Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 22




Về nhà, nó sướng như tiên, ăn uống làm cái gì cũng có người phục vụ tận tình.

-Mon ơi, ăn cháo thôi.

Quốc An bưng tô cháo còn nóng hổi lên. Nó hơi sợ, lỡ mùi vị giống lần trước nữa chắc tiêu.

-Nô nấu à?

-Yên tâm, là Thanh Ngân mang qua đó. Quốc An ngồi xuống bên cạnh.

-Giờ Mon mệt lắm, không ăn nổi đâu. Nó nhõng nhẽo, lâu lâu mới có dịp hành hạ cậu ấy tội gì không làm chứ.

-Ngoan, ăn đi rồi uống thuốc.

Thích thế đấy, công nhận cậu ấy cũng kiên nhẫn chiều chuộng con nhỏ khó ưa như mình.

-Đút Mon đi.

Quốc An mỉm cười trước dáng vẻ trẻ con của nó, kiểu này chắc sau này có con không khéo lại giành đồ chơi với con mất. Cậu múc từng muỗng cháo, cẩn thận thổi cho hết nóng rồi đút cho nó.

-Công nhận bị ốm thật thích. Nó không giấu được hạnh phúc trong lòng.

-Lần sau mà còn ốm kiểu này tôi đánh cho chứ ở đó mà thích. Uống thuốc thôi.

Nó nhìn mấy viên thuốc mà ớn đến tận cổ, ngày nào cũng cháo với thuốc, dị ứng với mấy thứ này kinh khủng.

-Để đó đi xíu Mon uống.

Quốc An biết tỏng âm mưu của nó, để đó lát nữa không có ai thì mấy bạn thuốc tội nghiệp sẽ được nó xử lý vô sọt rác. Ai chứ nó thì chuyện gì chẳng dám làm.

-Thôi đừng có mà bày trò, uống mau lên.

-Mon uống không nổi nữa, Nô tha cho Mon một lần thôi nha. Nó bắt đầu nài nỉ, lần nào mà nó đưa khuôn mặt nai tơ ra Quốc An cũng chiều theo hết.

-Mon không uống được thật sao?

-Thật.

-Vậy để Nô giúp Mon.

Thấy Quốc An nhếch mép cười, nó hơi rùng mình.

-Giúp sao?

-Mon có thấy mấy cặp tình nhân trong phim họ cho nhau uống thuốc bằng cách nào không?

Chưa kịp hiểu hết ẩn ý trong câu nói đó đã thấy Quốc An bất ngờ tiến tới môi chạm môi với nó rồi, thì ra đó là cách cậu ta giúp nó uống thuốc. Thật hết chịu nổi cái tên lắm trò này .

Nó đỏ cả mặt, giựt lấy mấy viên còn lại trên tay cậu uống một hơi hết sạch.

-Đồ đáng ghét. Nó bực bội.

-Không như vậy cậu chịu uống à?

Quốc An mỉm cười khoái chí, còn nó thì hậm hực tìm cách trả đũa. Thế là cả ngày nó hành hạ cậu chạy lên chạy xuống muốn thở oxi.

-Nô ơi, Mon khát nước quá.

30s sau đã có người phục vụ tận tình, giao hàng tận nơi.

-Nô ơi, tự nhiên Mon khát nước cam quá à.

Trời ạ, con nhỏ này bữa nay nói chuyện màu mè dễ sợ, khát nước cam mới chịu, vậy là phải chạy xuống vắt lên cho nó ly nước cam. Thế mà đem lên tới nơi nó chê chua quá, bảo chạy xuống bỏ thêm đường. Đem lên lần nữa nó lại kêu đợi lâu quá nên hết khát mới ghê, rồi cứ ép cậu uống hết cho bằng được, con trai ai mà thích thú mấy cái món này đâu chứ.

-Nô ơi, chân Mon mỏi quá, mát-xa cho Mon đi.

-Nô ơi, Mon thèm sô-cô-la quá, làm sao bây giờ?

-Nô gọt trái cây cho Mon ăn đi.

-Nô ơi…..

-…….

Cả ngày cứ Nô ơi, Nô à, chạy lên chạy xuống phục vụ nó muốn xỉu luôn.

-Nô ơi.

-Hả?????? Đến bây giờ nó vẫn còn muốn hành hạ cậu nữa sao.hic.

-Nô mệt lắm hả? Để Mon đi chuẩn bị cơm tối hai đứa mình ăn nha.

Không biết mình có nghe nhầm không nữa, sao tự dưng lại tốt thế không biết. Ở với nó riết rồi nói gì ra cũng phải đề phòng hết trơn.

-Thôi, Mon vẫn chưa khỏe, để Nô ra ngoài mua đồ ăn cho.

-Mon nằm một chỗ như vậy vài ngày nữa chắc béo phì luôn quá, để Mon nấu cho. Nô nằm nghỉ đợi Mon xíu nha.

Nó hôn má cậu một cái rồi chạy xuống bếp nấu vài món đơn giản. Quốc An cũng đi theo ngồi chống cằm nhìn nó làm.

-Nô nè, ngày mai là đám dỗ của ba nên Mon về nhà một ngày nha.

-Để Nô đưa Mon về.

-Không cần đâu, Nô lo việc của Nô đi, Mon tự về được.

-Đã nói là để Nô đưa về, người gì mà lỳ lợm vậy hả?

Quốc An mắng yêu rồi bước tới dịu dàng ôm nó từ sau lưng.

-Mình kết hôn nhé.

Nó bất ngờ suýt nữa hất đổ cả nồi canh.

-Hả???

Không phải nó không muốn kết hôn, nhưng nó còn trẻ chán, với lại bỏ cả học kỳ giờ phải đăng ký học lại, chưa tốt nghiệp đại học được mà cưới hỏi gì chứ.

-Anh nói hai đứa mình kết hôn nha.

-Không được.

-Tại sao?

Quốc An thắc mắc, cậu ưu tú vậy chẳng lẽ nó không muốn gả cho cậu sao.

-Vì…vì….người ta còn xì tin dâu vậy mà cưới hỏi gì chứ.

-Hả???

Đến lượt cậu bất ngờ, nó lôi đâu ra lý do vớ vẩn thế không biết, cậu chỉ lớn hơn nó có một tuổi vì lúc nhỏ sống ở nước ngoài nên khi về Việt phải học trễ một năm mà đã chững chạc vậy, còn nó thua có một tuổi mà teen dâu teen dừa gì chứ.

-Ai đút Nô ăn đâu mà hả? Có đợi được không thì bảo? Nó chống nạnh nhìn cậu chờ đợi.

-Vậy em muốn anh phải đợi đến bao giờ?

Toát mồ hôi với con nhỏ này, tình hình này hơi khó khăn rồi đây.

-Chờ em đủ lớn.

-Hả? Đến khi nào em mới lớn hả?

Quốc An muốn té xỉu, lớn là cái gì lớn mới được, chứ cái tính trẻ con như vậy có khi đến già cũng chẳng lớn nổi, con nhóc này muốn gây khó dễ đây mà.

-Thì ít nhất cũng phải đợi người ta học xong, đi làm, phải có trải nghiệm mới có thể kết hôn được chứ. Với lại lúc đó phải xem thái độ của cậu như thế nào nữa chứ.

-Dám làm khó anh hả? Anh mà đổi ý không cưới nữa là cho em ế tới già luôn đó.

-Dám không? Lúc đó người ta sẽ đi ám xem mấy người có lấy được vợ không biết liền.

-Cái gì mà người ta, mấy người, từ giờ gọi anh, xưng em biết chưa hả? Còn tôi với cậu gì đó là cắt lưỡi không tha đó.

-Người ta muốn cậu trẻ hoài nên mới gọi vậy, ai ngờ trẻ không thích lại thích già đi.

-Kệ, già vậy mới xứng với em. Gọi nghe thử coi nhóc.

-Chuyện gì chứ mấy cái này quá đơn giản, thích thì chiều. Anhhhhhh Kinggggggg. Nó cố gắng kéo dài từng chữ ra chọc Quốc An.-Ngoan, anh thương. Dọn cơm anh ăn đi em yêu. Quốc An xoa xoa đầu nó cưng chiều.

-Vâng ạ.

Nó vẫn còn non nớt quá, con nhỏ này đợi đến khi nó lớn chắc cậu cũng chống gậy rồi, đối với nó phải ép buộc chứ không năn nỉ kiểu này được rồi.

…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.