Tối Nay Muốn Lên Giường

Chương 12: Nếu không có em




Tống Phi Dương mang theo túi bánh chưng cùng Tiểu Thuần tiến đến. Nhìn thấy Giang Tu Nhân vừa xuống có một bộ dạng thỏa mãn, mà Lâm Miểu xuân triều đầy mặt, đều cười ha hả. Mặt Lâm Miểu trong nháy mắt hồng thấu, nàng lập tức lui lại vào phòng bếp.

Nhà của Tống Phi Dương và Tiểu Thuần cách nơi này không xa, sau khi mang thai, bị lệnh cưỡng chế bàn hồi đại trạch (chuyển về nhà lớn mà ở). Đại ca Tống Phi Lang có hai nữ nhân, cho nên Tống gia đối Tiểu Thuần có thai con trai này rất khẩn trương. Đây chính là đầu nam, trưởng tôn. Tống Phi Lang chính là nhi tử sinh sau, nhi tử Tống Phi Dương là con trai đầu phải không tranh giành là chuyện thực. Tống gia luôn luôn đoàn kết, bọn họ trung thành đối hôn nhân làm cho bọn họ rất ít đối mặt gia đình phân tranh. Cho nên tuy bọn họ không cùng họ (cùng nhánh) nhiều lắm, nhưng có thể vặn thành một sợi dây thừng (sự ràng buộc), đạt tới cân đối tinh tế. Tống Phi Lang cùng thê tử đối đứa bé này cũng rất coi trọng, cái này quan hệ đến sự kế thừa của gia tộc truyền lại. Huống chi nàng cũng không phải không thể sinh, đối với nhi tử nàng cũng không phải lo lắng.

Điện thoại Lâm Miểu vang lên, nàng nhìn, dãy số thủ đô, không biết , nàng nghi ngờ tiếp nhận: “Uy , nhĩ hảo, tôi là Lâm Miểu.”

“Nhĩ hảo, tôi là Tịch Hi. Tôi nghĩ. . . . . .” Không đợi Tịch Hi nói xong, Lâm Miểu lập tức đem điện thoại đưa cho Giang Tu Nhân: “Lão công, Tịch Hi điện thoại.” Tịch Hi không nghĩ tới Lâm Miểu sẽ như vậy, rõ ràng đem điện thoại cho Giang Tu Nhân. Bọn ta không biết nên nói cái gì? Tìm cái cớ gì đây?

Tiểu Thuần nghi ngờ hỏi: “Tìm ca ca , cô ta gọi cho chị làm gì vậy? Còn có, người này tại sao có số điện thoại của chị?”

“A, cô ta là đồng sự ca ca cô, có điện thoại tôi không kỳ quái, nàng là hảo bằng hữu của ca ca cô, nhất định là có việc gấp tìm không thấy ca của cô mới gọi tới chỗ này của ta.” Tiểu Thuần lúc này mới thoải mái: “Em còn tưởng rằng lại là những nữ nhân háo sắc kia ?” Tịch Hi nghe được rành mạch, đây là Lâm Miểu đối với nàng trả thù việc gọi điện thoại. Cũng may nàng cũng xác thực có việc muốn nói cho Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân nghe được một nửa, mặt trở nên rất nghiêm túc, cầm điện thoại vào thư phòng.

Tiểu Thuần lúc này mới tin tưởng lời Lâm Miểu nói.

Nghe xong điện thoại, Giang Tu Nhân đi ra. A di làm, Lâm Miểu lên trà cho anh cùng Tống Phi Dương. Súp còn muốn hầm một chút nữa, Lâm Miểu phụng bồi cùng Tiểu Thuần.

“Phi Dương, cậu biết chuyện Tịch gia này khả năng phải gặp trở ngại sao?” Giang Tu Nhân rất nghi ngờ hỏi.

“Cái gì? Anh nghe ai nói ? Em sao lại không biết! ?” Tống Phi Dương so với Giang Tu Nhân càng giật mình. Tiểu Thuần cùng Lâm Miểu lập tức lui lại phòng bếp. Tiểu Thuần nói: “Bọn họ vừa nói cái này em liền đau đầu, mỗi ngày ngươi tính toán ta, ta tính toán của ngươi.”

Lâm miểu cười nói: “Vậy cô bây giờ đặc quyền hưởng thụ? Thượng Đế lão nhân gia ông ta thật là công bình .”

Tiểu Thuần bát quái hỏi: “Miểu miểu, nói cho em một chút, chị theo ca ca em là bắt đầu như thế nào .”

Lâm Miểu một mặt thử súp, một mặt trả lời: “Không phải dễ nhớ lại, nhưng rất rung động. Ca của cô là nam nhân đẹp trai nhất mà mắt tôi thường gặp qua, tôi lúc ấy thật sự bị hấp dẫn rồi, mùi nam tính của anh ấy mãnh liệt cùng thân thể dụ hoặc lấy tôi, rất kích thích.”

“Hắc hắc, ca ca em tốt a?” Tiểu Thuần cười mờ ám.

Mặt của Lâm Miểu lại đỏ: “Cự tuyệt trả lời.” Rồi sau đó ý vị thâm trường (thích thú) nói: “Tại Bắc Trữ, bạn gái của ca ca cô dùng đơn vị trăm để đo. Lớn hơn 200 nhỏ,ít hơn 500.” Tiểu Thuần cười ha ha: “Lâm Miểu, em dạy cho chị một chiêu, em đã nói với Tống Phi Dương, nếu như anh chơi một nữ nhân, em đây liền chơi hai nam nhân, còn muốn đem của chúng ta ***** phương pháp ghi hình đặt ở trên mạng, mất mặt hết Tống gia anh ta, anh ta hiện tại so với mèo còn thành thật.”

Lâm Miểu: “. . . . . .” Không phải là một đối thủ như nhau.

Lúc ăn cơm, Giang Tu Nhân nói cho Lâm Miểu: “Miểu Miểu, anh gần đây rất nhiều việc, đầu óc đều có chút rối loạn. Hiện tại em giúp anh cùng Phi Dương phân tích chuyện này.”

Tống Phi Dương nghi ngờ nhìn Giang Tu Nhân, làm gì đây? Cho nữ nhân phân tích? Anh không có chập mạch a? Giang Tu Nhân không để ý chút nào, hạ xuống một chút, mở miệng đến: “Tống gia cùng Chu gia là đối lập , mâu thuẫn của bọn họ có thể ngược về sơ kỳ chiến tranh kháng Nhật. Phụ thân Tịch Hi là Tịch Định Quốc còn có hơn 2 tháng sẽ đến tỉnh Nghiễm Nam làm tỉnh trưởng, ông ta không thuộc về phe phái Chu gia, nhưng ông ta cùng Chu gia di chuyển tương đối gần, coi như là xung quanh a. Ông ta cường ngạnh, cụ thể, có năng lực. Không biết vì cái gì, hắn cùng với Chu gia lại có mâu thuẫn thập phần khắc sâu ở thời khắc mấu chốt này, hiện tại Chu gia muốn vứt bỏ hắn, đổi thành thêm mấy phiếu cho mẫu thân Chu Vĩnh Giai. Theo sự miêu tả ở bên trong của anh, em có thể nghĩ đến cái gì?”

“Đầu tiên, Tịch Định Quốc cố ý, em đây rất khẳng định, tựa như vận động viên bóng đá cố ý đem cầu cho người khác đá tiến trong cửa. Bởi vì ông ấy có thể, thì tới vị trí này, am hiểu sâu quan trường một quy định trò chơi đây là quy tắc, nếu không ông ta cũng đến không được vị trí này.”

“Ừ, em tiếp tục.”

“Tiếp theo, Tịch Định Quốc lấy được chỗ tốt nhất định nguyên lai mong muốn là vượt qua, nếu không ông ta không có lý do làm như vậy, về phần nguyên nhân, nếu như không phải Tống gia, thì phải là cân bằng quan hệ của người Tống gia cùng Chu gia, có lẽ người kia mới là chủ tử chính thức của ông ta, cuối cùng, nói thật, em không tin Tịch Hi, cô ấy tâm cơ sâu tầng chứ không phải như Ứng Tuyên nghĩ mà có thể so sánh, nàng là đại biểu điển hình trong hoa có gai, tựa như Tập Nhân, mỗi một vật phát sinh đại sự luôn luôn có bóng dáng nàng Tập Nhân. Em không biết Tịch Hi hướng về anh miêu tả như thế nào, em cảm thấy giờ phút này anh nên làm, chính là chính mình đi xác nhận tin tức chính xác. Nếu như tin tức của cô ta là giả , mục đích của cô ấy chỉ có một, đó chính là anh. Nàng vì cái gì có thể chờ Ứng Tuyên rời đi ngày hôm sau liền đi tới Bắc Trữ, đừng nói cho em đây là trùng hợp. Em nghĩ cô ấy coi tính tình Ứng Tuyên tuyệt sẽ không cùng bất kỳ một nữ nhân nào yêu anh làm bằng hữu .”

Tống Phi Dương cùng thê tử chỉ biết há to mồm nhìn xem Lâm Miểu, nữ nhân này thật sự quá thông minh, phân tích được đạo lý rõ ràng, có lý có cứ.

Tiểu Thuần vỗ vỗ đầu của mình: “Miểu Miểu, với chị mà so, em chính là đầu heo!”

Lâm Miểu múc súp cho bọn họ, lai tiếp tục nói ra: “Nếu như không phải lần này Tịch Hi mời em đi tham gia sinh nhật, em cũng vậy chưa hoàn toàn nhìn thấu nàng. Bởi vì A Nhân là nam nhân, cho nên về góc độ lo lắng vấn đề anh nhất định cùng chúng ta là có thành kiến . Cho nên anh nhà tâm lý học này tại trước mặt cao thủ này cũng không thấy được có nhiều hơn ưu thế. Cùng với nói Ứng Tuyên đem anh cân nhắc thấu, còn không bằng nói Tịch Hi đem anh cân nhắc thấu. Giang Tu Nhân anh muốn cái gì. Tịch Hi cô ấy cũng cho anh cái đó? Kể cả thái độ đối với em. Thất sách của cô ấy chính là chúng ta đụng phải Merce cùng Lục Phong, làm cho nàng rối loạn trận tuyến, toàn thể ánh mắt của những nữ nhân kia bán rẻ cô ấy. Cô ấy nhất định là tại trước tiên chỉ biết anh đã hiểu được chân tướng, cô ấy hiện tại muốn làm , chính là bổ cứu chuyện này. Nói thí dụ như trên mặt của nàng quá nhiều mụn, mà nàng muốn làm, không phải xử lý mụn của mình như thế nào, mà là cho anh còn sống trên mặt của em đồng dạng có mụn, cho dù cô ấy thành công.”

Tống Phi Dương nhìn xem Giang Tu Nhân: “Lão bà của anh thật lợi hại. . . . . .” Là ý nói Giang Tu Nhân anh từ nay về sau còn có thể tùy tiện nhúc nhích sao?

Giang Tu Nhân không thèm để ý chút nào liếc qua Tống Phi Dương: “Làm sao cậu biết tôi không lợi hại? !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.