Tối Nay Muốn Lên Giường

Chương 14: Vĩ thanh: Em bằng lòng




Tay Giang Tu Nhân vốn là nhẹ vỗ về Lâm Miểu lặng lẽ giải khai đai lưng áo ngủ, lập tức phủ ở trên hai vú ôm trọn bộ ngực cao vút của nàng, nhẹ vỗ về tìm tòi độ cao cùng co dãn của hai vú, tay kia đồng thời từ dưới tìm nơi duỗi đi vào, cách quần lót phủ ở trên kiều đồn.

Thân thể mềm mại của Lâm Miểu bật lên một chút, hai tay vuốt vai Giang Tu Nhân, dùng sức đẩy ra phía ngoài. Trong miệng ngô ngô kháng nghị: “Đừng điên rồi, không phải muốn đi ra ngoài sao? Ô ô. . . . . . Mau đứng lên. . . . . .”

Giang Tu Nhân cười nhạo nói: “Miểu Miểu, em chừng nào thì mới có thể không cần phải khẩu thị tâm phi?” (nói vậy mà không phải vậy)

Anh không thể buông ra, dùng sức hôn Lâm Miểu, đem cái lưỡi thơm tho hấp đến trong miệng chính mình nhâm nhi thưởng thức, hai tay ở hai nơi bộ vị mẫn cảm của đại lực ra sức vuốt ve, khi anh công kích trên dưới Lâm Miểu đến rất nhanh chính mình mê mẩn, chỉ cảm thấy một loại kích thích tê dại làm cho nàng không có khí lực, hai tay nhẹ nhàng ôm cổ Giang Tu Nhân, phun cái lưỡi cùng anh hôn một lúc.

Lúc Giang Tu Nhân cảm nhận được hai vú no tròn càng gắng gượng rút ra, đỉnh anh đào hồng đã bị ngón tay gảy xuống từ từ đứng thẳng lên thì anh buông lỏng ra liền hôn đôi môi đỏ mọng, Lâm Miểu ngửa đầu, nhắm hai mắt, sắc mặt ửng hồng, trong cổ họng phát ra rên rỉ, vô lực thừa nhận sự vuốt ve của Giang Tu Nhân, anh cười xấu xa.

Đôi ngực này từ Lâm Miểu trở lại liền dụ hoặc lấy anh, hình ảnh cặp ngực hoàn mỹ run rẩy bật lên hiện ra trước mắt anh, da thịt tuyết trắng trắng nõn, trung gian là khe vú thật sâu, làm cho người say mê. Trên đỉnh cặp ngực cao ngất đứng thẳng, giữa quầng vú màu trắng nhạt, hai viên anh đào nho nhỏ ngạo nghễ đứng thẳng, kiêu ngạo mà hướng anh biểu hiện ra xinh đẹp mê người với anh!

Giang Tu Nhân dè dặt vuốt lên, như đối đãi một kiện trân bảo tuyệt thế giống như vuốt ve yêu quý, miệng thoáng cái hôn ở trên hồng anh đào. Lâm Miểu bỗng chốc toàn thân kịch liệt run rẩy lên, thân thể giãy dụa, cũng giãy dụa, mà là say sưa dùng hai tay đưa đầu anh hướng chính mình áp vào cặp ngực hoàn mỹ, dùng sức ưỡn ngực, dường như muốn đem Giang Tu Nhân vân vê vào thân thể của mình. Giang Tu Nhân ở trên vú vẫn hòa nhã mơn trớn hôn lên, tiếng rên rỉ của Lâm Miểu càng ngày càng cao.

Hai tay Giang Tu Nhân ôm cái mông của nàng, áo ngủ sớm đã tán loạn, Lâm Miểu nằm ngửa ở trên giường, đóng chặt hai mắt lại, ở trước mặt Giang Tu Nhân chỉ lộ ra được thân thể mềm mại mê người mặc quần lót. Dung mạo xinh đẹp trước mặt, hai vú no tròn hoàn mỹ, phía dưới là vòng eo tinh tế, xuống chút nữa cặp mông đầy đặn, nơi bắp đùi thon dài, quần lót Lace hơi mỏng hơi mờ bảo vệ lấy nơi huyền bí cuối cùng, một cặp đùi trắng nõn giúp nhau ma xát, tiết lộ nàng miễn cưỡng đè nén tình cảm mãnh liệt như lửa. Giang Tu Nhân bỗng chốc nhào tới. Lâm Miểu mở hai tay cùng bắp đùi thon dài ra, nghênh hợp với Giang Tu Nhân lại một vòng khiêu khích, vô ý thức di chuyển bụng, nghênh hợp với cự long của anh xa quần lót ở nơi huyền bí .

Lúc Giang Tu Nhân đem nàng khiêu khích không biết thiên nam địa bắc, lặng lẽ đứng dậy nhanh chóng bỏ quần áo cuối cùng trên người hai người.

Cự long đang ngẩng đầu lên hưng phấn mà phóng tới động khẩu đào nguyên tràn lan xuân thủy thì Giang Tu Nhân hôn nàng một cái, cười xấu xa đưa tay đặt ở trên hai vú hoàn mỹ của nàng, ngắt một cái, “Hắc hắc, bảo bối, em có biết chúng nó đẹp thế nào không?”

Giang Tu Nhân cười xấu xa lấy tay ở trên vú của nàng bóp nhẹ một cái, Lâm Miểu lại rên rỉ một chút, Giang Tu Nhân nhân cơ hội dùng hết khí lực toàn thân chúi xuống phía dưới, cự long bỗng chốc vọt lên tiến đến. . . . . .

Thật lâu , mưa thu mây bay, Giang Tu Nhân ôm biểu hiện thoải mái mà nằm ở trên giường, yêu thích không buông tay mà đem hai vú chơi lấy chỉ thuộc về chính mình cũng thầm nghĩ chính mình bày ra được vẻ đẹp của nó .

Anh đối Lâm Miểu nói: “Biết rõ anh vì cái gì yêu mến chúng nó như vậy sao? Chúng nó thật sự rất thích hợp tay của anh.”

Lâm Miểu nhàn nhạt nói: “Anh có phải hay không ám hiệu với em là anh đã từng so qua rất nhiều, hoặc là nói anh muốn hướng em khoe khoang anh đã từng có được nữ nhân mỹ lệ đi qua?”

Giang Tu Nhân lập tức giơ lên hai tay đầu hàng: “Miểu Miểu, anh sai rồi. Chúng ta đổi lại chủ đề. Em biết, anh hiện tại khẳng định chỉ có một nữ nhân là em.”

Giang Tu Nhân luôn biết rõ như thế nào làm cho Lâm Miểu khi ở dưới thân anh hóa thành một vũng nước, anh ác liệt khiêu khích tiểu thê tử của mình, hô hấp của anh luôn lơ đãng lướt qua hướng về anh trông thấy toàn bộ trong cấm địa của nữ nhân xinh đẹp nhất: “Miểu Miểu, muốn hay không? Có nghĩ là muốn anh? Ừ, nói ra, nói ra là anh liền cho em. . . . . .” Lâm Miểu chỉ biết là tất cả cảm quan chính mình đều ở một chỗ, nàng cần anh tràn ngập nàng. . . . . .

“Ô ô. . . . . .” Lâm Miểu cảm giác mình sắp nổ tung, chính là nam nhân đáng giận này . . . . . .

“Nói ra, nói ra là anh liền cho em.” Giang Tu Nhân đột nhiên rời khỏi thân thể Lâm Miểu, nằm ở một bên, rù rì nói lời nhỏ nhẹ: “Lao động quang vinh, cơm no áo ấm.”

Lâm Miểu bổ nhào vào trên người anh, rốt cục hai người lại gắt gao kết hợp cùng một chỗ, đồng thời nhắm mắt lại thỏa mãn . . . . . .

Mặc dù chuyện này để lại hậu quả là Giang Tu Nhân bị Lâm Miểu dừng lại béo đánh, nhưng Giang Tu Nhân đối với chỗ tạo thành hậu quả của mình đó là tương đối vô cùng hài lòng.

Lâm Miểu mặc CD sản phẩm mới một tuần trước, một kiểu váy liền thân màu vàng nhạt dày tơ trắng chỉ áp đảo cái mông một chút, phối hợp giày cao cùng màu trắng, bên ngoài là áo khoác ngoài Cashmere mỏng màu trắng; Giang Tu Nhân một thân chủ yếu màu đen nhàn nhã, áo sơmi dùng màu vàng nhạt dày tơ trắng làm điểm xuyết.

Thời điểm hai người đến khách sạn đại đường, nổi bật, bước lên đối với ngoại hình khiến cho vô số ánh mắt người ta chú ý, đều bàn luận về hai người kia, mọi người đều phỏng đoán lai lịch nam nhân xinh đẹp này, nhìn lại nữ nhân bên cạnh hắn mặt mũi tràn đầy xuân triều, những nam nhân kia đều nở nụ cười mập mờ, rất rõ ràng, hai người này thời gian vận động trên giường sẽ không vượt qua 2 tiếng đồng hồ.

Phục vụ sinh trong lòng tán thưởng người nam nhân xinh đẹp này, hâm mộ nữ nhân này vận khí hảo, ngăn chận tâm tình chính mình phập phồng, dùng chuyên nghiệp nhất mỉm cười đẩy cửa ra.

Nhìn thấy bọn họ, mấy nam nhân cùng nữ nhân từ trong ghế đều đứng lên, các nam nhân nhiệt tình chào hỏi, các nữ nhân tại ồn ào, Lâm Miểu trong lúc lơ đãng rõ ràng nhìn thấy Tịch Hi cũng ở đây, nụ cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn, thật sự là khổ thân chết vì sĩ diện.

“Đây là vợ của tôi, Lâm Miểu. Hắc hắc, như thế nào, cũng không tệ lắm phải không? ! Cả tỉnh Nghiễm Nam chính là độc nhất!” Giang Tu Nhân rắm thúi lập tức đưa tới công phẫn.

“Giang đại, không cần như cậu vậy, cậu là tìm vợ nha? Hay là ***** nhi? Cậu cũng xuống tay?” Toàn thể cười vang. Lâm Miểu hào phóng nói: “Mọi người hảo, tôi là lâm miểu.”

Thời điểm Lâm Miểu đang cởi áo khoác ngoài, Lâm Miểu thanh xuân tinh tế cùng ngây thơ gợi cảm sinh ra rung động làm cho mọi người trong lúc nhất thời đều hóa đá . Một người nam nhân cao lớn lầm bầm nói ra tâm linh mọi người hò hét: “Giang Tu Nhân, ngươi đi đâu tìm cực phẩm? ! Ta ghen ghét chết. . . . . .”

Giang Tu Nhân kéo ghế ra cho Lâm Miểu cười nói: “Miểu Miểu, những đồng sự này ở bộ công an của anh, đều là chiến hữu của anh, thời điểm anh đưa thiệp hồng thông báo cho bọn họ, bọn họ muốn làm thịt anh một bữa.”

Một cô gái chừng 30 tuổi ngồi ở bên cạnh Lâm Miểu, cô cười nói: “Nhĩ hảo, tôi là Thu Anh. Đây là chồng tôi Trọng Tinh Hỏa, ba người chúng tôi bắt đầu từ đại học vẫn luôn là bạn học cùng lớp đến tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tôi còn chưa có tốt nghiệp, cậu ấy và Tinh Hỏa liền cùng đến Anh quốc học tiến sĩ, còn cùng một chỗ giữ gìn hòa bình, đều nhanh vượt qua kháng chiến .”

Lâm Miểu cao hứng nói: “Chị dâu, Tinh ca, hoan nghênh các người có thời gian đến Bắc Trữ chơi.” Cái đôi này cảm nhận được Lâm Miểu là thành thực, bọn họ hiểu được, Lâm Miểu cảm thấy bọn họ làm đồng học lâu như vậy, quan hệ còn có thể hòa thuận như vậy, phần nhân tình này sẽ không đơn giản.

Giang Tu Nhân nhìn Lâm Miểu, mới một chút thời gian, Lâm Miểu có thể từ nơi này nhìn ra thân sơ xa gần. Trọng Tinh Hỏa đánh Giang Tu Nhân một cái: “*****, ánh mắt của cậu chọn nữ nhân thật sự không có gì nói.” Giang Tu Nhân vừa tức vừa cười: “Phế nhân, cậu là khen mình ? Hay là tổn hại mình?” Thu Anh mở to hai mắt: “Đương nhiên là khen cậu.” Hào khí rất tốt.

Tịch Hi cố gắng cười, lúc Lâm Miểu tiến vào cô liền chú ý tới bộ dạng Lâm Miểu mặt mũi tràn đầy xuân sắc, cô hiểu được, Lâm Miểu đem cô dựng thành nơi cự tuyệt qua lại, nàng đùa giỡn đã chào cảm ơn. Lâm Miểu là người như thế nào cô rất rõ ràng, cũng không nói dối, cũng không qua loa, đối với người không thể làm chung cùng sự Lâm Miểu có thể đem cô phát huy ích kỷ vô cùng tinh tế. Cô hôm nay có thể không đến, chính là cô không cách nào khống chế chính mình. Người nam nhân này chỉ từ lần đầu tiên tại trường tập huấn nàng nhìn thấy mà lại kiên nhẫn khóc an ủi chính mình, nhìn xem tuấn nhan anh đôi mắt ôn nhu cùng xinh đẹp , từ đó, vĩnh viễn luân hãm vào nhu tình của anh trong vạn kiếp bất phục.

Những người bạn nầy đều là đồng học bộ công an hoặc là đồng học của Giang Tu Nhân, có mấy cảnh sát cùng một chỗ tham gia bảo toàn cùng hành động, cho nên quan hệ lẫn nhau rất sâu, đều là hảo huynh đệ đồng sanh cộng tử, hảo tỷ muội. Đặc biệt Trọng Tinh Hỏa, anh ta cùng với Giang Tu Nhân quan hệ tốt nhất, thời điểm ở Congo, anh ta liều mình cứu Giang Tu Nhân, hai người lập tức thành sinh tử chi giao. Giao tình của hai người bọn họ đều là bọn Ứng Tông không cách nào bằng được . Hơn nữa thân phận thật sự của Trọng Tinh Hỏa cũng chỉ có một mình Giang Tu Nhân biết rõ, đương nhiên vợ anh ta là Thu Anh cũng biết, cũng bởi vậy thiếu chút nữa làm cho đoạn hôn nhân mỹ mãn này chết non.

Giang Tu Nhân đã từng khuyên bảo Thu Anh: “Cậu không cần để ý cậu ấy là người nào, việc đó và cuộc sống của các người không có vấn đề gì. Cậu chỉ cần nghĩ, là cậu làm cho người đàn ông này sống ở dưới ánh mặt trời. Cậu là thực tâm của cậu ấy!”

Lâm Miểu đi toilet lại đụng phải Tịch Hi, rất rõ ràng, Tịch Hi đang giữ nàng. Lâm Miểu thật sự nhịn không được: “Vì cái gì mỗi người các cô đều muốn đem tôi ngăn ở toilet? Tôi thật sự là phục các người .”

Tịch Hi khổ sở nói: “Cô thắng.”

Lâm Miểu nhìn chằm chằm nàng, nhìn xem tâm cơ âm trầm này, nữ nhân ác độc: “Tịch Hi, cô quá đề cao chính mình, nhưng tôi xác định rõ nói cho cô biết, từ trước đến nay cô đã tham gia quá. Ứng Tuyên thế nào lại là đối thủ của cô? Cô toàn tác động Ứng Tuyên làm hết thảy chẳng qua là làm cho Giang Tu Nhân đem cô ấy đẩy xa hơn. Chuyện thẻ xanh của đệ đệ tôi cũng là cô làm a? Đừng có dùng loại này ánh mắt nhìn tôi, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Ứng Tuyên thật đáng thương, bị cô bán đứng, cũng không biết người được lợi là ai? Vốn thời điểm chúng ta ở Mĩ quốc đều tốt, không nghĩ tới trở về cô ấy liền thay đổi, nguyên lai tôi còn chưa rõ ràng, hiện tại tôi nghĩ đã hiểu, cô làm cho cô ấy liền làm muội muội Giang Tu Nhân đều không thành. Cô thật sự là quá ác độc, cô ấy chẳng qua là đồng dạng với cô yêu nam nhân cô yêu! Cô nói, dùng tính tình của Ứng Tuyên, nếu như biết rõ cô đối với cô ấy làm ra chuyện như vậy, cô ấy sẽ bỏ qua cho cô sao? Phụ thân của cô ấy đã là tỉnh trọng yếu một phương chư hầu, cô cần phải hiểu rõ . Ứng Tuyên mà điên, đó là cái gì đều làm được . Đến lúc đó, cô sẽ trở thành trò cười cho các người kia cái gọi là xã hội thượng lưu. Cho nên, tôi cảnh cáo cô, không! Là ra lệnh cô! Cách tôi cùng chồng tôi xa một chút, nếu như cô dám cho lão công của tôi hạ ám chiêu, trở ngại anh ấy theo đuổi chuyện sự nghiệp, tôi cam đoan cho cô sống không bằng chết!”

“Chính là căn bản cô không thương anh ấy!”

Lâm Miểu lắc đầu, nở nụ cười: “Tịch Hi, cô thật sự là ác liệt, cô có phải hay không xem chừng tôi đi ra lâu như vậy A Nhân cũng sắp phải ra tới tìm tôi rồi? Ngừng, ngừng. Ngừng! Không cần loại ánh mắt này. Cô không có nghĩ tôi thông minh, tôi đối với cô nghĩ là ngu xuẩn.”

“Miểu Miểu, chúng ta đi vào thôi.” Giang Tu Nhân đột nhiên từ bên cạnh cây cột đi tới, ôm chầm Lâm Miểu. Đừng nói là Tịch Hi, Lâm Miểu cũng lại càng hoảng sợ: “Anh, làm sao anh lại ở nơi này?”

Giang Tu Nhân mệt mỏi nói: “Xem ra anh là có chút trách oan Ứng Tuyên .” Lâm Miểu an ủi sờ sờ mặt Giang Tu Nhân: “Ông xã, sẽ khá hơn. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Đem hết thảy đều giao cho thời gian a, thế giới này, chỉ có thời gian là thực.” Hai người trở lại trong phòng, để lại Tịch Hi đã sớm hóa đá.

Lúc trở về, Giang Tu Nhân nói về việc làm của phụ thân Ứng Tuyên. Lâm Miểu thập phần đồng tình: “Ứng Tuyên thật đáng thương, bị bọn họ thao túng như vậy, bức bách. Nguyên bản cô ấy có thể hảo hảo làm muội muội của anh, cô ấy nên có cuộc sống. Em vô cùng yêu mến các chữ phù hợp kia của Lục gia gia, ‘ Hành vi nói, đi đường ngay ’.”

Tịch Hi thất tha thất thểu leo lên xe của mình, hiện tại cô cũng hoài nghi thân phận Lâm Miểu. Nữ nhân này làm sao có thể biết rõ những chuyện này? Nàng làm cho mình trần trụi lộ ra tại dưới mặt trời lớn, làm cho hết thảy âm mưu quỷ kế của mình đều ở trước mặt Giang Tu Nhân bị vô tình vạch trần. Cô không thể sắm vai bằng hữu, tri kỷ của Giang Tu Nhân, hết thảy cố gắng của cô đều nước chảy về biển đông. Cô hiện tại mới hiểu được giữa trưa ngày đó Giang Tu Nhân tại sao phải dùng loại biểu lộ nhìn mình, nguyên lai sau sinh nhật của cô đã bị vạch trần như kính tây dương. Hết thảy chuyên nghiệp tri thức của cô tại trước mặt Lâm Miểu cũng không có chỗ che dấu, ẩn trốn, cô cực kỳ bi thương, khóc ngã vào trên tay lái. Nàng vô cùng yêu Giang Tu Nhân, vì muốn có được anh, cô dùng hết hết thảy thủ đoạn. Không nghĩ tới, kết quả vẫn là công dã tràng. Mưu kế tính toán tường tận, ngược lại tánh mạng mình.

Ngày hôm sau, Giang Tu Nhân như không có gì chào hỏi cùng Tịch Hi, chỉ có điều, anh không hề xưng hô cô ‘ tiểu Hi ’, cùng các đồng nghiệp đồng dạng, anh gọi cô ‘ Tịch Hi ’.

Tịch Hi đi đến trước mặt Giang Tu Nhân, nghẹn ngào nói: “Chúng ta có thể nói chuyện sao?”

Giang Tu Nhân gợn sóng không sợ hãi: “Tịch Hi, cô cớ gì nói ra lời ấy? Chúng ta là đồng sự.” Giang Tu Nhân đưa tay nhìn xem đồng hồ: “Cộng sự mời cô nói mau.”

Tịch Hi nhắm mắt lại, cô biết rõ ý tứ Giang Tu Nhân, anh không có ý định cùng cô có bất kỳ qua lại riêng tư . Ánh mắt Giang Tu Nhân trong sáng, vô hận, vô ưu.

“Tôi biết rõ năm đó là ai thương tổn Lâm Miểu. . . . . .” Giang Tu Nhân lập tức nói ra: “Dừng lại! Tôi nghĩ dựa theo Miểu Miểu đối bộ sách võ thuật ‘ Tiểu Ngôn ’ miêu tả, bình thường dưới loại tình huống này, cô nhất định sẽ tóm tắt van xin, mà tôi đây, nên kích động hay là phẫn nộ? Không, tôi hiện tại nói cho cô biết, tôi không muốn biết.”

Tịch Hi há to mồm nhìn Giang Tu Nhân, cô cho rằng Giang Tu Nhân sau khi nghe tin tức miêu tả như thế, nhất định sẽ phẫn nộ không chịu nổi. Không nghĩ tới Giang Tu Nhân bình tĩnh như thế, hơn nữa cho ra đáp án hoàn toàn sự khác biệt .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.