Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 28




Cả đêm mệt mỏi cuối cùng nó cũng có thể tỉnh lại, trước mắt là trần nhà màu trắng xa lạ, nó đảo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây đều xa xỉ, không phải căn phòng quen thuộc hằng ngày. Mặc dù những gì hiện ra trước mặt đều bị nhòa đi nhưng nó khẳng định đây không phải là mơ mà hoàn toàn là thật, bởi nó biết chính cơn đói khiến nó trở nên mù tịt thế này.

Nó chống tay cố gượng dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng từ tối hôm qua đến giờ, nghĩ đến tối qua nó hoảng hốt kéo chăn ra xem, phù... may mà đồ vẫn còn nằm trên thân thể, xem ra nó chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nó rất mệt mỏi, đầu xoay tròn, bụng thì trống rỗng nhưng vẫn cố gắng để bản thân tỉnh táo và cảnh giác.

Thật ra đây là đâu? Nó đang ở cái nơi quái nào trên trái đất vậy nè?

Mọi người có đi tìm nó hay không? Toàn Phong có hối hận khi đuổi nó đi hay không? Haiz... sao tự nhiên nó lại nghĩ đến hắn làm gì, loại người không biết lí lẽ như hắn thì hối hận gì chứ, hôm qua còn bênh vực Thanh Thanh, xem thường nó, không cần nghĩ đến làm gì. Ngu thì cũng biết bây giờ hai người họ đang vui vẻ vì đã tống cổ được con kì đà như nó, hứ nó không thèm quan tâm, nhưng sao trong đầu cứ hiện ra hình ảnh hai người đó ở cạnh nhau làm nó không thể nào chịu được.

Thảo Nguyên bổ vào đầu liên tục cố xóa hình ảnh của hắn đi nhưng càng làm vậy chỉ càng tổn thương bản thân mà thôi. Mặc kệ, quan trọng là nó muốn biết đây là đâu?

- Tỉnh rồi hả?

Nó chưa kịp dập tắt hoài nghi thì cửa phòng tắm đã mở tung ra, một tên đàn ông với mái tóc rủ rượi, trên thân thể chỉ quấn một chiếc khăn tắm từ thắt lưng trở xuống, tên đó bước ra trên môi còn ẩn hiện nụ cười tà mị, thu hút tầm mắt nó.

Anh ta... anh ta đẹp quá, cơ bắp thật đẹp, cơ thể hấp dẫn y như một người mẫu, thật muốn sờ vào anh ta một cái.

Nó nhìn đến há mồm, tròn mắt, anh ta thấy thế liền phì cười.

- Nè em, đây không phải lần đầu em thấy thân thể đàn ông đấy chứ?

- Ờ đúng. - Nó không dời tầm mắt cũng vô thức mà gật đầu càng khiến anh ta cười to hơn.

Lúc này nó mới thật sự bị tiếng cười của anh ta làm cho tỉnh táo, bất giác...

- Á... anh là ai? Anh mau mặc đồ vào đi, tôi không phải đâu. - Nó gân cổ mà thét, một tay che mắt tay còn lại thì chỉ về phía anh ta xua loạn xạ.

- Không phải cái gì? - Anh ta có chút khó hiểu trước lời của nó nên trố mắt hỏi lại.

- Tôi không phải làm nghề này, không phải đàn bà loại kia, anh hiểu chưa?

Nó đang nói gì vậy, gì mà loại kia loại này. Anh ta bị nó làm cho quấn cả đầu óc, ngớ ra một lúc anh ta mới hiểu nó nói gì liền bật cười, thú vị thật, anh ta hoàn toàn không nghĩ nó như vậy, chưa gì nó đã...

- Loại kia là loại gì? - Anh ta càng lúc càng đến gần nó.

- Anh... tôi... ý tôi không phải loại phụ nữ vì tiền.

- A... thì ra em không phải vì tiền, vậy là miễn phí sao? - Anh vẫn từng bước đến gần nó.

Mặc dù nó đang tức đến sắp điên lên nhưng cũng phải cố gắng giữ bình tĩnh, mặt nó, mặt nó nóng quá, tim đang đập liên hồi trong lòng ngực. Tên đó thật quá đáng, cư nhiên không mặc gì lại đến gần nó như vậy, còn nghĩ nó là loại phụ nữ rẻ tiền nữa.

Thú thực là anh ta đã hiểu lời nó nói, không hẳn là hiểu mà là quá rõ, từ hôm qua thì anh ta đã biết nó là người thế nào rồi, chỉ là nhìn thấy bộ dạng cuống quýt của nó làm anh ta rất muốn trêu chọc.

- Sao vậy? Tôi nói đúng rồi phải không? - Anh ta đặt một chân lên giường rồi lại xoa cằm nhìn nó.

- Không phải, tôi còn đang đi học, tôi không phải. - nó rối rít mà nói.

- Đi học thì không làm được sao?

Anh ta nhếch môi, trèo nhè nhẹ lên giường đến gần nó giống như một con sư tử đang rình mồi làm nó hoảng hồn hất chăn nhảy tọt xuống giường chui ngay vào góc tường.

- Tôi... tôi đã nói không phải rồi mà, hơn nữa anh muốn nói gì thì... thì cũng phải mặc đồ vào trước đã.

Dễ thương thật, xem biểu hiện luống cuống kia thật khiến anh ta thích thú mà muốn trêu chọc. Anh ta lại nhẹ nhàng xuống giường càng lúc càng đến gần nó hơn.

- Anh... anh... sao anh lại... mau tránh xa tôi ra. - Nó vung tay múa chân lia lịa.

Anh ta đặt hai tay lên tường, dán chặt lòng ngực vào nó làm nó không tài nào dám thở mạnh, tim muốn chui ra khỏi lòng ngực.

- Nếu không muốn tránh thì sao? Đối với tôi phụ nữ lang thang trong hẻm vắng một mình thì chỉ có thể là...

- Anh biết gì mà nói.- Chưa đợi anh ta nói hết câu nó đã lên tiếng phản đối.

- Vậy thì nói tôi nghe tại sao? - Anh nhếch môi nghiêng đầu nhìn nó.

- Tôi là bị đuổi đi, chứ không phải như anh nghĩ.

Anh ta hơi ngỡ ngàng một chút, động tác cũng trở nên cứng ngắc, từ từ rút tay về. Nó là bị đuổi, nhưng sao vậy chứ? Không biết vì lí do gì mà anh ta lại tò mò về nó.

Anh ta thong thả ngồi xuống giường ngước nhìn nó vẫn còn đang run rẫy co ro trong một góc liền cười dịu dàng.

- Tôi chỉ đùa thôi có cần sợ đến vậy không?

Nó xua tay. - Không... không... tôi, ư... - Trước mặt nó bỗng dưng tối sầm lại, nó đột ngột khụy xuống, cảm nhận được chân mình không còn chút sức lực nào nữa.

- Ơ nè. - Theo quán tính anh ta nhào đến ôm lấy nó.

May thật, nếu không nhờ cánh tay của anh ta chắc nó đã nằm bẹp xuống sàn rồi. Lần này thật sự cám ơn anh ta.

- Em sao vậy?

- Tôi đói quá, tôi chưa có gì vào bụng từ hôm qua đến giờ. - Nó yếu ớt trả lời.

- Từ hôm qua đến giờ? - Anh hoảng hốt hỏi lại.

Nó không còn chút sức lực nào nữa nên chỉ gật nhẹ đầu một cái.

- Sao không nói sớm. - Anh ta vừa nói vừa đỡ nó ngồi xuống giường.

- Vậy ra anh là người giúp tôi tối qua?

- Chỉ là tiện đường nên giúp vậy thôi.

- Ùm. - Nó gật đầu.

Thật ra nó còn muốn hỏi tại sao hôm qua bọn người kia lại sợ anh ta như vậy, lại còn muốn hỏi anh ta tên gì, làm cái gì, hiện giờ nó là đang ở đâu,... nhưng chẳng còn chút hơi sức nào nữa rồi.

- Em dựa đủ chưa?

Hả? Anh ta nói gì? Dựa gì? Nó ngẩng đầu lên thì mới phát hiện nãy giờ bản thân vẫn còn đang nằm trong lòng ngực trống trải của anh ta.

- Á... anh đồ biến thái. - Nó chẳng cần suy nghĩ liền đẩy anh ta ngã nhào xuống sàn.

Quá bất cẩn khi mà chiếc khăn của anh ta lại rớt chốt, đúng lúc anh ta không hay biết mà đứng lên.

- Không ngờ em vẫn còn hơi sức.

tèn ten...

Cái khăn rớt ngay trên đất, nó vừa nhìn thấy ... liền kinh ngạc trố mắt, há miệng. Ôi má ơi khủng khiếp thật.

- Á Á Á Á... cái kia, cái kia mau đem nó đi ra chỗ khác. - Haiz... nó lại được một phen đỏ mặt.

Anh khẽ cười, ung dung nhặt cái khăn lên quấn lại như cũ.

- Được rồi, tôi đã che nó đi rồi em không cần xấu hổ làm gì, ai mà chẳng có, sau này em có gia đình dù không muốn cũng phải nhìn, không chừng đến lúc đó em còn không nở từ chối, ha ha ha...

- Anh im ngay, thật kinh tởm, biến thái, dâm tặc,... - Nó úp mặt xuống gối luôn tục chửi rủa.

- Ha ha... tôi chỉ đùa thôi em có cần cho là thật không? Tôi đi thay đồ rồi kêu người chuẩn bị bữa sáng cho em, em đi rửa mặt đi.

Khi những âm thanh phía sau đã hoàn toàn biến mất thì nó mới bật đầu ngồi, khi nãy còn hăng hái la hét bây giờ mới cảm thấy mệt, nói chuyện với anh ta thật tốn năng lượng. Nhưng nó vẫn thật muốn biết anh ta là ai? Một người xa lạ sao lại tốt với nó như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.