Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 3




“Mấy tháng nay, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy, thỏa mãn thỏa mãn!” Tiểu nhị mang vẻ mặt hưng phấn, cảm giác lòng bàn chân của mình hôm nay xuất hiện bọt nước đều đáng giá.

Lục Thanh nhướn mày:“Cái này thỏa mãn, về sau nếu kiếm càng nhiều bạc thì làm sao được?”

Tuy rằng mặt ngoài không có tỏ vẻ rõ rệt, thế nhưng trong lòng Lục Thanh cũng là vui vẻ, chung quy đây chính là số tiền đầu tiên mà hắn kiếm được từ khi xuyên việt tới nay. Hắn từng nói qua muốn dựa vào chính hai tay mình khiến cho Tiểu Ngốc Tử trải qua những ngày tháng áo thực vô ưu, cũng từng nói qua muốn cho những người Lục gia trả đại giới với những gì mà bọn họ làm ra. Hôm nay chỉ là bước đầu tiên mà thôi, sau này  thì càng thêm không thể lơi lỏng. Bởi vì hắn biết Lục gia tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn tửu lâu nhà mình suy bại, tuyệt đối sẽ nghĩ ra biện pháp gì để cứu lại.

Tiểu nhị cười nói:“Bạc đương nhiên là càng nhiều càng tốt …… Hắc hắc……”

Lục Thanh lắc lắc đầu, cầm ra một quán tiền mà thưởng cho tiểu nhị:“Hôm nay vất vả các ngươi, đây là tiền thưởng, về sau sinh ý càng tốt, tiền thưởng lại càng nhiều.”

Tiểu nhị có chút kinh ngạc nhéo nhéo đồng tiền trong lòng bàn tay, khó có thể tin tưởng nói:“Chưởng quầy, ngươi không phải nói đùa đi, ta không dám nhận a!” Nói xong liền muốn cầm đồng tiền trong tay trả lại cho Lục Thanh, thế nhưng tiền đã cấp ra ngoài, Lục Thanh như thế nào sẽ muốn lấy về.

Hôm nay lưu lượng người đến Thực Vi Thiên đột nhiên tăng nhiều, làm cho áp lực trên người bọn tiểu nhị lập tức tăng lên thật nhiều, ngay cả thời gian nghỉ tạm đều không có. Một mặt là do nhân thủ không đủ, mặt khác là bởi vì mọi người đều nhàn tản quen, cho nên có nhiều hỏa kế bận rộn xong một ngày sau đều mệt đến gần chết. Lục Thanh vừa lên làm chưởng quầy của Thực Vi Thiên, tuy rằng nói kiếm tiền là việc cấp bách, thế nhưng cũng không thể bạc đãi bọn tiểu nhị. Làm việc, coi trọng nhất là dùng người, cùng Lục gia thi đấu hay phát thưởng cho bọn tiểu nhị cũng là đạo lý này.

Lục Thanh có bạc, liền tính toán thuê thêm vài tiểu nhị cho Thực Vi Thiên, nhân tiện đem lầu hai cũng lợi dụng luôn,  hắn muốn mở rộng mặt tiền cửa hàng.

Trong lòng hắn kế hoạch rất nhiều, một dạng một dạng đều không tiến hành lộn xộn, mà danh khí của Thực Vi Thiên Hỏa cũng từ đó mà chậm rãi khuếch tán ra ngoài.

Nửa tháng sau.

*Thực Vi Thiên từ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim đến tòa Vô Không tịch*, chỉ có chính hắn mới biết được bản thân đã vì tửu lâu này trả giá bao nhiêu tâm huyết. Hiện tại, Lục Thanh xem như chưởng quầy, không cần phụ trách bưng thức ăn, công tác chính của hắn mỗi ngày là nghĩ như thế nào đem sinh ý của Thực Vi Thiên càng thêm mở rộng ra.

Không bao lâu sau khi lẩu quật khởi, Lục gia cũng học bọn họ đẩy ra lẩu. Hải Thiên có thể nói là một đại trù thiên tài, đáng tiếc không bột đố gột nên hồ, liền có thể làm ra món ăn, nhưng Lục gia không có nguyên liệu nên cũng không ngon. Lục Thanh suy tính Lục gia bị Thực Vi Thiên áp lâu như vậy, cũng tới thời điểm nhịn không được, quả nhiên, thơ mời đại thọ năm mươi tuổi của Lục viên ngoại đã được đưa đến trong tay Lục Thanh.

Theo lý thuyết thì Lục Thanh đã cùng Lục gia thoát ly quan hệ, trường hợp giống như thế này thì Lục gia căn bản không muốn cho Lục Thanh tham dự. Thế nhưng trước khác nay khác, thân phận của Lục Thanh theo lẩu ở Thực Vi Thiên mà nước lên thì thuyền lên, nếu không phải nhân dịp đại thọ năm mươi tuổi của Lục viên ngoại này thì  bọn họ cũng không có lý do gì làm cho Lục Thanh về nhà để nói chuyện!

Tần Hải nhìn bái thiếp trên bàn, ngữ khí lạnh buốt:“Chồn cấp háo tử chúc tết, không có hảo tâm!”

“Nói không sai.” Lục Thanh gật đầu nói:“Bất quá ta vẫn phải đi một chuyến.”

Tần Hải lạnh lùng, thiếu chút nữa lật bàn rời đi. Hắn cho rằng Lục Thanh đổi ý, lại nhớ đến thân tình cốt nhục, cho nên mới đi mừng thọ phụ thân. Đây vốn là chuyện thường tình của con người, hắn không nên nói thêm cái gì, nhưng Lục gia lại là đối thủ một mất một còn của Thực Vi Thiên, Lục Thanh nói như vậy, không khỏi làm cho hắn loạn tưởng.

Lục Thanh gợi lên khóe miệng, tươi cười có chút âm sâm:“Yên tâm Tần lão bản, ta tự có chủ ý, Lục gia tưởng được đến ớt, không dễ dàng như vậy.”

Tần Hải không biết trong hồ lô của Lục Thanh bán cái gì. Người này tâm tư sâu trầm, quả thực làm người ta không thể không ca ngợi, trong đầu hắn tổng có thể chỉ ra một ít trọng điểm cổ quái đến ngạc nhiên, đủ khiến bất cứ người thông minh nào cũng bất lực. Lục gia buông tay Lục Thanh, lại đi nâng đỡ một Lục Nguyên không nên thân, ném dưa hấu nhặt hạt mè, hiện tại phỏng chừng đang hối hận.

Đại thọ năm mươi tuổi của Lục viên ngoại  xem như là chuyện lớn oanh động toàn bộ huyện Phương Lâm, cũng không biết đến tột cùng là vì sao Lục gia đưa bái thiếp cho Lục Thanh. Hiện tại, Tần Hải đã đem toàn bộ Thực Vi Thiên đều giao cho Lục Thanh, cho nên hắn nghĩ nhiều thì cũng vô dụng, chỉ có thể lẳng lặng chờ Lục Thanh sẽ làm sao.

Nếu hắn muốn đi, vậy để hắn đi thôi……

Lục Thanh không chỉ muốn đi, còn muốn mang theo Tiểu Ngốc Tử cùng đi. Lúc trước khi rời đi Lục gia, hai người là chật vật như thế nào, toàn thân chỉ có mười lượng bạc, ngay cả một kiện áo bông tốt đều mua không nổi. Mà hiện tại, lợi nhuận thuần của Thực Vi Thiên một ngày từ năm mươi lượng bạc trở lên, Lục Thanh mua cho Tiểu Ngốc Tử quần áo giữ ấm tốt nhất trên thị trường, vừa ra tay chính là ba mươi lượng bạc. Cho dù là người có gia cảnh giàu có cũng sẽ không xa xỉ như vậy, mà Lục Thanh thì không hề ngại một chút. Hắn kiếm tiền để xài, để hưởng thụ sinh hoạt.

Hiện tại, Tiểu Ngốc Tử được Lục Thanh dưỡng trắng trắng mập mạp, vừa nhìn còn tưởng rằng là béo oa nhi từ trong tranh tết đi ra. Lục Thanh thích nhất là niết khuôn mặt dần dần mượt mà của Tiểu Ngốc Tử, mà Tiểu Ngốc Tử thì lại thích phải động tác ‘Thân thân’. Tựa hồ là bởi vì mỗi một lần thân thân,  biểu tình muốn lau nước miếng trên mặt của Lục Thanh rất đáng cười, Tiểu Ngốc Tử không hề chán ghét mà cứ lặp lại động tác này, sau đó vui vẻ  cười ha ha. Lục Thanh không hiểu, y cảm thấy buồn cười  ở chỗ nào.

“Hôm nay mang Bảo Bảo đi Lục gia, Bảo Bảo phải ngoan ngoãn nắm tay ta biết không?” Lục Thanh một bên sửa sang lại quần áo Tiểu Ngốc Tử, một bên nói.

Tiểu Ngốc Tử nhu thuận đứng tại chỗ không hoạt động, thế nhưng ánh mắt lại chuyển hướng về phía tiểu lão hổ đang ôm ở trong tay:“Mễ mễ cũng đi ~”

Hiện tại Bạch Hổ đã không còn hình dáng như một con mèo nhỏ trước đây, thế nhưng bởi vì khí lực của Tiểu Ngốc Tử rất lớn, cho nên vẫn có thể nhẹ nhàng mà ôm vào trong ngực.

Lục Thanh vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng vừa nghĩ đến lão hổ nay cũng là uy phong lẫm lẫm, mang theo còn có thể ở bên người bảo hộ Tiểu Ngốc Tử, cho nên liền gật đầu đồng ý.

Vì đại thọ năm mươi tuổi của Lục viên ngoại, Lục Thanh cũng đã chuẩn bị một lễ vật đặc thù.

Một lần nữa đứng ở trước cửa Lục gia,  Lục Thanh có chút cảm khái, địa phương này từng làm hắn căm ghét không thôi, hiện tại lại không có cảm thụ như lúc trước. Không phải bởi vì tha thứ cho người của Lục gia, chỉ là hiện tại hắn cảm giác Lục gia căn bản không là một đối thủ cường đại gì. Tầm mắt của hắn không nên giới hạn ở đây, thế nhưng Lục gia, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Lục viên ngoại cùng Vương thị vẫn ngồi ở trên vị trí kia như cũ. Mà khi Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử đi vào, lập tức liền có phó dịch thay hai người chuẩn bị ghế. Lục Thanh cho rằng đại thọ năm mươi tuổi của Lục viên ngoại sẽ tỗ chức rất lớn,  thế nhưng hắn nhìn bốn phía, lại phát hiện trừ Huyện thái gia thì đều là thân thích của Lục gia.

Lục viên ngoại cười tủm tỉm nhìn Lục Thanh làm cho hắn vạn phần hoài nghi người này có phải là Lục viên ngoại hung tàn trước kia hay không. Người đầu tiên mở miệng nói chuyện chính là người đã từng hãm hại hắn, nhị muội “tốt” của hắn:

“Ca, ngươi thật đúng là, cưới tức phụ quên cha mẹ, đã lâu vậy rồi mới về nhà một chuyến!” [yuki-hana: mình ko ghét nhân vật ác, nhưng mình ghét cái kiểu 2 mặt như nhỏ này]

Khóe miệng Lục Thanh giơ lên phân nửa, cười mà không cười nói:“Nhà ta ở núi Thanh Vân, mỗi ngày ta đều về đó.” Ý nói là nơi này căn bản không phải nhà của Lục Thanh hắn.

Nhị muội có miệng lưỡi bén nhọn kia trừng mắt nhìn Lục Thanh,  lại nói “ Sao ca lại nói như vậy, chúng ta đều họ Lục, đánh gãy xương cốt còn liên cân nhi [yami ryu:một giọt máu đào hơn ao nước lã], người một nhà thì phân cái gì nhà ngươi nhà ta, ta xem ca nên dứt khoát chuyển về nhà ở đi, thời tiết lạnh, nhà gỗ kia sợ là rất lạnh đi.”

“Đứng vậy đúng vậy, Lục Thanh a, tính tình của cha ngươi cũng không phải không biết, lúc trước còn không phải vì ngươi phạm sai lầm trước nên chọc cho cha giận,  hiện tại hết giận vẫn là về nhà đi, miễn cho khiến người ngoài được ưu việt.” Đại muội đã gả cho người ở một bên thêm mắm thêm muối nói.

Ngay đến lúc này, người Lục gia vẫn đem sai lầm trước kia đổ lên đầu của hắn. Lục Thanh quả thực bị tức nở nụ cười, muội muội vô sỉ như vậy, hôm nay hắn thật đúng là mở nhãn giới. Lúc trước khi đuổi hắn đi, trong lòng hai tỷ muội phỏng chừng rất cao hứng,  hiện tại thấy hắn có tác dụng, lại đứng ở vị trí đạo đức tối cao để chỉ trỏ hành vi của  hắn. Nữ nhân như vậy, không thể dùng từ “ngu” để hình dung cho đủ!

Hai tỷ muội nói xong, Lục viên ngoại rốt cuộc cũng mở miệng. “A Thanh, ở bên ngoài lâu như vậy, cũng nên trở lại đi.”

Tất cả mọi người chỉ bảo hắn về nhà, cũng không mở miệng đề cập tới chuyện Thực Vi Thiên, Lục Thanh thực nghi hoặc, chẳng lẽ trong mắt bọn họ, hắn chính là một khối thịt mỡ mặc người xâm lược sao?

Không thể không nói, thật đúng là như thế! Về phần kế mẫu Vương thị kia thì mặt xanh mét ngồi ở chỗ ngồi của mình, không nói một lời.

Con trai của nàng bị Lục Thanh đạp gãy vận mệnh tử, không bao giờ có thể nhân đạo, nhưng cố tình Lục viên ngoại lại không nguyện ý thu thập Lục Thanh này, nói là vấn đề hương khói. Hiện tại Lục Thanh có chút bản sự, lại muốn tiếp về trong nhà. Tuy trong lòng Vương thị hiểu rõ, thế nhưng khẩu ác khí kia lại là ngạnh ở trong cổ họng của nàng, như thế cũng nào đều nói không ra.

“Muốn ta trở về, có thể, chỉ có một điều kiện, bảo nữ nhân kia cùng nhi nữ của nàng đều chuyển ra ngoài.” Lục Thanh lạnh lùng nói.

Vài thập niên trước, tòa trạch viện này còn không phải họ Lục, vài thập niên sau, họ Lục kia cưu chiếm thước sào, còn đem nhi tử duy nhất của chủ nhân đuổi ra khỏi nhà. Lục viên ngoại là cha ruột của hắn, hắn có thể phụng dưỡng nhưng tuyệt không hiếu thuận; Về phần người khác, thì có quan hệ gì với hắn đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.