Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 29




Thảo Nguyên rụt rè đi ra khỏi phòng, bên ngoài thật khiến người ta choáng ngợp, nhà cửa gì mà bề thế quá vậy, to hơn cả nhà của chị Thu Vân, không biết anh ta có làm ăn phi pháp gì không nữa?

Nó dường như cũng bị cái vẻ đẹp bên ngoài cuốn hút nên chỉ biết say xưa mà nhìn ngắm quên mất cả cái bụng đói của mình.

- Nè, mau xuống đây đi, đứng đó mà nhìn ngắm gì vậy? - Đột nhiên anh ta lên tiếng làm nó hoàn hồn trở lại, bỗng chốc bay ra khỏi cái giấc mộng xa hoa ấy.

- Ờ...

Nó bước xuống trong cái nhìn khác thường của vài người có mặt trong nhà, mấy người đó là ai vậy? Tự nhiên lại nhìn nó như vậy, bộ mặt nó dính gì hả?

Nó đưa tay phủi mặt, ánh mắt lại nhìn anh ta có vẻ nhút nhát, thấy thế anh ta liền cười đi đến kéo tay nó xuống.

- Nhanh đi thức ăn nguội hết rồi.

Nó ghé sát tai anh ta hỏi nhỏ: - Anh nhìn thử coi mặt tôi có dính gì không vậy?

Nghe vậy anh ta cũng ngoái lại nhìn nó, lắc đầu.

- Có dính gì đâu? Sao vậy?

Nó nhíu mày.

- Sao mấy người đó cứ nhìn tôi hoài vậy?

Thì ra nó đang ngại điều đó sao? Mấy người đó chỉ là những người làm trong nhà anh ta mà thôi.

- Vậy tôi kêu họ đi là được chứ gì? - Anh lại ghé sát tai nó nói, rồi lại quay về phía họ. - Mọi người có thể đi làm công việc của mình rồi.

- Dạ. - Mọi người đều đồng thanh trả lời rồi rời đi không nói thêm câu nào nữa.

Nó thấy anh ta thật oai nha, hình như có chút tiếng tăm thì phải, nếu không bọn lưu manh tối qua sẽ không sợ anh như vậy, hơn nữa trong nhà nhìn anh cũng rất nghiêm không thân thiện cho lắm, khác hẳn với cách chị Thu vân và mọi người đối đãi với nó, chắc anh ta hẳn là một thế lực đen tối nào đó.

Nó gật đầu đồng tình với cái suy nghĩ bất chợt của mình, xong lại lẳng lặng theo anh ta ngồi vào bàn ăn.

- Ăn đi, tất cả đều chuẩn bị cho em.

- Cho tôi. - Nó trố mắt nhìn khối đồ ăn trên bàn, không tin mà hỏi lại.

- Phải, xem như chúng ta có duyên với nhau, bữa ăn này coi như tôi đãi. Ăn xong thì cho tôi biết nhà tôi sẽ cho người đưa em về.

Về nhà sao? Nó làm gì có nhà, nơi đó đâu phải nhà của nó, đã bị người ta đuổi đi từ lâu rồi. Nhưng chẳng lẽ lại ở đây mà đeo bám người khác, anh ta chắc cũng không muốn thu nạp một con đĩa như nó đâu ha. bất đắc dĩ nó gật đầu vài cái rồi cặm cụi ăn. Ăn hết tất cả, ăn cho no luôn, ăn cho ngày mai và ngày mai nữa sau đó sẽ tìm một nơi khác để đi.

- Em ăn từ từ thôi, tôi không có thuê bác sĩ đâu, nếu lỡ em nghẹn chết tôi lại phải tốn tiền mai táng nữa đó.

Nó dừng lại trừng mắt, anh ta là loại người gì vậy chứ, đẹp trai, giàu có nhưng ăn nói thì thô lỗ, vô duyên hết sức, thật muốn nguyền rủa, nếu không phải nể tình anh ta đã cứu nó lại chiêu đãi nó thì nó đã chửi cho anh ta một trận ra trò.

Không thèm để ý, nó lại ăn tiếp.

- Em tên là gì? - Anh ta đột nhiên hỏi.

- Thảo Nguyên. - Nó trả lời cộc lốc.

- Nghe hay đó, vừa nghe tên em liền thấy tinh thần trống trải, thoải mái liền.

Nó trố mắt nhìn anh ta, tên của nó nghe hay đến vậy sao? Anh ta có sạo không vậy, ai cũng nói tên của nó quê mùa, lần đầu tiên bước vào nhà Tùng Nhân cũng nói như vậy.

- Em nhìn gì vậy? Tôi đang khen thật lòng mà.

- Vậy còn anh tên gì? - Nó không nhịn được liền hỏi tên.

- Tôi sao? - Anh ta tự chỉ tay vào mình như kiểu ngạc nhiên, cứ như là lần đầu tiên được người khác hỏi tên. - Tôi tên Vũ, là Thiên vũ, nhưng mấy đứa em của tôi thường gọi tôi là anh hai, cũng ít có ai chủ động hỏi tên tôi, em là người đầu tiên.

Đúng là như vậy, không ai, cũng chưa từng có ai gặp mặt mà hỏi tên của anh, không phải vì anh không có tên chỉ là ở đâu, bất cứ nơi nào anh đến họ sẽ tự khắc biết anh là ai mà không cần phải giới thiệu.

- Nói vậy anh có rất nhiều em sao?

Phụt... Anh ta không nhịn được liền cười, con nhỏ này đúng là ngốc có trình độ nha, nói thế mà cũng không hiểu, lại phải giải thích rồi.

- Ha ha... không phải em của tôi, mà là đàn em đi theo tôi, tôi là đại ca của chúng, tôi nói vậy cho thân thiện thôi.

Nó nghe thế buông luôn cả bánh mì kẹp đang cầm trên tay.

- Anh là... đại ca, vậy chẳng phải anh là xã hội đen? Anh đem tôi về chắc chắn là có ý đồ phải không? Anh... anh muốn cho tôi ăn nó rồi đem bán chứ gì? - Nó tức giận thét lên.

Hứ, nó biết ngay mà, quả như nó suy đoán, anh ta đúng là làm ăn phi pháp, chứ làm gì lại có một người giàu có, lại hào phóng như vậy chứ.

- Em nghĩ mình là heo sao? Cái gì mà ăn rồi đem bán. - Anh ta cười một cách nhẹ nhàng. - Nói thật thì tuy anh là đại ca nhưng cũng không hẳn là làm ăn phi pháp như em nói.

- Không phải... không phải thì là gì? Ai đời làm ăn chính đáng lại đem theo nhiều người bên cạnh chứ?

- Haiz... giải thích với một đứa ngốc như em thật mệt, đơn giản vì tôi muốn có người theo bên cạnh cho an toàn, chứ thật ra tôi là làm ăn chính đáng. - Anh ta trườn lên bàn đưa mặt về phía nó, ngó trước ngó sau rồi nói nhỏ. - Vả lại em cũng đừng nghĩ tôi có ý đồ gì với em nha, nếu em nghĩ vậy thì đã tự đề cao mình rồi, nhìn em phẳng hết chỗ nói, nếu tôi mà làm ăn phi pháp cũng không dám để mắt đến em đâu, mà nếu như tôi có để mắt đến em đi chăng nữa thì khách hàng của tôi chưa chắc gì đã... Ha ha ha... thôi em tự hiểu.

Nó đã cố gắng để nghe anh ta nói hết, nhưng quả thật là lửa đã cháy đến chân mày không thể nhịn được nữa rồi.

- Anh nói gì hả? - Nó đẩy ghế qua một bên bước sang hướng anh ta, chống nạnh, ưỡng ngực. - Nhìn đi, phẳng chỗ nào hả, phẳng chỗ nào?

Thiên Vũ bị đóng đinh luôn trên ghế, trước mặt anh là con gái đây sau, cái gì mà lại thẳng thắng vậy cà, đưa ngay trước mặt lại còn cố tình tạo dáng thế kia, cho dù là quân tử cũng khó lòng mà qua được, tuy da mặt của anh ta có phần hơi dày, cũng từng thấy qua của lạ nhưng không hiểu sao đứng trước thứ đang trưởng thành này làm anh bối rối khủng khiếp, mặt nóng phừng phừng.

Thiên Vũ nuốt khan một cái, phì cười gượng gạo.

- Không biết bên trong có phải đồ giả hay không? Thật muốn xem thử. Ha ha...

- Anh... dâm tặc, biến thái. - Nó lúc này mới lấy tay che chắn trước ngực quay về chỗ cũ.

Cái gã trước mặt đúng là không phải tầm thường, không những bệnh hoạn mà còn vô duyên, nó tức chất đi được, nói ra câu nào cũng bị anh ta chặt chém cho đến không nói nên lời.

...

- Em đã ăn no rồi sao?

- Đúng vậy. - Nó ngoảnh mặt sang hướng khác mà nói.

Haiz... thật giống bà chủ người ta quá, được người ta cứu cơ mà.

- Vậy thì ra xe về đi, nhà em ở đâu thì nói cho họ lái xe đưa về, hôm qua đến giờ chắc người nhà của em đang lo lắng cho em đó.

-...

Lo lắng sao? Có thật là có người đang lo lắng cho nó không? Nó có nên đi về, nhưng hôm qua nó đã quyết định bỏ đi nếu lần này trở về thì xấu hổ lắm.

- Sao vậy? Không muốn về hay muốn ở đây với tôi. - Anh ta không bỏ lỡ cơ hội trêu nó.

- Còn lâu, hứ. - Nó không thèm đếm xỉa đến anh ta liền bước ra xe.

Nó kéo cửa xe định ngồi vào thì hoảng hốt đóng cửa xe lại chạy ngược vào nhà, bất ngờ đụng phải Thiên Vũ, nó bị ngã lăn quay ra đất.

- Sao vậy? Mau đứng lên. - Anh ta kéo tay nó lên.- Có sao không? Tôi kêu em ra xe về nhà mà.

- Không, tôi không đi đâu. - Nó lắc đầu lia.

- Nhưng tại sao?

- Hắn ta ở trên xe, người ức hiếp tôi. - Nó hoảng hốt nói.

Thiên Vũ nghe vậy liền đi đến cửa xe, anh đưa mắt vào bên trong, đưa tay gõ cửa rồi lại ngoắc người ngồi trong xe ra ngoài.

Hắn ta cũng nghe lời mà bước ra, Thảo Nguyên vừa thấy hắn liền hoảng sợ chạy ra núp sao lưng Thiên Vũ.

- Chị hai, thật xin lỗi, tối qua em không biết nên đã dọa chị hai sợ, em xin lỗi. - Hắn vừa nói vừa cúi đầu trước nó.

Nó nhíu mày, giật vạt áo Thiên Vũ.

- Anh ta đang nói gì vậy? Ai là chị hai?

Anh ta nghe nó nói liền cười. - Cậu ấy đang xin lỗi em chuyện tối qua. - Thiên Vũ ghé sát tai nó nói nhỏ. - bởi vì tôi nói em là bạn gái tôi.

- CÁI GÌ? - Nó không nhịn được mà hét lên.

- Nếu em muốn toàn về đến nhà thì phối hợp một chút. - Nói rồi anh ta thổi nhẹ vào tai nó khiến nó không khỏi rùng mình.

Cái tên biến thái, dâm tặc, hèn gì đàn em cũng chỉ là lũ háo sắc.

Thiên Vũ mở cửa nhét nó vào xe, còn thắt dây an toàn cho nó, tên xấu xa còn làm ra vẻ nữa, tại sao nó lại được người như hắn cứu vậy chứ. Nó nén lửa giận vào trong liếc nhìn hắn, miệng cười gượng gạo. chớ trêu thật, bên trái tên háo sắc còn bên phải là tên biến thái, nó thật muốn cắn lưỡi. Thấy biểu hiện của nó Thiên Vũ liền vỗ vỗ lên vai nó.

- Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện giống tối qua đâu.

Có thật là anh ta đang an ủi nó không? Nó đứng hình vài giây. Tuy ở gần anh ta chỉ mới mấy tiếng đồng hồ nhưng nó hình như đã hiểu đôi chút về con người anh ta, mặc dù anh ăn nói có hơi lưu manh nhưng có lúc cũng trở nên thật đáng tin cậy. Như vừa rồi, anh ta đã giúp nó hoàn toàn yên tâm.

Thấy nó nghe lời mình nói không còn hoảng sợ như lúc nãy liền đắc ý kề vào tai nó thủ thỉ.

- Vì nhìn em rất phẳng, không chút hấp dẫn, he he...

- Anh... - Nó rít từng hơi qua kẻ răng.

Anh nhéo mặt nó một cái. - Tạm biệt em yêu. - Nói với nó xong sắc mặt anh ta liền thay đổi nhìn về phía bên cạnh. - Đưa em ấy về nhà an toàn, đừng để chuyện hôm qua lại tái diễn, nếu không tao không chỉ đánh mẩy nhẹ như tối qua đâu.

Tên kia nghe vậy thì run sợ, gật đầu lia lịa.

- Dạ em biết rồi anh hai.

Nó trố mắt nhìn anh ta , ngay lập tức nhận được một nụ cười dịu dàng cùng cái vẫy tay, xem ra lần này anh ta đã thật nghiêm túc. Lúc nãy thái độ kia làm nó cũng có chút kinh ngạc và sợ hãi. Anh ta và nó nó chưa hề quen biết sao lại tốt với nó như vậy? Đằng sau phải chăng còn có âm mưu gì khác.

--------------------#@#--------------------

Rất cám ơn các bạn đã đọc và phản hồi cho truyện của mình. Mong các bạn thông cảm và ủng hộ mình, ý kiến của các bạn chính là động lực để mình viết tiếp. Lần nữa mình thành thật cảm ơn rất nhiều. ????????????????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.