Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 1: Thiếu gia ác quỷ trong học viện




Nhìn hai người vừa nãy còn hùng hổ giờ đang luống cuống tay chân, Tống Xuân Vĩ cười lạnh một tiếng.

- Chuẩn bị gì? Các anh còn cần phải chuẩn bị ư?

Vừa nói Tống Xuân Vĩ đi tới trước bàn trà, đặt tay lên xấp bài trên bàn nói.

- Các anh không phải đã chuẩn bị sao? Hoạt động vui chơi cũng triển khai tốt.

Vừa nói y còn tính tính số tiền trên bàn.

- Xem các vị xem, nói vậy công tác của các vị đều đã tính trước cả, sự phát triển kinh tế xã hội của Vọng Giang chắc là đã sớm vượt Mỹ.

- Thị trưởng Tống, ngài thật biết nói đùa. Chúng tôi chỉ là chơi một chút mà thôi, căn bản không thể coi là thật.

Đổng Dương Minh xấu hổ cười. Lúc này Đổng Dương Minh thật sự hận không thể đá tên Tống Xuân Vĩ này xuống lầu, vừa tới đã cho mình một trận thế này, sau này mình ở trước mặt Tống Xuân Vĩ còn có thể ngẩng đầu ư? Chuyện này truyền ra thì mình còn gì là uy tín trong lòng quần chúng nhân dân và cán bộ Vọng Giang?

- Nói đùa? Tôi không thích nói đùa.

Tống Xuân Vĩ nhìn chằm chằm Đổng Dương Minh, y nghiêm túc nói. Mặc dù trước khi mình tới bí thư thị ủy Cát Binh và thị trưởng Tằng Ích đã nói chuyện với mình, cũng nói qua về tình hình nghiêm trọng của Vọng Giang, bảo mình chuẩn bị. Nhưng mình không nghĩ tới Vọng Giang lại là như thế nào. Ngay cả thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực cũng dẫn đầu đánh bạc ở văn phòng, hơn nữa cửa văn phòng cũng không đóng, không cần phải e ngại ai thì có thể tưởng tượng được đây không phải lần đầu mà đã là thói quen. Dưới sự lãnh đạo như vậy thì có thể tưởng tượng được các cơ quan đảng ủy, chính quyền Vọng Giang sẽ như thế nào.

Nhìn mặt Tống Xuân Vĩ đang xanh lại vì tức, bốn người cũng không biết nên nói cái gì.

- Không biết mấy vị tên là gì?

Tống Xuân Vĩ lạnh lùng nói. Chẳng qua đây không phải là Tống Xuân Vĩ muốn làm bạn với bọn họ mà Tống Xuân Vĩ đang hạ quyết tâm sẽ lên báo cáo việc này với thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang, hoàn toàn loại bỏ mấy tên bại hoại này.

Đổng Dương Minh đi lên giới thiệu.

- Thị trưởng Tống, vị này là phó chánh văn phòng phụ trách hậu cầu của văn phòng thị xã – Vương Duẫn, vị này là phó trưởng ban phụ trách khảo sát cán bộ - Ban Tổ chức cán bộ thị ủy Hồ Thanh Giang.

Đổng Dương Minh chỉ vào hai người nói, cuối cùng y chỉ vào một người.

- Đây là Trịnh Quân Ba, giám đốc công ty lớn nhất thị xã.

Tống Xuân Vĩ không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng được ngoài Đổng Dương Minh thì ba người còn lại tất nhiên cũng không phải cán bộ bình thường nếu không sao có tư cách đánh bài cùng Đổng Dương Minh. Chẳng qua nghe Đổng Dương Minh nói xong Tống Xuân Vĩ vẫn có thể không tin nổi.

Phó chánh văn phòng phụ trách hậu cần chính là quản tài chính của văn phòng, y có thể đánh bài với phó thị trưởng thì Đổng Dương Minh muốn thanh toán hóa đơn nào không phải đơn giản sao. Nói cách khác ván bài hôm nay dù Đổng Dương Minh thua mai lấy hóa đơn nào đó chi trả là xong. Mà phó trưởng ban tổ chức cán bộ phụ trách khảo sát cán bộ thì có quyền nhận đuổi tất cả lãnh đạo trong thị xã Vọng Giang ngoài người ở cấp cục trưởng.

Xem quan hệ của ba người này chỉ sợ đã sớm cấu kết với nhau, mà phía sau bọn họ sợ rằng còn có mạng lưới quan hệ lớn hơn nữa để bảo vệ lợi ích của mình. Để Tống Xuân Vĩ không nghĩ ra chính là Trịnh Quân Ba kia. Trịnh Quân Ba này có thể cùng đánh bài với ba người còn lại, cho dù ba người này có tham ô, nhận hối lộ nhưng là cán bộ lãnh đạo thì cũng không thể nào tự hạ thân phận đánh bài với một nhà kinh doanh bình thường được. Đổng Dương Minh còn nói Trịnh Quân Ba là giám đốc công ty lớn nhất Vọng Giang, nhưng mình trước khi tới Vọng Giang làm việc đã tìm hiểu chút thông tin về Vọng Giang, cũng xem qua các công ty lớn của Vọng Giang nhưng không thấy công ty nào có ông chủ tên là Trịnh Quân Ba. Mình cho đến bây giờ chưa nghe tới cái tên Trịnh Quân Ba này.

Tống Xuân Vĩ nhìn mọi người trong phòng rồi quay sang nói với Trịnh Quân Ba.

- Đồng chí này, mời anh ra ngoài một chút, chúng tôi cần họp nghiên cứu vài vấn đề.

Tống Xuân Vĩ muốn đuổi Trịnh Quân Ba đi rồi nghiêm túc phê bình chuyện đám người Đổng Dương Minh đánh bạc.

Dù sao chuyện đánh bạc hôm nay cũng không đủ để đuổi việc bọn họ. Trong thời gian tới mọi người cùng làm việc ở Vọng Giang, mình mặc dù không thể kỷ luật bọn họ những cũng phải để bọn họ thu lại một chút, đừng coi mình – một thị trưởng mới tới không ra gì. Vì thế cũng có thể tạo dựng uy tín của mình tại Vọng Giang, tiện triển khai công việc.

Nhưng ai ngờ Tống Xuân Vĩ vừa nói xong, tên Trịnh Quân Ba kia đã trừng mắt nhìn y. Trịnh Quân Ba lớn tiếng nói.

- Anh đang đuổi tôi?

Tống Xuân Vĩ căn bản không coi Trịnh Quân Ba vào đâu. Y bây giờ nghĩ là lát nên nói chuyện với ba người Đổng Dương Minh như thế nào. Nghe Trịnh Quân Ba hỏi, Tống Xuân Vĩ nhìn y nói.

- Đây là cơ quan chính quyền, là nơi làm việc của lãnh đạo ủy ban thị xã, không phải nơi vui chơi giải trí, không phải sòng bạc nên tôi mời anh rời đi. Về phần anh giải thích lời tôi nói như thế nào thì đó là việc của anh.

- Con mẹ nó chứ, mày dám đuổi tao? Ông dù tới Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không có người dám đuổi tao đi. Một thằng thị trưởng cấp huyện nho nhỏ mà dám đuổi tao ư?

Trịnh Quân Ba không biết có lai lịch gì mà dám mở miệng mắng thị trưởng Vọng Giang Tống Xuân Vĩ. Tống Xuân Vĩ dù nhẫn nhịn tốt nhưng cũng không thể nhịn nổi nữa. Mình nếu không áp chế được tên Trịnh Quân Ba này rồi chuyện truyền ra thì mình có chút uy tín gì nữa ở đất Vọng Giang? Sau này triển khai công việc như thế nào?

Tống Xuân Vĩ mặc dù tức nhưng mình là một thị trưởng không thể cãi tay đôi với Trịnh Quân Ba được. Y chỉ có thể lớn tiếng nói.

- Mời anh ra ngoài, đây không phải là nơi kẻ lưu manh như anh có thể làm càn. Phó chủ tịch Đổng, tôi hy vọng anh có thể báo cảnh sát dưới lầu giúp tôi lên đây đưa người này đi. Y mà còn vô lý gây rối thì thông báo Cục công an Vọng Giang bắt y lại.

Không đợi Đổng Dương Minh nói chuyện, Trịnh Quân Ba đã mắng to.

- Mẹ mày, mày là ai mà dám chửi ông là lưu manh? Ông nói với mày, dù là vào Cục công an thì không đầy năm phút ông cũng có thể nghênh ngang rời đi. Cục trưởng Cục công an Vọng Giang là bạn thân của tao đó.

Tống Xuân Vĩ bây giờ đúng là nghi ngờ đầu óc của đám người Đổng Dương Minh, Hồ Thanh Giang, bọn họ sao có loại bạn không biết trời cao đất dầy này. Người như Trịnh Quân Ba sớm muộn sẽ liên lụy, hại chết bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.