Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 3: Cậu Quốc Nam




Cố Trầm Quang khẽ nhếch môi, cất điện thoại di động.

Bọn họ xuống lầu, vừa tới chân cầu thang, một đám người trong phòng khách đang tán gẫu vui vẻ, thoáng chốc tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn.

Lộ Nam Tâm dừng lại, sau đó hơi lúng túng gật đầu một cái.

Mọi người vừa nhìn: Á, cô gái nhỏ này thế nào đôi mắt lại đỏ như vậy? Khóc? Dịch Sở không đồng ý?

Không thể nào......

Nhìn rất xinh đẹp nha....... Sao lại không đồng ý?

Nhiều người suy nghĩ quá rõ ràng, không che giấu chút nào biểu hiện trên mặt, nhìn Lộ Nam Tâm từ trên xuống dưới.

Mắt Cố Trầm Quang trầm xuống, liền muốn lên tiếng.

Lúc này Dịch Sở đột nhiên từ phía sau chạy tới, thân mật kéo tay Lộ Nam Tâm, vòng qua khuỷu tay của, cười cười nói: “Đi, Nam Tâm, cùng bác gái qua bên kia ngồi.”

Lộ Nam Tâm ngẩn ra, có chút lờ mờ, theo bản năng nhìn Cố Trầm Quang.

Cố Trầm Quang yên lặng gật đầu, mặc cho bà xã nhỏ bị mẹ mình lôi đi.

Anh nhìn ra được, mẫu thân đại nhân đây là đang cứu vãn, đánh vỡ biểu hiện không thích Lộ Nam Tâm vừa rồi.

Cố Dương từ phía sau chậm rãi đến gần, vỗ vỗ vai Cố Trầm Quang.

Cố Trầm Quang quay đầu lại: “Ba”

“Ừ.”

Hai cha con nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, hai đôi mắt sắc sảo cực kỳ giống nhau lóe ra tia sáng, đều không nói lời nào.

Dịch Sở mang theo Lộ Nam Tâm, dưới ánh mắt còn ngờ vực của đám thân thích, giống như lơ đãng nói: “Ai yêu, đôi mắt như thế nào lại đỏ như vậy? Vừa nảy Trầm Quang vừa nói mấy câu liền bị làm cảm động? Con nói cho bác gái nghe, bình thường thằng nhóc thối này không phải là đặc biệt nhàm chán, cũng không chịu nói mấy lời dễ nghe dụ dỗ con vui vẻ?

Lộ Nam Tâm thưa dạ, cúi đầu có chút ngượng ngùng, đáp: “...... Tạm được, anh ấy cũng sẽ nói.”

Thật may, gần đây Cố Trầm Quang trở nên càng ngày càng không đứng đắn, thỉnh thoảng nhảy ra vài ba câu, có thể trêu chọc trái tim của cô.

Tỷ như, thạch hoa quả.

Lại tỷ như, ô mai.

Lộ Nam Tâm đều bị anh làm cho bản thân sinh ra chứng sợ hãi đối với hai món này —— Hiện tại vừa nhìn anh cầm hai túi ô mai trở lại, mặt cô liền bắt đầu hồng, sau đó liều mạng nhào qua, ở trên người anh bắt đầu làm loạn, trước giành được ăn sạch.

Bây giờ nhớ lại vẫn còn......

Khóe mắt Dịch Sở phát hiện cô gái nhỏ bắt đầu đỏ mặt.

Làm người từng trải, bà liếc một cái liền hiểu, lập tức cũng biết tại sao cô gái nhỏ lại đỏ mặt….. Thật là, thằng nhóc thối kia không nhìn ra còn rất biết tình thú.

Dịch Sở nhìn cô gái nhỏ trắng nộn bên cạnh, bởi vì con trai của mình, vành tai đều đỏ ửng, không nhịn được cười híp mắt đùa giỡn cô: “Ôi chao, ai ôi, thằng nhóc đó đã nói cái gì? Mặt đỏ như vậy?”

Lộ Nam Tâm về đích khó khăn: “Không có......”

Dịch Sở không buông tha cô, “Hắc, đứa nhỏ này, con với bác gái còn có cái gì mà không thể nói? Mau nói một chút!”

Mặt Lộ Nam Tâm bắt đầu bị thiêu đốt, đơn giản thẹn thùng muốn khóc. Cô tội nghiệp liếc nhìn Dịch Sở, “Thật không có......”

Dịch Sở còn muốn hỏi lại, lúc này Cố Trầm Quang ba bước biến thành hai bước từ phía sau chạy tới, giải cưới bà xã nhỏ của mình từ trong tay mẫu thân đại nhân ra.

Túm lấy cô, kéo vào trong lòng ngực mình.

Giọng nói không tốt: “Mẹ.”

Dịch Sở nghiêng đầu nhìn anh một cái, ngượng ngùng, vươn tay ra phía sau chậm rãi đi tới bên cạnh ông xã mình, “Không hỏi thì không hỏi….”

Cố Trầm Quang: “.........”

Anh thở dài, dắt tay Lộ Nam Tâm đi theo Dịch Sở cùng Cố Dương vào phòng khách.

Đến vị trí chính giữa, đứng lại.

Chờ Dịch Sở cùng Cố Dương đến giữa sô pha ngồi xuống xong, đám thân thích trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng, ánh mắt đều rơi vào trên người bọn họ.

Trong phòng khách rộng lớn lại yên tĩnh như không.

Lộ Nam Tâm khẩn trương có chút run rẩy, bàn tay ở sau lưng hung hăng nắm lấy tay anh, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh trên mặt.

Lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Rất nhanh, cô nghe anh mở miệng, từng chữ từng câu, nghiêm túc chắc chắc, đối mặt với tất cả thân thích giới thiệu cô: “Đây là bạn gái của con, Lộ Nam Tâm.”

Nói xong, cũng không đợi mọi người phản ứng, liền dắt tay Lộ Nam Tâm đi tới ghế sô pha bên cạnh Dịch Sở, ngồi xuống.

Sau lưng mọi người làm như không thấy, một mảnh tiếng chúc mừng.

Cái gì trai tài gái sắc ông trời tác hợp, vừa nhìn liền xứng đôi, khí chất dịu dàng vừa nhìn liền biết chính là cô gái trong sạch......

Lộ Nam Tâm nghe thế rốt cục không nhịn được run lên, buồn cười: Cũng không phải hay sao, Cố Trầm Quang nuôi cô lớn, còn không phải cô gái trong sạch hay sao......

Cô nắm ống tay áo anh.

Sau lưng còn có giọng của một phu nhân phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Sở Sở rất nhanh liền có cháu mập mạp ôm rồi.....”

Cố Trầm Quang nghiêng đầu nhìn Lộ Nam Tâm, hạ thấp giọng: “Sao vậy?”

Lộ Nam Tâm dựa vào trong ngực anh, mượn bờ vai anh ngăn trở ánh mắt, ngửa đầu nhẹ giọng hỏi, gần như là dùng khẩu hình môi: “Cứ như vậy thôi? Có phải không được tốt hay không?”

Bình thường trình tự không phải phải tiếp nhận người lớn thẩm vấn hay sao?

Cố Trầm Quang trấn an cô, mỉm cười, khẽ xoa đầu cô, giọng nói kề sát lỗ tai cô: “Không sao.”

Ba mẹ đã đồng ý, anh không cần thiết để người xa lạ tới phán xét cô tốt xấu.

Bảo bối nhỏ nhà anh, bởi vì anh mà đứng ở nơi đó, bị một đám người không liên hệ phán xét, nói những lời không tốt. Xin lỗ, anh không có lòng tốt như vậy.

Anh chính là thích.

Không cần người khác nói.

Dịch Sở sao có thể nhìn không ra tính tình thúi này của con trai, muốn trừng anh một cái lại sợ người khác lầm tưởng là bà đang bất mãn Lộ Nam Tâm. Loại đại gia tộc như nhà họ Cố, thị phi quá nhiều, bà thân ở trong đó mấy chục năm, cong cong quẹo quẹo bên trong không biết đã nhìn thấy bao nhiêu, sẽ không thể không biết chừng mực.

Lời Cố Trầm Quang vừa ra khỏi miệng, Dịch Sở liền biết vừa rồi bản thân hành động lạnh nhạt với hai người ngoài cửa là không thích hợp, quá nhiều người có tâm tư đang nhìn, hận không được ngày ngày đào bới những thứ này. Thái độ mới vừa rồi bà đối với Lộ Nam Tâm, nếu không bù đắp lại, đám người này không biết ở sau lưng sẽ đồn thành cái loại gì, thêm chút mắm muối gì nữa.

Cố Trầm Quang có tướng mạo có năng lực, bao nhiêu người ngoài sáng trong tối mơ ước. Là bà đã quá lâu không có đi giao thiệp nên quên mất, những người này, không phải là thật tâm tới chúc mừng.

Rõ ràng là mang tâm tư chín cong mười tám quẹo tới dò xét mà thôi.

Trước mặt là một bộ dáng, sau lưng lại là bộ dáng khác, có nhiều người làm rất là thuận buồn xuôi gió.

Vì vậy, Dịch Sở muốn trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang cũng phải nhịn xuống. Bà không thể để cho Lộ Nam Tâm không thoải mái. Trong lòng tức giận không có chỗ phát tiết, kìm nén đến khó chịu, bàn tay để sau lưng Cố Dương theo thói quen hung hăng véo một mảngnthịt lớn sau lưng ông.

Cho hả giận.

Cố Dương vốn là đang nhàn nhã thoải mái ngồi, mặt liền biến sắc.

“..........”

Vừa tức giận liền trút trên người ông. Thắt lưng ông đều bị bà bấm ra một vòng tím đen. Có phải là ông đã cưới một bà xã giả dối hay không đây?

————

Cơm trưa là do dì giúp việc trong nhà chuẩn bị, trên bàn ăn dài vài mét nhà họ Cố ngồi đầy người, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ. Đều là nhân vật có mặt mũi, kéo ra máy hát, bắt đầu từ đề tài gia đình đến thương giới, rồi đến mấy người trẻ tuổi nói mấy câu hài hước điều chỉnh không khí. Nói đến mờ mịt, mọi người không hẹn mà cũng cười một tiếng, đã hiểu đã hiểu.

......

Cố Trầm Quang mắt điếc tai ngơ, một lòng chỉ lo gắp đồ ăn cho bà xã nho —— Người nhiều như vậy, anh sợ cô ăn không đủ no.

Ngồi ở ghế chủ vị, Dịch Sở một mặt ứng phó đề tài thỉnh thoảng bị đá tới, một mặt len lén chú ý bên này—— Sau khi nhìn hơn 10 phút, không nhìn nổi nữa.

Cúi người, tiến tới bên tai Cố Dương, đè ép giọng nói vui vẻ lầm bầm: “Ông nhìn một chút con trai của ông, hừ, thê nô.”

Cố Dương rất nể mặt mà nhìn một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt, theo bản năng sờ sờ một vòng tím bên thắt lưng, cười một tiếng: “Giống tôi.”

Hi vọng con trai ông sau này không bị bà xã véo đến bầm tím.

“Hừ” Dịch Sở quay mặt, không được tự nhiên đánh Cố Dương một cái, “Nói cái gì đó!”

......

Một bữa cơm phong phó ăn gần hai tiếng, Cố Trầm Quang không quan tâm lễ tiết, lôi kéo Lộ Nam Tâm cùng theo đến cuối cùng.

Tiễn người khách cuối cùng đi, Lộ Nam Tâm theo Dịch Sở cùng dì giúp việc thu dọn xong cái bàn, liền bị Dịch Sở túm lấy giao cho Cố Trầm Quang. “Căn phòng trên lầu đã thu dọn xong cho các con rồi, đi nghỉ một lát đi, hôm nay mệt mỏi một ngày rồi.”

Cố Trầm Quang biết nghe lời tiếp được người nhào vào trong ngực, “Dạ, mẹ cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Lộ Nam Tâm hai ba lần từ trong ngực anh tránh ra, đỏ mặt, cũng nháy mắt nói với Dịch Sở: “Bác gái, buổi trưa yên tĩnh.”

Dịch Sở phất tay một cái, ý bảo được rồi.

Cố Trầm Quang liền mang theo bà xã nhỏ lên lầu ngủ.

Căn phòng là phòng từ nhỏ đến lớn của anh, Lộ Nam Tâm vào không ít lần. Giường cũng không phải là lần đầu tiên ngủ, cho nên hoàn toàn không có ý muốn quan sát gì. Cởi áo khoác ra, trực tiếp nhào tới trên giường.

Cố Trầm Quang bất đắc dĩ nhíu mày, ôm người lật qua, kéo chăn đắp kín, thấp giọng giáo huấn cô: “Cũng không sợ cảm lạnh.”

Nói xong, bản thân cũng cởi áo khoác lên giường, vén chăn lên, kéo người ôm vào ngực, sau đó dựa lưng vào đầu giường.

Lộ Nam Tâm hìn bộ dáng anh thế này, có chút kỳ quái: “Anh không ngủ?”

Cố Trầm Quang vuốt ve tóc cô, “Bảo bối ngủ trước đi, anh không ngủ.”

....... Vậy cũng tốt.

Trải qua một ngày như thế, Lộ Nam Tâm cực kỳ mệt mỏi, lập tức cũng không khách sáo với anh, trực tiếp làm ổ trong ngực anh, tìm tư thế thoải mái liền nhắm mắt ngủ.

Không qua mấy phút, hô hấp liền đều đều, người đã ngủ say.

Cố Trầm Quang không dám động đậy, sợ người còn chưa ngủ sâu bị anh vừa động làm thức giấc, cứ như vậy ngồi lại thêm 10 mấy phút.

Chờ xác định người thật sự ngủ say, anh mới nhẹ nhàng dời cô từ trong ngực ra, đứng dậy xuống giường.

Rón rén đi tới phòng khách, Dịch Sở quả nhiên còn chưa có nghỉ ngơi, đang đọc sách.

Cố Trầm Quang đi tới: “Ba con đâu?”

Dịch Sở thấy anh đi tới, để sách xuống “Ba con đến công ty, Nam Tâm ngủ rồi?”

Cố Trầm Quang gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Dịch Sở.

“Tại sao con không ngủ?” Dịch Sở hỏi.

Anh nghe vậy, dừng một chút, ánh mắt đen láy khẽ nheo lại, tựa hồ đang tìm từ.

Dịch Sở nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi —— đứa con nhà mình còn có lúc không biết mở miệng thế nào?

Một lát sau, Cố Trầm Quang mới mở miệng, có chút ngượng ngùng: “Mẹ, hôm nay những lời nói trước cửa phòng sách con nói với mẹ, mẹ đừng để trong lòng.”

Dịch Sở sửng sốt: “...... Cái gì?”

Cố Trầm Quang cười cười, giọng nói êm dịu lại kiên định nhẹ nhàng vang lên: “Không phải là con trai bất hiếu, chẳng qua là Nam Nam cái gì cũng không có. Con trai chính là toàn bộ của em ấy, là nhà mẹ đẻ của em ấy….. Trường hợp ngày hôm nay, con không thể để cho Nam Nam bị ủy khuất.”

Anh là toàn bộ sức mạnh cùng đường lui của Lộ Nam Tâm, là người duy nhất trên thế giới này cô có thể lệ thuộc vào. Có một số việc, anh không thể lùi bước với bất kỳ người nào.

Dịch Sở không ngờ Cố Trầm Quang sẽ cố ý tìm đến bà nói cái này. Bà ngẩn người, mới giơ tay chậm rãi vỗ vỗ tay anh, nói: “Mẹ biết, con cùng Nam Tâm đều là đứa nhỏ mà mẹ nuôi lớn lên, mẹ còn không biết tính tình của các con? Chuyện này là do mẹ thiếu suy tính, lúc ấy bị hai đứa dọa cho sợ, quên còn có người khác đang nhìn.”

Nói xong véo anh một cái: “Còn không phải tại hai đứa? Lừa gạt mẹ lâu như vậy, nếu sớm nói với mẹ không phải là không có chuyện này?”

Cố Trầm Quang nghe vậy liền cười, cúi đầu nhận lỗi: “Chuyện này là do con trai của mẹ xử lý chưa ổn thỏa, làm phiền mẹ giúp đỡ giảng hòa rồi.”

“Con đó......” Dịch Sở nhất thời cũng không biết nói gì, trầm mặc chốc lát, thở dài: “Nếu là Nam Tâm mẹ càng vui vẻ, tảng đá treo trong lòng cũng bỏ xuống được rồi….. Con đừng khi dễ Nam Tâm không có người nhà mẹ đẻ biết không? Nếu để cho mẹ biết con khi dễ Nam Tâm, mẹ là người đầu tiên không tha cho con.”

“Đã biết.” Anh cười một tiếng: “Cám ơn mẹ.”

Dịch Sở bị lời nói của anh làm bật cười: “Đối với mẹ còn khách sáo như vậy?” Vừa cười vừa đẩy anh: “Đi lên đi, nếu không đợi lát nữa Nam Tâm tỉnh lại không tìm được con lại nóng nảy. Mẹ không có quên khi còn nhỏ con bé đã chạy tới ngủ cùng con, vừa tỉnh lại không tìm được còn liền khóc……”

Cố Trầm Quang tiếp tục cười: “Được, vậy con đi lên trước, mẹ cũng đi ngủ một lát đi.”

Dịch Sở gật đầu một cái.

Nhìn anh xoay người, bóng lưng cao ngất đẹp trai đi về phía trên lầu, đi tìm bà xã nhỏ mềm mại của mình.

Thật tốt.

Trước mắt Dịch Sở dần dần nóng lên.

Hai đứa bé bà tự tay nuôi lớn, dây dưa nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có thể đi tới cùng nhau, từ nay về sau nương tựa lẫn nhau, cùng sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.