Tối Nay Muốn Lên Giường

Chương 4: Yêu em từ khoảnh khắc ấy




Lam Phóng cùng Thiền Lập Văn đều bị khống chế lại, bọn họ cùng nhận hình phạt 8 năm.

Tất cả mọi người cho rằng muội muội Thiền Lập Văn làm ra chuyện như vậy, ca ca Thiền Lập Xa ít nhất sẽ bị dời, thậm chí rời đi hệ thống công an đều cũng có khả năng . Chính là hắn chẳng những không có việc gì, Giang Tu Nhân còn tiếp tục dùng hắn, hơn nữa cứ dựa theo chức vụ của hắn, phó cục trưởng xếp hàng thứ nhất an bài phân công công tác quản lý. Điều này làm cho tất cả mọi người không rõ ràng lắm Giang lão nhị này rốt cuộc muốn làm gì?

Vu Đinh thẳng đến về hưu rồi, mới xem như chính thức hiểu được dụng ý của Giang Tu Nhân. Thiền Lập Xa hắn ngừơi đã có một chút vết nhơ, tại trên con đường làm quan sẽ không còn phát triển, hơn nữa cũng rất mới có thể bị hắn buông tha trước, quan trọng nhất là, đem Thiền Lập Xa tiếp tục ở tại đó, chính là chê cười Trần Kha lớn nhất . Hắn may mắn chính mình không có trở thành địch nhân Giang Tu Nhân. Thật không hỗ là học tâm lý học , Vu Đinh cảm thán đến.

Thành Thành bị dựng nên thành điển hình, còn quang vinh hơn ghi nhớ người ba lần công lao một lần. Bắc Trữ thị thị ủy, thị chính phủ trao tặng danh xưng vinh dự cho Thành Thành‘ công an gương mẫu ’. Còn đựơc bầu chọn ‘ thập giai thanh niên ’ (mười thanh niên tốt) Bắc Trữ thị. Cũng tại một năm sau chính thức chuyển, trở thành phó khoa ngoại sự , lúc 21 tuổi. Mà hết thảy này, cao hứng nhất là Lâm Miểu.

Buổi tối Trung thu hôm nay, tựa hồ tất cả Bắc Trữ mọi người điều động. Cho nên cả cục công an đều động, từ cục trưởng đến người cảnh dân bình thường đều ở trên đường thay phiên trực. Đương nhiên suất suất chúng ta Giang cục trưởng nhất định là làm gương tốt. Hắn phân phó Lâm Miểu chờ khi hắn xong trong phiên trực vùng phụ cận.

Lâm Miểu một người CD đi dạo , đặt mua kiểu mới mùa đông. Lâm Miểu cùng CD đến cửa hàng Tiểu Mễ ở Bắc Trữ giống như bằng hữu đồng dạng, nàng đang theo Tiểu Mễ nghiên cứu kiểu dáng, không nghĩ tới ngẩng đầu, lại đụng phải công tử Triệu Cương tỉnh trưởng Triệu Vĩnh Năng, móc trên tay hắn người làm cho Lâm Miểu chấn động, lại là Đặng Hiểu. Lâm Hiểu nhìn Đặng Hiểu mấy lần, nữ nhân này thật sự rất cao tay, vừa bị công tử bí thư vứt bỏ, xoay người liền kề bên công tử tỉnh trưởng. Xem ra ở đây những người bên cạnh nữ nhân này rất thông minh.

Triệu Cương nhìn thấy Lâm Miểu thật cao hứng, bởi vì thường xuyên tại hội sở Ánh Dương đụng lẫn nhau cũng coi như bằng hữu. Lâm Miểu biết rõ Triệu Cương này cùng Giang Tu Nhân không phải là cùng phe. (cái này ta chém đó)

Triệu Cương vui vẻ đi đến trước mặt Lâm Miểu: “Lâm Miểu? ! Không nghĩ tới ở đây đụng với cô? Như thế nào, Giang lão nhị không đi cùng cô nha? Nếu không hôm nay ca ca gắng cùng cô?” Triệu Cương một bộ dạng cúi chào Lâm Miểu. Lâm Miểu bĩu môi: “Triệu Cương, nhà của ngươi có cái gương sao?”

Triệu Cương tà tà cười: “Không có. Nếu không hiện tại ngươi theo giúp ta đi chọn một cái? Cầm lại nha ta làm bài vị cúng .”

Đặng Hiểu nhìn thấy Triệu Cương cùng Lâm Miểu như thể quen thuộc, nụ cười của nàng lập tức cứng ngắc. Nàng không đếm xỉa ánh mắt Lâm Miểu, cười híp mắt nói: “A Cương, ta nghĩ đi qua bên cạnh nhìn xem một chút.” Triệu Cương nhìn cũng không nhìn nàng, lập tức buông tay Đặng Hiểu ra: “Được, ngươi đi đi. Quay lại ta đi qua tính tiền.” Đặng Hiểu ngực bụng càng không ngừng phập phồng , nàng oán hận trừng mắt Lâm Miểu, trong lòng tính dầy đặc một chút thiệt hơn, cuối cùng lý trí nhất lựa chọn rời đi.

Lâm Miểu nhìn Đặng Hiểu rời đi, đối Triệu Cương: “Triệu cương, mỹ nhân sắc mặt đều thay đổi, không đi theo sao?”

Triệu Cương cười nhạo nói ra: “Lâm Miểu, cô đây là làm tổn thương tôi .”

Lâm Miểu lập tức giơ hai tay lên: “Đừng, tôi tuyệt không có ý tứ kia. Tôi chỉ nghĩ tới tối này hảo trăng tròn ngày tốt cảnh đẹp.”

Triệu Cương thâm ý tràn ngập sâu sắc nhìn Lâm Miểu, nửa thật nửa giả nói đến: “Đáng tiếc nha, chỉ có Lâm Miểu mới là ‘ Ai viện ’.”

Lâm Miểu không khỏi đối Triệu Cương nhìn với cặp mắt khác xưa, tâm tư vừa động. Chân thật xác minh người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu. Thoạt nhìn Triệu cương hữu dũng vô mưu nguyên lai là một người tài trí như vậy.

Lâm Miểu đứng lên, đi đến bên người Triệu Cương, nhẹ nhàng ở bên tai của hắn nỉ non: “Nguyên lai muôn hồng nghìn tía mở khắp, giống như vậy đều đưa ra cảnh tượng đổ nát. Ngày tốt cảnh đẹp làm gì được ông trời, liền phần thưởng tâm chuyện vui nhà ai viện? Hướng bay mộ cuốn, mây tía thúy hiên, mưa bụi gió phiến, yên ba bức tranh thuyền. Gấm bình người quá xem cái này thiều quang tiện!” (Cái này nguyên văn nhé)

Đầu Triệu Cương ‘ ông ’ một chút, môi Lâm Miểu giống như không đụng phải lỗ tai của mình, giống như trêu chọc, giống như hôn môi. . . . . .

Trong tiệm mọi người sợ ngây người, công tử Triệu tỉnh trưởng gần đây phô trương, tỉnh Nghiễm Nam ‘ không người không nhìn được quân ’. Mà Lâm Miểu chính là Giang Tu Nhân độc chiếm thật là nhiều người cũng biết, giờ phút này hai người hành vi mập mờ nhưng lại nói không ra như vậy. Triệu Cương cùng Giang Tu Nhân luôn luôn là đều người cầm đầu vòng luẩn quẩn, Triệu Cương mặc dù truởng thành không bằng Giang Tu Nhân xinh đẹp ( đương nhiên, yêu nghiệt như Giang Tu Nhân như vậy cũng không có vài nguời ), nhưng đồng dạng là tuấn tú lịch sự. Hắn là nhất danh chức nghiệp quân nhân, rất quân nhân có khuôn phép, đại tá trẻ tuổi nhất tỉnh Nghiễm Nam, nổi tiếng một trong toản thạch vương lão ngũ. Hắn gần đây cùng Giang Tu Nhân bất tương sàn sàn nhau, tại Nghiễm Nam công tử ca trung tất cả chiếm nửa giang san.

Tiểu Mễ hoảng sợ nhìn lâm miểu.”( lời thuyết minh: lâm miểu, ngươi đùa giỡn quá trớn. . . . . . )

Triệu Cương nở nụ cười, hắn trái lại vờ bên tai Lâm Miểu, một tay ôm eo nhỏ của Lâm Miểu cứ như vậy đang trước mặt của mọi người đem Lâm Miểu kéo vào trong ngực của mình: “Khắp Thanh Sơn gáy đỏ chim quyên, đồ mi ngoại làn khói say nhuyễn , Mẫu Đan mặc dù hảo, hắn Xuân Quy sao chiếm trước? Rảnh rỗi đọng lại miện ngột sinh sinh yến ngữ minh như cắt bỏ, nghe lịch lịch oanh thanh trượt tròn.” (này là thơ nên ta ko chỉnh sữa gì nha)

Lâm Miểu không nghĩ tới Triệu Cương lớn mật như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của nàng căng đến đỏ bừng, hai cánh tay đẩy Triệu Cương ra, cũng không dám động tác quá. Có thể trong mắt người chung quanh chính là một bộ dạng ngươi tình ta nguyện , muốn cự còn nghênh , ở giữa tình nhân rộng rãi áp dụng tiểu xảo.

“Triệu Cương, ngươi điên rồi, mau buông. . . . . . Giang Tu Nhân sẽ không bỏ qua ngươi!”

Triệu Cương trêu tức nhìn bộ dạng Lâm Miểu bị ôm: “Lâm Miểu, em quá không có suy nghĩ rồi, anh đây không phải dựa theo kịch bản diễn xuất của em sao? Như thế nào? Sông cũng không qua, mà lại bắt đầu hủy cầu .”

Lâm Miểu mặt càng thêm đỏ, nàng tại giãy dụa trông thấy Đặng Hiểu không biết khi nào thì lại nhớ tới trong lúc này mà đến, nàng xem thường nhìn Lâm Miểu. Lâm Miểu bị Đặng Hiểu nhìn như vậy, ngược lại trấn tĩnh lại. Nàng không hề tiếp tục giãy giụa, buông đẩy tay của Triệu Cương, làm cho Triệu Cương bị Lâm Miểu quyến rũ chìm ngã sụp trong nàng: “Triệu Cương, đối với ta mà nói, phía đông sư tử cùng lão hổ phía tây bản chất không có khác nhau.”

Triệu Cương nặng nề hôn cái môi Lâm Miểu một cái: “Nữ nhân thông minh ~ chính là anh nghĩ nói cho em biết, có lẽ lão hổ sẽ không miễn cưỡng còn em sao? Hắn có thể cho em khi hắn hưởng thụ đầy đủ tự do trên lãnh địa.” Triệu Cương tay trên lãnh địa vẫn vịn eo nhỏ của Lâm Miểu .

Lâm Miểu sờ sờ cái trán Triệu Cương bởi vì luôn mang mũ mà lưu lại vành nón dấu vết , cúi đầu nói cùng miệng Triệu Cương dán cực kỳ gần, phảng phất lời vừa nói nói, hai môi sẽ đụng cùng một chỗ. Lâm Miểu mềm mỏng noi: “Đầy đủ điều kiện là lãnh địa của ngươi, điều kiện tất yếu là ngươi lúc này lão hổ có thể không cam đoan con mồi an toàn?”

Triệu Cương cười híp mắt nói: “Nếu không chúng ta thử xem? Mao chủ tịch ông ta nói thật hay, thực tế kiểm nghiệm chân lý tiêu chuẩn duy nhất.” Triệu Cương tay vuốt ve eo nhỏ mềm mại của Lâm Miểu : “Giang lão nhị đem em nuôi đủ quen thuộc rồi, đều có thể nhỏ giọt.”

Lâm Miểu chắn ngang bàn tay to căng cứng của Triệu Cương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Mắc mớ gì tới ngươi? ! Ngươi cùng anh ta biến thái!”

Triệu Cương nhún nhún vai: “Anh chưa từng nói qua anh không phải biến thái.” Nghe được lời Triệu Cương nói…, Lâm Miểu nhịn cười không được, nàng vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Triệu Cương : “Binh ca ca, hôm nào mang ta đi quân doanh của ngươi chơi đùa, như thế nào?”

“Đi nha, ta gần nhất chống đẩy – hít đất luyện được cũng không tệ lắm.” Triệu Cương lưu manh cười nói.

Lâm Miểu mặt lại đỏ, lại gượng chống nói: “Ngươi hay là về nhà luyện tốt các kiểu bơi lội chúng ta tham gia a.”

Triệu Cương cười ha ha.

“Giang tiên sinh, buổi tối hảo.” Tiểu Mễ lớn tiếng nói.

Giang Tu Nhân cười híp mắt trả lời: “Mỹ nữ, đêm đẹp như thế, thanh âm của ngươi to đến thật sự có chút sát phong cảnh.” Hắn đẩy cửa ra còn qua Đặng Hiểu đi đến sau lưng Lâm Miểu, một tay ôm chầm Lâm Miểu, một tay cố định đầu Lâm Miểu hôn lên : “Miểu Miểu, tiết Trung thu vui vẻ!”

Trên môi Lâm Miểu tất cả đều là nước miếng của Giang Tu Nhân, nàng hiểu được đây là Giang Tu Nhân cố ý . Giang Tu Nhân bá đạo cho Lâm Miểu tại trong ngực chính mình, cười híp mắt đối với Triệu Cương nói ra: “Cương Tử, hôm nay thật hăng hái. Chính là cậu sai chỗ, quần áo chỗ đó dường như thích hợp với cậu.” Giang Tu Nhân chỉ vào góc trong tiệm chuyên môn vứt bỏ khoản quần áo cũ.

Triệu Cương đồng dạng cười híp mắt trả lời: “Tôi không sao cả, cơ hội tôi mặc y phục hàng ngày không nhiều lắm, thoải mái là được.”

Tất cả mọi người mập mờ nhìn Đặng Hiểu, Đặng Hiểu mặt lúc đỏ lúc trắng , nàng không có nữa cao ngạo ngày xưa. Nàng gần đây nhận lấy trang phục trào lưu mới của Nghiễm Nam , nàng là trụ cột coi xét đài Nghiễm Nam tỉnh, chủ trì truyền bá băng tần tin tức. Vốn lần trước chuyện cùng Lâm Miểu làm cho nàng thật bị mất mặt mũi, nhưng rất nhanh, nàng liền dựa vào Triệu Cương, làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.

Lâm Miểu đẩy Giang Tu Nhân ra, đối với hai người nói : “Hai người các anh đều là hỗn đản! Thực cho là mình có thể khác nhau? ! Có bản lĩnh hai người các anh súng thật đạn thật đấu với nhau một trận, ai chết ai sống tất cả an bày theo ý trời. Dùng một cô gái yếu sức nói sự tính cái gì bản lĩnh thật sự? !”

Lâm Miểu bỏ đi mọi người ngạc nhiên, bước nhanh đi ra ngoài. Nàng dừng lại bên cạnh Đặng Hiểu, nhẹ nhàng nói ra: “Dù cho trong nội tâm mềm yếu như bông vải, cũng muốn bứt lên da hổ thân thể đứng thẳng, chỉ có như thế mới là có cơ hội sống; dù cho trong xương rướm máu, dù cho trên người đã là vết thương chồng chất, trước mặt người khác như cũ muốn gượng chống điềm nhiên như không, chuyện trò vui vẻ, không thể thất lễ cho người.” Đặng Hiểu mờ mịt nhìn Lâm Miểu. . . . . .

Triệu Cương như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Lâm Miểu. . . . . .

Giang Tu Nhân sau khi kịp phản ứng, tranh thủ thời gian đuổi theo, đem Lâm Miểu ôm thật chặc vào trong ngực: “Miểu Miểu, em đang làm gì vậy? ! Ngoan, đừng nóng giận, hôm nay là Trung thu, chúng ta thật cao hứng có chỗ không tốt?”

“Thả em ra! Em muốn về nhà!” Lâm Miểu liều mạng giãy dụa. Giang Tu Nhân cười nói: “Miểu Miểu, biết rõ em bây giờ như cái gì sao? Tựa như một con nhím nhỏ tùy thời muốn công kích thiên địch.”

( nơi này cắt đi 4400 chữ )

Lâm Miểu tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.