẩy cửa phòng, hướng phòng bếp hô:

- Cha, mẹ, nhà Ngọc Hoa tới.

Nghe thấy vậy Đổng Tinh và Hứa Thành Hữu cũng giật mình, thông gia đến mà không có chuẩn bị gì hết

- Đang ở đâu?

- Ở ngay dưới lầu. Con và Ngọc Hoa đi xuống đón họ.

Nói xong Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa đi dép xuống lầu đón Phạm Kiệt.

Đi xuống tầng một thì thấy Phạm Kiệt mang theo một túi lớn đi lên. Phía sau Phạm Kiệt là Tôn Minh Tuệ mẹ Phạm Ngọc Hoa.

- Cha…

Phạm Ngọc Hoa làm nũng kêu lên:

- Sao cha tới đây? Cũng không gọi điện trước, vừa rồi trong điện thoại con tưởng là có kẻ xấu muốn nhân cơ hội ăn hiếp con. Con còn định bảo Hứa Lập đi cho tên kia một bài học.

Hứa Lập đi tới nhận đồ từ tay Phạm Kiệt, hắn cũng kỳ quái nói:

- Phạm thúc thúc, chú và dì đi tới đây thế nào, cũng không gọi trước cho cháu, cháu xuống đón mọi người.

- Hừ, con gái tôi bị cháu cũng bắt cóc, chú không thể tới sao?

Phạm Kiệt cố ý nghiêm mặt nói:

- Còn nha đầu con nữa, ngay cả giọng cha cũng không nhận ra. Lại còn gì mà bài học, có phải bảo Hứa Lập đánh cha không?

- Ông không đứng đắn nghiêm chỉnh đi.

Tôn Minh Tuệ từ phía sau kéo Phạm Kiệt, rồi nói với Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa

- Đừng nghe hắn nói bậy, chỉ là mạnh miệng thôi, rõ ràng là nhớ con gái giờ lại giả bộ. Nếu ông còn nói hươu nói vượn, cẩn thận không được vào cửa nhà họ Hứa.

Lý do là từ khi Phạm Ngọc Hoa theo Hứa Lập về Giang Ninh cũng không về nhà. Chỉ đến hôm qua mới gọi điện thoại, nói với Phạm Kiệt là năm nay đón năm mới ở nhà Hứa Lập, sang năm mới rồi về nhà.

Vợ chồng bất đầu thấy vui, sau khi Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa quay về từ Canada, tình cảm hai người phát triển rõ rệt. Năm nay Hứa Lập lại cố ý đưa Phạm Ngọc Hoa về nhà ăn tết nên hai vợ chồng già biết được là có chuyện tốt. Nếu như tiếp tục phát triển thế này thì năm nay Hứa Lập và con gái sẽ có hôn sự. Như vậy mình cũng khỏi một tâm bệnh.

Nhưng hôm nay tới giao thừa, từ sáng Phạm Kiệt đã cảm nhận rõ trong nhà thật sự rất lạnh lẽo, cũng không có không khí đón mừng năm mới. Tết năm trước từ sáng sớm Phạm Ngọc Hoa ở nhà la hét muốn ăn cái này, ăn cái kia, ngay cả mình cũng thấy ầm ĩ. Nhưng năm nay mình mổ gà trong bếp, Tôn Minh Tuệ ở phòng khách trang trí, không có Phạm Ngọc Hoa ở bên, mình cảm thấy có chút trống trải.

Sau khi hầm gà xong, Phạm Kiệt mang con gà vào trong nhà, hai vợ chồng già ngồi ăn một con gà nhưng không có chút gì là muốn ăn. Mỗi người chỉ ăn hai miếng rồi buông đũa. Ăn cơm xong rồi dán câu đối lên cửa, sau khi dán nốt chữ Phúc thì hai vợ chồng già ngồi salon xem ti vi. Suốt nửa giờ hai người không nói câu nào, cả phòng lạnh đến dợn người.

Phạm Kiệt rốt cục không nhịn được vỗ ghế salon nói:

- Thế này là tết sao? Không có một chút không khí của tết. Không được, anh phải đi.

- Anh đi đâu? Hôm nay là ngày Tết, Anh có thể đi tới đâu?

Tôn Minh Tuệ kéo Phạm Kiệt lại nói.

- Anh đi tìm con gái anh không được sao?

Phạm Kiệt lớn tiếng nói.

- Lúc này mới nhớ tới con gái, lúc đầu không phải anh sống chết muốn gả con gái cho Hứa Lập. Hôm nay con gái anh đón năm mới ở nhà Hứa gia, đón năm mới ở nhà người ta, hai đứa lại chưa có danh phận gì, anh đi tìm nó làm gì? Không sợ người ta đuổi ra sao?

- Họ dám. Anh gả con gái cho bọn họ, họ còn muốn thế nào? Không được, anh không thể không đi. Đi, em cũng đi, chúng ta chỉ có hai người đón năm mới trong căn phòng trống rỗng có ý nghĩa gì. Năm mới chúng ta đến nhà lão Hứa, để bọn họ chịu thiệt, như vậy năm sau bọn họ sẽ tới nhà chúng ta.

Phạm Kiệt lúc này một phút cũng không chờ được, nói phải đi ra ngoài là lấy áo đi ra cửa luôn.

- Lão Phạm, anh đợi một lát nữa, chúng ta đi đến nhà người ta, năm mới không thể đi tay không. Đi, anh cầm hai chai rượu vang, mang thứ tốt để có nhiều điểm hơn, lát nữa chúng ta mua thức ăn rồi rau cỏ nữa…

- Thức ăn và rau không cần, năm mới nhà ai không mua đủ thức ăn? Con gái chúng ta đón năm mới ở Hứa gia, Hứa gia sao tới mức thức ăn cũng không có. Nếu thật sự không có thì nói ra để tôi đón con gái về nhà ngay lập tức. Được rồi, anh đi lấy hai bình rượu Mao Đài, rồi cầm hai điếu thuốc lá Trung Hoa, chúng ta đi ngay.

- Đừng có gấp, em tìm chìa khóa. Em nghe Tiểu Hoa nói qua, nhà cha mẹ Hứa Lập không được rộng, chúng ta đi đến sợ không có chỗ ở. Em cầm chìa khóa nhà ở Giang Ninh, ăn tối xong chúng ta về đó nghỉ một đêm, cũng không làm khó cho Hứa Lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.