Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 47: Thony bảo bảo




Liên quan tới một thuyền Sinh Thần Cương rời đi trước, nửa ngày nay Chu Bội vẫn luôn nghĩ trong lòng. Lúc trước khi ở trong lầu hai của Lý Sư Sư, nàng đã nhìn lén xem có những ai tới thanh lâu này, sau phát hiện cảnh tượng không mấy khó coi nên mới ra khỏi viện, đi loanh quanh một lát, sau liền gặp được Tô Yến Bình tới đưa tin.

Mấy ngày nay, nàng đã nhìn thấy hai người Tô Văn Dục, Tô Yến Bình này, biết là "người nhà" mà Tô gia phái theo Ninh Nghị đi rèn luyện, về chuyện Sinh Thần Cương, tất nhiên là cũng cho bọn họ theo Văn Nhân Bất Nhị đi học hỏi kinh nghiệm.

Lúc này thấy gã vội vã chạy tới tìm Ninh Nghị là nàng biết đã xảy ra chuyện, vội chặn gã lại rồi hỏi. Chuyện này không được tính là chuyện cơ mật quá lớn, huống chi Tô Yến Bình biết thân phận thiếu nữ này rồi thì nói cho nàng nghe. Nói xong, Chu Bội kêu lên: "Đi theo ta!" Rồi kích động chạy tới chỗ Ninh Nghị, sau đó mới phát hiện ra Tô Yến Bình không đuổi kịp được nàng.

Thì ra Tây uyển này không tính là phức tạp, nhưng mấy ngày nay cũng tương đối nhiều người, Chu Bội kích động chạy tới chạy lui như vậy đương nhiên không ai dám ngăn cản, nhưng Tô Yến Bình lại bất cẩn đụng phải một vị con cháu quan lại.

Lúc này nam tử trong Tây uyển phần lớn là có nữ tử bầu bạn, vì mất mặt mũi như vậy nên người nọ chặn Tô Yến Bình lại. Chu Bội kích động chạy đi nên không có nhận ra, đến khi đám người Ninh Nghị chạy tới, Chu Bội đi men theo đường cũ trở lại, trừng mắt tên nam tử kia, đối phương xám xịt bỏ chạy. Hỏi vài câu, Chu Bội mới biết đại khái là đã xảy ra chuyện gì.

Lần này đám thủy phỉ động thủ trên hồ Hồng Trạch, tính ra có chừng ngàn người, mà bên thuyền quan tham chiến có gần ba trăm tên thủy sư, chiếm khoảng ba phần năm số binh lính bắc thượng lần này. Ba trăm đánh một nghìn. Lẽ ra đây ắt hẳn là một trận khổ chiến, nhưng thủy phỉ đến cướp tiền, nên chúng đánh vào chủ thuyền trước tiên, sau mới phát hiện ra mình đã mắc lừa. Trên thuyền chỉ là mấy thùng đựng đá hoặc hỏa dược, ngay sau đó là toàn bộ thân thuyền nổ tung.

Thủy phỉ vốn là một đám ô hợp, lúc này đây tính toán được ăn cả ngã về không đi cướp Sinh Thần Cương vốn rất là áp lực. Nếu có thể cướp được thì từ nay về sau thanh danh vang vội, có vốn để phát triển. Nhưng thấy thuyền nổ tung, bọn thủy binh kêu to "các ngươi bị lừa rồi" và lao tới, tình thế đã hoàn toàn nghiêng về một phía.

Đây chẳng phải mưu kế cao siêu cỡ nào, chủ yếu là biến một trăm tên hộ viện trang viên, tiểu nhị cửa hàng của phủ Thành Quốc công chúa có thể tập hợp được và trao đổi với thủy binh. Lần này Trần Kim Quy hộ tống Sinh Thần Cương, năm trăm tên lính mà y dẫn theo đúng là thủy sư chính quy, nếu không phải chống lại người Kim hay Liêu thì vẫn có sức chiến đấu với giặc cướp. Phía Thủy phỉ vốn đoán rằng cùng lắm là đánh với hơn trăm tên quân lính thôi, nhưng vì phỏng đoán số lượng sai, lại thêm phát hiện mình mắc mưu nên đã nhanh chóng mất đi ý chí chiến đấu, rồi biến thành tình thế nghiêng hẳn về một bên.

Trước khi chạy vội về báo tin, Tô Yến Bình nghe nói không ít thuyền bè của thủy phỉ bị đánh chìm, có một số nhảy vào hồ định bỏ trốn thì bị thuyền nhỏ của quân đội dùng lưới đánh cá vớt ra, kẻ nào phản kháng thì bị một đao giết luôn. Trong cơn mưa to đó, máu nhuộm đỏ hồ Hồng Trạch.

Ninh Nghị không thấy trận thắng này có gì kỳ quái, lại chỉ thấy kỳ quái khi có kẻ thực sự muốn cướp Sinh Thần Cương. Nhưng Chu Bội thì nghe đến mê mẩn, lại nghĩ tới chuyện mình lo lắng từ hôm qua đến giờ, nàng nói với Ninh Nghị rằng đám hộ viện, tiểu nhị đó vốn không biết thủy chiến, mà nhân số trên thuyền tuy nhiều nhưng thực sự chẳng có chút tác dụng nào. Vì thế mà nàng sốt ruột cả một buổi sáng, lại không ngờ Ninh Nghị chỉ đổi chỗ đơn giản như thế mà đã giải quyết được sự tình.

Trần Kim Quy muốn tìm được tiểu hầu gia, trong tay phải có đủ người, nhưng thủy binh lại không người vùng Hu Di này, ngược lại dùng đám hộ viện, tiểu nhi kia tìm người thì không còn gì tốt hơn.

Khi bên này đang hưng phấn bàn tán, nhiều tin tức cũng đã truyền tới từ phương bắc, không ít gia đinh, tùy tình chạy tới Tây uyển báo tin trận đại thắng thủy phỉ trên hồ Hồng Trạch. Bầu không khí trong Tây uyển lập tức sôi động hẳn lên, chuyện này dĩ nhiên là chẳng liên quan gì đến bọn họ, nhưng là người ở đây nên bọn họ có cảm giác như mình cũng tham dự vậy.

Ba trăm thắng một nghìn, với người dân Võ triều khi mà thế cục phía bắc rối tinh rối mù, phía nam chinh phạt Phương Lạp mà vẫn giằng co kéo dài như vậy thì quả là một trận đại thắng đáng để khen ngợi, khi nói tới mưu kế mà Trần phó tướng an bài kia, ai nấy đều nói kể say sưa, hưng phấn không thôi. Rồi lại nói rằng nếu phía bắc mà có vị tướng lĩnh như Trần phó tướng, có lẽ đã không trở thành như vậy, toàn là đám vô năng lầm quốc linh tinh … Có được những lời đánh giá như vậy, sau chuyện lần này, có lẽ Trần Kim quy sẽ được thăng chức.

Sau khi tin tức truyền tới không lâu, đám người Ninh Nghị chào từ biệt Lý Sư Sư. Sau đó từ những tiếng bàn tán xôn xao ở Tây uyển mà Lý Sư Sư cũng nghe được không ít tin tức. Trước nay nàng qua lại với không ít quan to hiển quý, một đám người tụ tập một nơi thì rất thích đàm luận tình hình chính trị đương thời, nên cũng biết chuyện này sẽ ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng nàng lại nhớ tới trước khi chuyện xảy ra, nam tử Tô gia cùng cô gái kia đang hưng phấn kể cho Ninh Nghị nghe … Chuyện này có liên quan gì đến nàng đâu, có lo nghĩ nhiều thì đến cuối cũng vẫn chẳng thể hiểu.

Ninh Nghị từ đằng xa liếc tên nam tử có tên Vương Nhàn kia vài lần.

Trong đám người, nam tử này có dáng vẻ cao to, tướng mạo anh tuấn, khiến hắn không kìm được mà nhớ tới một tên nam tử rất tuấn tú mà lúc trước Nguyên Cẩm Nhi nhắc tới, sau lại đi Dương Châu. Dáng vẻ chàng trai này thật sự là tuấn tú đến một mức độ nhất định, vẻ đẹp của gã thiên về trung tính, không quá mức anh tuấn cường tráng, cũng không quá nữ tính, cử chỉ nói năng đúng mực, ứng đối khéo léo, vài tên con cháu quan lại xung quanh hiển nhiên đã coi gã là tri kỷ.

Có thể là Yến Thanh … Nói mình họ Vương, nếu Yến Thanh này có ngoại hiệu lãng tử, hẳn mấy chuyện chốn lầu xanh chắc là rất lợi hại, mà mức độ anh tuấn đó thì đúng là bộ dáng mà thời đại này tôn sùng nhất, lại sắp theo thuyền lên phía bắc …

- Liệu có phải không nhỉ …

Trên xe ngựa lúc về, Ninh Nghị nhìn cơn mưa to bên ngoài, thì thào một câu.

Chu Bội còn đang say sưa với mưu kế lúc trước, thấy Ninh Nghị mở miệng liền thò đầu sang hỏi:

- Cái gì cơ cái gì cơ? Thầy?

- Không có gì … Chắc là nghĩ nhiều rồi …

Ninh Nghị lẩm bẩm một câu, sau lại cười nói:

- Về rồi ta muốn đổi thuyền … đổi tới con thuyền phía sau đi.

- Ơ? Tin tức liên quan tới trận chiến trên hồ phía bắc kia, từ xế chiều đến tối muộn hôm qua đều lục tục truyền tới. Sau trận đầu thắng lợi, quan binh men theo lộ tuyến đào vong của thủy phỉ mà đuổi theo, muốn một mẻ bắt hết đối phương

- đây là mệnh lệnh của Trần Kim Quy. Nếu đám thủy phỉ này là kẻ bắt cóc tiểu hầu gia, như vậy cũng chỉ có xộc thẳng tới đó mới có thể giải cứu người được.

Mà đám giặc cướp bị bắt sau trận chiến đầu kia thì phái một đội binh lính khác áp giải về, tới đêm thì cũng đã về đến Hu Di. Chuyện lần này huyện Hu Di không dám cướp công, nhưng Trần Kim Quy tất nhiên là sẽ chia cho đối phương một chút.

Về chiếc thuyền bị nổ tung kia, trước trận đại thắng cỡ này, đó cũng chẳng là gì.

Xác thuyền vẫn còn nổi trên mặt hồ, những chiếc ngư đăng chìm chìm nổi nổi, họ đang vớt thi thể để làm chứng cứ cho công lao của mình. Bóng đêm cũng vì cơn mưa kia mà càng thêm u tối mà thâm thúy.

Trong khách sạn cách hồ Hồng Trạch không xa, nơi đây tập trung rất nhiều thương nhân lữ khách lui tới. Trong một gian phòng, đám người Chu Võ xuyên qua cửa sổ nhìn những đốm lửa trên những chiếc thuyền loáng thoáng đằng xa, nghe những tiếng nói hỗn loạn trong khách sạn. Một lúc sau, một gã nam tử vai khoác áo choàng, tay quấn băng vải bước vào từ ngoài cửa, y mới quay đầu lại:

- Trương huynh đệ, khỏe chứ?

- Không sai, vết thương nhỏ mà thôi! Tên Tần Duy Hồng kia thấy ta nên phảng kháng khá kịch liệt, mặt khác lần này quan phủ chuẩn bị rất đầy đủ, quăng một loạt lưới đánh cá xuống, nên ta cũng không dễ trốn tránh. Trên bờ lại có quan binh, bởi vậy ta bởi trong hồ một vòng rồi mới dám quay về.

- Những tên đáng chết đã giết rồi chứ?

Chu Võ hỏi câu này, có kẻ bật cười:

- Trương Thuận ca ca có ngoại hiệu là Lãng Lý Bạch Điều, muốn giết ai trong nước thì kẻ nào thoát cho nổi. Huống chi dù không giết hết, đám quan phủ kia có thể tra được điều gì chứ …

Trương Thuận nói:

- Có mấy tên bị quan binh bắn chết trên thuyền, nên ta cũng không rõ.

Chu Võ cau mày:

- Tuy đã bố trí manh mối đánh lạc hướng điều tra của quan phủ, nhưng … xem ra bên kia có kẻ giỏi trù hoạch, sợ là sẽ bị nhìn ra đầu mối.

Bên cạnh có người nói:

- Phía Tần Duy Hồng biết chúng ta có nhiều người như vậy mà muốn che dấu tất cả, ta thấy không có khả năng. Nhưng dù biết có vài dư nghiệt Phương Lạp thọc gậy bánh xe, bọn họ có bao nhiêu tinh lực để tra chứ. Nhưng cái chuyện giỏi trù định kế hoạch mà Chu gia ca ca nói, ta cảm thấy cũng đơn giản thôi. Phía Tần Duy Hồng kia toàn đám chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bên kia phái ba trăm thủy binh theo xem như là dùng cái mánh khóe duy nhất thôi, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm vậy …

Chu Võ nhíu mày, sau đó cười lắc đầu:

- Không đơn giản! Vì sợ đánh rắn động cỏ nên chúng ta mới không phái ai đi nghe ngóng tin tức. Đám Tần Duy Hồng không yên lòng nên bố trí mật thám trong gánh hát, rồi tới bến tàu biễu diễn. Nghe nói phó tướng với quản sự ở nơi đó cãi vã, ồn ào huyên náo, sau lúc khiêng đồ trông rất thật nên Tần Duy Hồng mới bị lừa. Y sắp xếp hỏa dược trên chiếc thuyền lớn kia, thà nổ thuyền trước cũng không muốn đối phương cảm thấy vốn gốc không về, nên chuyện cần bố trí, cần tính toán đều đã làm rồi, nhưng đó lại không phải chuyện quan trọng nhất …

Y dừng lại một chút:

- Quan trọng nhất là, vị Trần phó tướng kia vốn không hề ủng hộ chuyện này, đây là sự thật. Hậu quả khi vị tiểu hầu gia kia gặp chuyện không may, gã không chống nổi, nếu gã mà buông tay thì đó chính là lấy tính mạng cả nhà gã. Người trong quan phủ mà làm việc thì sợ nhất chính là mỗi người đều có chức trách của mình, cuối cùng rồi chẳng ai làm được gì. Kẻ ở phía sau tìm cách kia có thể thuyết phục gã trong thời gian ngắn như vậy, dẫn tất cả mọi người tới một hướng, đó mới là điểm lợi hại nhất của hắn. Đánh giặc vốn chẳng có gì khó cả, tìm mấy bản binh thư về các mặt là có thể làm được, ép tới là xong. Ta vốn tưởng bọn họ bó tay bó chân với nhau, trận này nếu có thể thì cũng chỉ là thắng thảm, không thể ngờ được chỉ trong tích tắc, bọn họ đã nhất trí đối ngoại rồi. Kẻ này có thủ đoạn không đơn giản, kẻ thiện chiến nhưng không chiến công hiển hách đây mà …

Nghe y nói như vậy, mọi người đều im lặng. Một lát sau, Trương Thuận cười nói:

- Nếu kẻ này thực sự lợi hại như vậy, ta cũng không ngại nghĩ một biện pháp ép hắn lên núi, kiếm lấy một khoản …

- Còn chưa rõ là ai mà.

- Chờ Tiểu Ất tra ra là biết, đến lúc đó xem sao …

- Có thể là tên Trần Kim Quy kia âm thầm trù định, chính gã tự thuyết phục bản thân là không có vấn đề gì??

Mọi người nói một lúc, Chu Võ vẫn lắc đầu:

- Khả năng này không lớn! Tính tình Trần Kim Quy kia, lúc trước chúng ta từng nghe ngóng rồi … Nhưng người này có thể phối hợp hài hòa quan hệ song phương, có năng lực trực tiếp quyết định cho nổ thuyền, theo ta nghĩ kẻ này tất có địa vị cao cả, mà không phú tức quý, có khi là trong đám công tử phú gia trên thuyền có nhân vật lợi hại giả heo ăn hổ. Sau khi Tiểu Ất lên thuyền thì hãy bảo hắn điều tra phía đó … Sau lưng bọn họ có người như vậy, ta luôn thấy bất an trong lòng …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.