Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 33




"Bạn La San San, bạn đang tìm gì vậy?" Nhìn La San San cứ lục tung mọi thứ lên, Lý Tuyết nghi ngờ hỏi.

"Ài dà, tớ không tìm được ô của tớ, các cậu có thấy nó đâu không?"

Ba người nghe xong liền lắc đầu, cùng làm động tác ‘tớ biết ngay mà’ với nhau.

"Haizz, San San này, " Mạch Thu có chút bất đắc dĩ nói: "Tớ lớn thế này rồi nhưng chưa gặp ai mà đầu có vấn đề hơn cậu. Từ lúc khai trường đến giờ cậu đã vất bao nhiêu đồ đi rồi? Hai cái ô che nắng, một cái kính, một hộp đựng kính, một bình nước. Đúng là một con quỷ nhỏ bại gia. . . "

"Chính là nói, " Phù Mỹ Thần nói tiếp: "Tớ thấy ấy mà, cậu không nên gọi tên La San San, gọi La Nhị Nhị cũng không khác gì lắm!"

Mạch Thu tươi cười ôm bả vai Phù Mỹ Thần, "Con bé này nha, cái miệng nhỏ này của cậu càng ngày càng độc. . . . "

La San San cũng không tức giận, bình thường mọi người hay nói đùa cũng quen rồi, "Hừ, cái này thì có là gì, mất rồi thì để TIểu Ngụy Ngụy mua cái mới cho tớ là được."

"Tiểu Ngụy Ngụy . . . cậu có thể buồn nôn hơn nữa không? " Mạch Thu liếc mắt, "Làm ơn, bạn La San San à, phiền bạn đừng làm ra vẻ buồn nôn thế trước mắt bọn tớ, kinh khủng lắm . . . . "

Chu Ngụy là anh chàng mạnh mẽ ngồi cùng với La San San hôm giao lưu làm quen, sau đó giữa hai người liền bén lửa, bắt đầu yêu đương ‘kiểu lưu manh’ đặc biệt ở đại học.

"Ố ồ, Lúa mỳ cậu đang ghen tỵ à. Sớm biết như thế, lúc ấy chấp nhận Giang Nghị là được rồi. Lúc đầu người ta rất có cảm tình với cậu, giờ thì đã là hoa có chủ rồi. "

"Ờ. . .vậy hả. Tốt, tránh cho cậu ta đi gây họa cho một đống nữ sinh."

Mạch Thu thờ ơ nhún nhún vai. Sau cái đêm giao lưu làm quen vài ngày 188 làm quen được một cô hoa khôi của khoa nào đó, thế là ngày nào đám anh em của anh chàng cũng lôi kéo người ta đi khắp nơi khoe khoang.

Điều này làm cho cô nhớ tới một cậu nam sinh ở kiếp trước. Chưa tới nửa tháng kể từ lúc nhập học cậu ta đã rất lợi hại mà tỏ tình được với hơn nửa số nữ sinh trong lớp. Sau khi Mạch Thu nghe xong liền lắc đầu lia lịa: rốt cuộc thời trung học thằng bé này đã kìm nén khổ sở tới mức nào. . . .

Tất nhiên là Giang Nghị bị thịt có ưu thế hơn anh chàng kia nhiều, có thể tìm được cô bạn gái số 1 trong trường với tốc độ cao chẳng khó khăn gì.

Những chuyện này chẳng liên quan gì tới Mạch Thu. Là người có trái tim của một người phụ nữ đến thời kỳ mãn kinh, cô thực sự không có lòng nhiệt tình chơi trò tình cảm với đám trẻ kia, huống chi cô cũng không chơi nổi.

oooooo

Chương trình học ở đại học nhẹ nhàng hơn nhiều so với cấp 3, nhưng sự nhiệt tình của những tân sinh viên vẫn vượng như cũ – tất nhiên, trong những người này không bao gồm cả Mạch Thu.

Có kinh nghiệm từ trước, Mạch Thu có thói quen hỏi các anh các chị khóa trên về thầy cô chủ nhiệm từ sớm. Ví dụ như thầy cô nào thích điểm danh, thầy cô nào thích được học sinh hỏi bài, thầy cô nào không quan tâm đến tỷ suất đi làm.

Phần lớn thầy cô sẽ phân định một phạm vi vào cuối kỳ, học thuộc cũng không khó khăn lắm. Nhưng vẫn không thiếu kiểu "Phạm vi của kiểm tra là sách giáo khoa, trọng điểm là những gì đã giảng lúc lên lớp " – khiến cho người ta hận không thể cắn những giống người đặc biệt vài phát.

May mà học kỳ đầu tiên chỉ có một giáo viên như vậy, cố gắng chút vẫn có thể ứng phó qua.

Chu Hiểu Nam đã trở thành sinh viên hải quân quốc phòng như ý nguyện. Mạch Thu xem những bức ảnh đồng phục cô gửi tới, nhìn qua rất có dáng vẻ nhà binh. Đứa trẻ lớn lên ở quân khu sẽ có tình cảm mãnh liệt với trại lính hơn người bình thường. Đó là một loại lòng trung thành.

Mọi người phải tin tưởng rằng – nói trên quan điểm tín ngưỡng đó - Mạch Thu tuyệt đối là một thành viên trong đó, tất nhiên, so sánh ra, cô dành lòng trung thành mãnh liệt hơn chút cho các anh lính. . .

Điều đáng tiếc chính là trường học của Chu Hiểu Nam cách thành phố B rất xa, chỉ có thể gặp nhau vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông. Mạch Thu thở dài: hai người họ đã bước lên hai con đường hoàn toàn bất đồng.

oooooo

Nửa tháng Mạch Thu về nhà một chuyến - dù sao bây giờ việc học vẫn còn rất nhẹ nhàng, không có những chuyện vặt vãnh lộn xộn, có thể có nhiều thời gian ở bên ba mẹ.

Đồng chí Mạch Tử Kiệt đối với chuyện tự ý thay đổi nguyện vọng của Mạch Thu vẫn còn có chút canh cánh trong lòng. Thật ra trong lòng Mạch Thu biết: ba muốn mình vào quân đội là có ý định riêng - dù sao có ba giúp đỡ, tiền đồ cũng coi như sáng lạn. Nhưng Mạch Thu vừa nghĩ tới sự huấn luyện khắc nghiệt là đã cảm thấy đau đầu. Mạch Thu không muốn thân thể chịu mệt nhọc, cô chỉ là một người phàm thôi.

Nhưng vẫn phải giải quyết chút mâu thuẫn nhỏ với đồng chí Mạch Tử Kiệt. Phương pháp rất đơn giản: giương bộ mặt dày ra làm nũng. Ba mình mà, xấu hổ cái gì. Mạch Thu biết: ba mình chính là một người cứng miệng nhưng mềm lòng.

Phần lớn số lần người đến trường đón Mạch Thu về nhà là Cố Lãng. Thật ra thì Mạch Thu không ngại ngồi xe buýt về, nhưng cứ đến chiều thứ sáu là Cố Lãng đã đến trường học của cô từ rất sớm, cứ đứng dưới ký túc xá chờ đến khi cô tan học mới thôi.

Mạch Thu thường kéo Lý Tuyết về nhà với mình - dù sao hai người về nhà rồi vẫn giữ liên lạc với nhau. Lý Tuyết cũng rất quen thuộc với ba mẹ Mạch Thu. Mạch Thu cũng từng mời hai người còn lại trong ký túc xá đến chơi nhưng La San San mải móng cùng Chu Ngụy đến thế giới của hai người; Phù Mỹ Thần thì đã sớm từ chối một cách khéo léo. Sau vài lần mời không có kết quả, Mạch Thu liền không cố mời thêm nữa, dù sao mọi người đều có cuộc sống của riêng mình không phải sao?

Hiển nhiên là có rất nhiều người còn nhớ rõ khuôn mặt yêu nghiệt của Cố Lãng, không lâu sau đó có rất nhiều lời đồn đãi về anh và Mạch Thu. Ngay cả La San San cũng chậc chậc vài tiếng nói với cô: "Tớ nói sao cậu lại bình tĩnh với trai đẹp như thế, hóa ra đã sớm hạ gục được người tốt nhất rồi, lại còn dấu lâu như vậy. Lúa mỳ, cậu đúng là không đầu cuối với đám chị em này!"

Đối với các loại lời đồn ở trường học, Mạch Thu đều là cười xòa một tiếng cho qua. Đối với loại chuyện càng tô càng đen thì hãy để cho thời gian làm nó dần biến mất.

Mà đối với anh chàng Cố Lãng này, còn lâu Mạch Thu mới bình tĩnh được. Qua thời gian dài ở chung, cô có thể cảm thấy Cố Lãng thực sự thích cô, cũng biết anh thay đổi không ít vì cô. Nhưng đã trải qua nỗi đau thắt tim gan kia, Mạch Thu thật sự không dám yêu. Cô sợ sẽ lại xuất hiện vấn đề gì, như vậy thế giới của cô sẽ lập tức bị hủy diệt.

oooooo

Lại đến cuối tuần, Mạch Thu về đến nhà, vừa mới mở ra cửa liền ngửi thấy mùi canh gà thơm nồng. Mạch Thu theo mùi chạy vào phòng bếp, đập vào mắt chính là dáng vẻ đồng chí Mạch Tử Kiệt mặc tạp dề hoa đang bận rộn nhào bột mì.

Bàn về tài nấu nướng, Mạch Tử Kiệt nấu ngon hơn Đinh Ninh rất nhiều. Dù sao nhà ông ngoại Mạch Thu từng rất giàu có, dẫn tới sau khi Đinh Ninh kết hôn ngay cả nước cũng không biết đun, thường khiến Mạch Tử Kiệt tức đến giậm chân. Sau này tài nấu nướng mới dần dần khá hơn.

Từ mười ngón tay không dính nước đến biết mọi thứ như bây giờ có thể thấy Đinh Ninh đã bỏ ra những gì vì căn nhà này. May mà Mạch Tử Kiệt vẫn trong quân đội, cuộc sống khá hơn nhiều so với kiếp trước.

Mạch Thu nén cười từ từ đi tới cạnh Mạch Tử Kiệt, "Ba, hôm nay ba nấu ạ, món gì vậy ba?"

"Đương nhiên chính là món canh mỳ sợi mà con thích nhất rồi, " Đinh Ninh cười đi tới, "Biết hôm nay con về nên ba con đặc biệt làm cho con ăn."

"Woa, ba, ba thực sự tốt quá đi!" Mạch Thu kéo cánh tay Mạch Tử Kiệt lắc qua lắc lại

Đồng chí Mạch Tử Kiệt có hơi xấu hổ ‘khụ’ hai tiếng rồi tiếp tục ra vẻ hung thần ác sát, "Ra kia, qua một bên chơi đi, đừng vướng chân vướng tay tôi."

Mạch Tử Kiệt nhìn cánh tay mảnh khảnh còn nhỏ hơn lúc ở nhà của Mạch Thu mà rất là đau lòng. Có chuyện gì với thức ăn của trường học này thế? Xem cái căn-tin kia dày vò con gái chúng tôi kìa, chỉ muốn cho nó đóng cửa luôn! Mạch Tử Kiệt tức giận bất bình nghĩ .

"Hì hì . . . ." Mạch Thu vui vẻ buông cánh tay Mạch Tử Kiệt ra, "Hay là để con giúp rửa rau nha?"

"Chuyện này thì khỏi cần." Đinh Ninh nói: "Con gọi cô chú Chu, gọi luôn nhà bác Cố của con đến. Mẹ đi nướng bánh nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi."

"Dạ!" Mạch Thu đáp một cách đầy thoải mái.

Thật ra đây chính là kiểu của khu nhà của các gia đình quân nhân. Quan hệ láng giềng vô cùng tốt: ăn một nồi lẩu, những người có tay cán mỳ đều thích làm một tô lớn, sau đó mấy nhà tụ tập lại. . . Mạch Thu cực kỳ thích loại cảm giác này.

Bữa cơm tối ăn rất vui vẻ. Vì ngày mai không có nhiệm vụ nên Mạch Tử Kiệt mang chai rượu quý từ thành phố J ra, mấy gia đình vừa uống rượu vừa chơi oẳn tù tỳ, nhất thời không khí rất náo nhiệt. Có điều Cố Lãng không có ở trong số đó - bởi vì ngày mai anh phải trở về quân đội.

Mạch Thu ăn hết hai tô canh mỳ sợi lớn, gặm nửa cái bánh nướng áp chảo, cuối cùng quẹt miệng, vuốt vuốt cái bụng rồi thỏa mãn lim dim hai mắt. Hương vị đã lâu chưa nếm, may mà tài nghệ nấu nướng của ba cô không hề bị thụt lùi.

Sau khi ăn cơm no, Mạch Thu còn chưa ngồi được trên ghế vài phút liền bị nhóm người Đinh Ninh đuổi ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm. Tất nhiên, người đồng hành không ai khác chính là Cố đại soái.

Bầu trời đêm không mây, có rất nhiều sao. Mạch Thu và Cố Lãng đi song song trên lối dành cho người đi bộ, đèn đường đã sớm được sửa chữa lại, ánh đèn mờ tối trong trí nhớ đã không còn – khiến cho người ta có cảm giác ‘cảnh còn người mất’.

"Thật ra thì . . . ." Sau lúc lâu yên lặng, Mạch Thu mở miệng nói chuyện, "Lúc nào em cũng cảm thấy mặc dù thoạt nhìn chú Chu có vẻ không sao hết, nhưng chắc trong lòng không dễ chịu chút nào, đặc biệt là khi em về mà Tiểu Nam thì không. . . . "

Mạch Thu dừng một chút rồi tiếp tục thở dài nói: "Dù sao trường của cậu ấy cách rất xa thành phố B. Hiện tại đột nhiên em cảm thấy cực kỳ nhớ cậu ấy. Vừa nghĩ tới ngành cậu ấy học là hải quân em liền thấy rối rắm, khẳng định vào quân đội là rất khổ hahaha. Nhưng chẳng còn cách nào cả, đó là lựa chọn của cậu ấy. Chúng ta hả. . . thực ra đều là những người trẻ tuổi đầy bốc đồng!"

"Cứ đưa ra quyết định mà bản thân cho là đúng, cho dù những người thân ở bên cạnh không đồng ý nhưng họ sẽ vẫn dốc toàn sức để ủng hộ. Chu Hiểu Nam là một hạt giống tốt, nhất định sẽ không có vấn đề, yên tâm đi!"

Trên con đường huyên náo nhưng giọng nói trầm mạnh vẫn truyền rõ ràng vào tai Mạch Thu. Hình như có loại sực mạnh yên bình nào đó khiến cảm xúc phiền não của cô dần dần bình thường.

Có lúc, ngay cả Mạch Thu cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên: cô và Cố Lãng lại có thể chung sống hòa bình như thế. Cố Lãng không còn nói tới chuyện đã qua kia. Anh chỉ thật lòng ở bên cạnh Mạch Thu, dường như tất cả những gì từng xảy ra đã trở thành điều cấm kỵ giữa hai người.

Tác giả có lời muốn nói: bạn trẻ đang thi không thể hãm hại nổi, ngày nào cũng bôn ba ở phòng học và phòng tự học

Trong thời gian này bận đủ thứ, tốc độ cập nhật sẽ chậm lại, mong mọi người thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.