Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 27




Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt, trời mùa đông rét buốt thấu xương lặng yên rời đi, khắp nơi trong triều Tây Lưu xuân về hoa nở. Tại cửa thành phía đông ở kinh thành phồn hoa nhất triều Tây Lưu, mỗi ngày đều có  vô số người xếp hàng vào thành. Vệ binh thủ thành chỉ thấy xa xa có một người mặc đồ trắng cưỡi ngựa mà đến, vó ngựa lướt qua, bụi đất bay khắp nơi. Người này chính là người đã bôn ba hơn một tháng; Lục Thanh; hắn xuất phát từ huyện Phương Lâm,  hiện tại rốt cuộc đi tới mảnh đất dưới chân thiên tử này.

Lục Thanh nhìn cửa thành uy vũ đại khí, không khỏi cảm than, thầm nghĩ đây đúng là nơi  phồn hoa nhất ở Tây Lưu, nếu so sánh thì đúng là thị trấn nhỏ mà hắn ở trước kia không đáng là gì. Vừa nghĩ đến Tiểu Ngốc Tử  hiện tại đang ở trong một ngôi nhà nào đó tại đây, Lục Thanh liền không thể ức chế kích động trong lòng. Một tháng a, hắn cơ hồ đều không có chân chính nhắm mắt lại mà ngủ. Chỉ cần vừa mới chợp mắt thì trong đầu liền sẽ hiện lên cảnh tượng Tiểu Ngốc Tử khóc. Hắn nghe được Tiểu Ngốc Tử vừa khóc vừa nói:

“Phu quân, vì sao ngươi lại bỏ Bảo Bảo một mình, phu quân gạt người, gạt người sẽ biến thành thỏ con!”

Cho nên Lục Thanh căn bản là không dám ngủ, bởi vì hắn cảm giác hiện tại chính mình không có mặt mũi đối mặt với Tiểu Ngốc Tử trong mộng. Mỗi ngày, ban ngày hắn đều gấp rút lên đường, ban đêm hắn liền tiến vào trong hồ lô tu luyện công pháp mà Hồ Điệp  dạy cho hắn. Bởi vì mỗi ngày đều ngâm trong linh tuyền, cho nên gân cốt của hắn đã đạt tới cảnh giới tiên thiên trong truyền thuyết, tốc độ tu luyện có thể nói là tiến triển cực nhanh. Người bình thường từ không hề có trụ cột tu tập đến ngũ giai cao thủ, nếu tư chất giống như Hồ Điệp  cũng cần ít nhất hơn hai mươi năm khổ tu, hơn nữa nếu là không có cơ ngộ rất có khả năng sẽ dừng lại không tiền. Nhưng mà Lục Thanh ở bên trong hồ lô,  thời gian so với bên ngoại lưu động thong thả rất nhiều, thêm nữa là hắn có thể tùy lúc mà sử dụng linh tuyền, cho nên sau một tháng, Lục Thanh thế nhưng đạt tới tiêu chuẩn ngũ giai. Đương nhiên, luận về năng lực thực chiến, thì không thể bằng Hồ Điệp,  hơn nữa tại kinh thành vốn có rất nhiều nhân tài, cho nên trình độ như hắn cũng không tính là gì Phải biết rằng, người mà  Lục Thanh đối mặt chính là Phong vương uy danh đỉnh đỉnh, cho nên nếu chỉ là cao thủ ngũ giai thì thật sự sẽ không làm cho Phong vương kiêng kị. Nhưng trong lòng Lục Thanh lại không có chút ý tứ buông tha nào, hắn tin tưởng dựa vào năng lực của mình thì nhất định có thể sống yên ổn ở kinh thành.

Tuy nói lúc trước đoàn xe kia xuất phát sớm hơn Lục Thanh ba ngày, nhưng chung quy người nhiều, tốc độ tự nhiên là chậm hơn Lục Thanh. Lúc hắn tới kinh thành, thì đoàn xe kia vẫn còn cách kinh thành năm sáu ngày lộ trình, mà  trong năm sáu ngày này, Lục Thanh muốn tìm được một nơi đặt chân trong kinh thành, bằng không nếu để cho nhóm người kia phát hiện được hắn thì lúc đó sẽ  không thể chiếm ưu thế.

Dưới chân Thiên Tử không cho phép dân chúng bình dân cưỡi ngựa, cho nên Lục Thanh chỉ có thể dẫn theo hắc mã đi bộ trên đường. Sau khi vào thành,  chuyện thứ nhất chính là kéo lại một lão nhân sắc mặt ôn hòa dò hỏi:

“Xin hỏi lão bá, tửu lâu tốt nhất kinh thành là ở chỗ nào?”

Lão nhân vuốt râu, đánh giá Lục Thanh mộ lát rồi mới chậm rì rì nói:

“Ta vừa nhìn thấy thì biết ngươi chính là người nơi khác đến, chưa từng đi đến kinh thành, tửu lâu tốt nhất nơi này tên là Trạng Nguyên lâu, chuyên môn cấp cho quan to quý nhân hoặc là người đọc sách ăn cơm, nếu ngươi không có công danh trong người thì nên đi đến một nơi khác, tiệm rượu Thái Bạch có thể tương đối thích hợp.”

“Đa tạ lão bá, bất tài có đọc sách vài năm, vẫn là muốn đi Trạng Nguyên lâu thử xem vận khí, nếu như không được thì lại đi tiệm rượu Thái Bạch xem xem.”

Lục Thanh thầm nghĩ chủ nhân của thân thể này tốt xấu gì cũng là một tú tài, không biết có thể đi vào Trạng Nguyên lâu được hay không. Hắn mới đến kinh thành, trên người tuy rằng không thiếu ngân lượng, thế nhưng đó là dùng để làm vốn ban đầu, nhưng ở một nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành thì để thu được một tửu lâu giống như Thực Vi Thiên là một chuyện không dễ dàng, cho nên Lục Thanh tính toán chọn một phương thức khác mà mở rộng ớt với tiêu.

Lão bá kia nghe Lục Thanh nói là người đọc sách, liền thay đổi thái độ, rất là tất cung tất kính nói với Lục Thanh:

“Đi hết con phố này rồi rẽ trái, nhà thứ hai bên phải chính là Trạng Nguyên lâu, mà tiệm rượu Thái Bạch thì nằm ở con đường phía sau Trạng Nguyên lâu.”

Lục Thanh lấy ra một ít bạc vụn tạ lão bá, sau đó hắn đi đến Trạng Nguyên lâu. Hiện tại thân thể Lục Thanh nhẹ như yến, lộ trình mà người bình thường cần đi hai khắc thì hắn chỉ cần một khắc là có thể đi đến.

Trạng Nguyên lâu được coi là đệ nhất lâu ở kinh thành thì tất nhiên sẽ có chỗ không giống bình thường. Cũng cần nhìn về độ cao mà nói thì tòa lầu này bỏ xa các tửu lâu còn lại, ước chừng cao khoảng năm tầng, giống như hạc trong bầy gà, nhân loại đứng dưới chân nó đều vô cùng nhỏ bé, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Ban đầu Lục Thanh cảm giác Thực Vi Thiên phát triển đã xem như không sai, hiện tại gặp được Trạng Nguyên lâu mới biết cái gì gọi nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Tửu lâu giống như vậy nhất định phải có một thế lực rất lớn đứng ở phía sau, bằng không thì không thể nào phát triển được hoành tráng như thế, Lục Thanh không tự chủ được mà nghĩ, nếu hắn ở lại Trạng Nguyên lâu, mà Trạng Nguyên lâu là sản nghiệp của Phong vương phủ, lúc này mới gọi là không phải người một nhà thì không tiến một nhà môn đâu. Nhưng mà Phong vương làm vương gia của triều Tây Lưu, vinh sủng đến cực điểm, đối với một tửu lâu nho nhỏ như thế này tất nhiên cũng là chướng mắt.

Sau khi cảm khái xong, Lục Thanh cất bước đi về phía trước, cơ hồ là trong nháy mắt liền có người cung kính chạy tới tiếp đón hắn, vừa thấy chính là người đã được huấn luyện qua.

“Dám hỏi vị gia này có hẹn trước sao?” Tiểu nhị mặc áo khoác màu xanh cung kính hỏi.

Lục Thanh mỉm cười nói:“Ta nghe nói Trạng Nguyên lâu này chính là thiên hạ đệ nhất tửu lâu, lần đầu đến kinh thành tất nhiên là muốn đến nhấm nháp một phen, không biết tiểu nhị ca có thể hướng dẫn một chút được hay không.”

Nghe nói Lục Thanh không có hẹn trước, tiểu nhị kia cũng không suy nghĩ nhiều, ngữ khí như thường trả lời Lục Thanh:

“Xin lỗi vị gia này, Trạng Nguyên lâu của chúng ta đúng là thiên hạ đệ nhất lâu, chúng ta chỉ tiếp đãi những khách quan có hẹn trước, đương nhiên vì chưởng quầy nhà chúng ta thích nhất là người đọc sách, cho nên nếu vị gia này có công danh trong người, cũng là có thể đi vào.”

Triều Tây Lưu trọng võ khinh văn, đây là điều mọi người đều biết, nhưng mà Trạng Nguyên lâu lại cố tình đi đường ngược lại,  chỉ chiêu đãi người có công danh. Bất quá nay Lục Thanh vừa có văn lại vừa có võ, ở nơi nào cũng đều không ăn mệt.

“Nga, một khi đã như vậy thì xin hỏi, nếu ta có thể đối lại câu đối trước cửa này thì có đủ tư cách vào hay không?”

Dứt lời, ánh mắt Lục Thanh dừng ở  câu đối lẻ loi trên trụ cửa, có vế trên lại không có vế dưới, một câu đối dở dang lại được đặt một cách thu hút chú ý như vậy ở cửa tửu lâu, cảm thấy, điếm chủ cũng là một người phong lưu.

Tên tiểu nhị kia nghe nói Lục Thanh muốn đối câu đối trên cửa, lập tức thất sắc, phải biết rằng nhiều năm như vậy, câu đối trên cửa luôn đều không có người đối được, mà hắn nhìn diện mạo của người này cũng không giống như là một đệ tử thế gia, như thế nào có thể đối đi ra chứ! Bất quá hắn làm việc tại thiên hạ đệ nhất lâu đã lâu, nhãn giới tự nhiên cũng cao rất nhiều, tiểu nhị không có vì nhìn thấy diện mạo không nổi bậc mà khinh thường Lục Thanh, hắn chỉ nghiêm túc nhắc nhở Lục Thanh:

“Chưởng quầy từng nói qua, người có thể đối lại câu đối này là đại khách quý của Trạng Nguyên lâu, nhưng mà không phải ta không tin vị gia này, chỉ là nếu như ngươi không có thực học, chọc chưởng quầy sinh khí, như vậy thật sự là ghê gớm a!”

“Yên tâm, ta không làm chuyện mà không nắm chắc, mời chưởng quầy của các ngươi xuất hiện đi.” sắc mặt Lục Thanh lạnh nhạt nói.

Thấy Lục Thanh cố chấp như thế, tiểu nhị kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng gọi người chăm sóc ngựa của  Lục Thanh,  mà chính mình thì dẫn Lục Thanh đi vào cửa Trạng Nguyên lâu, đến một nhã gian ở lầu ba, sau đó bảo Lục Thanh tạm thời ngồi xuống.

“Gia, đây là giấy bút, thỉnh viết ra vế đối, sau đó ta sẽ cầm đi thỉnh giáo chưởng quầy.”

Lục Thanh không có trực tiếp thấy chưởng quầy, nhưng hắn cũng không phiền, xoát xoát xoát viết xuống vế đối rồi giao cho tiểu nhị, sau đó thảnh thơi ngồi bên trong nhã gian uống trà. Một khắc sau, cửa gỗ nhã gian bị thô bạo đẩy ra, đi vào là một thiếu niên còn trẻ.

“Là người nào viết câu đối, mau ra cho bổn thiếu gia nhìn xem!”

Lục Thanh liếc xéo thiếu niên, có chút không xác định hỏi:“Ngươi chính là chưởng quầy của Trạng Nguyên lâu?”

Hắn còn tưởng rằng sẽ là một lão nhân tóc trắng xoá, kết quả cư nhiên người này còn nhỏ tuổi hơn hắn, đây đúng là  đả kích không nhỏ nha!

Thiếu niên chẳng hề để ý mà ngồi đối diện Lục Thanh, rót cho mình một ly trà:

“Chính là ta, ngươi viết ra được câu đối nên có thể tùy tiện yêu cầu ta làm một việc, dứt lời, muốn bao nhiêu lượng bạc.”

Lục Thanh có hứng thú nói:“Làm sao ngươi biết ta sẽ muốn bạc mà không phải muốn chuyện khác chứ?”

Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Lục Thanh lại nghĩ nếu hắn mở miệng nói rằng muốn toàn bộ Trạng Nguyên lâu, thì có thể bị đánh hay không.

“Không cần bạc, chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn ta gả cho ngươi sao!”

Thiếu niên xúc động rống lên, nhưng sau đó rất nhanh phát hiện chính mình tiết lộ bí mật, lập tức bưng kín miệng. Lục Thanh rất là khinh thường liếc nhìn thiếu niên, khinh bỉ nói:

“Nương tử của ta đẹp hơn ngươi nhiều.” Ở trong mắt hắn, Tiểu Ngốc Tử là người đẹp nhất trên thế giới này.

Nghe Lục Thanh nói như vậy, thiếu niên thở dài nhẹ nhõm một hơi, địch ý đối với Lục Thanh cũng nhỏ đi nhiều. Sau đó, trải qua một phen trò chuyện, lúc này Lục Thanh mới có một chút lý giải đối với chuyện này. Bản thân Lục Thanh cũng không phải thực sự mà đối câu này, bởi vì hắn đã từng nghe qua câu đối trên cửa kia, cho nên mới có thể viết ra vế đối. Mà câu đối kia vốn là di ngôn của một vị chưởng quầy của Trạng Nguyên lâu, hơn nữa vị kia rất có khả năng cũng là một người xuyên việt,  di ngôn của người này là, nếu có người có thể đối ra chính xác vế dưới thì  có thể cưới con trai độc nhất của mình và trở thành chưởng quầy mới của Trạng Nguyên lâu. Bất quá thực hiển nhiên, vị thanh niên trước mặt này không muốn tuân thủ di ngôn của phụ thân mình, nếu không phải Lục Thanh nói đã có nương tử  thì hắn cũng sẽ không kể mọi chuyện cho Lục Thanh nghe.

“Hảo, sự tình là như thế,  hiện tại ngươi có thể nói, ngươi cần bao nhiêu bạc?”

Thiếu niên mang bộ dáng tài đại khí thô, phảng phất như không thèm để ý Lục Thanh có thể có công phu sư tử ngoạm hay không.

“Ta không cần bạc của ngươi, ta chỉ muốn ngươi giúp ta một chuyện.”

Lục Thanh rất rõ ràng, nếu có sự hỗ trợ của thiếu niên, hắn ở kinh thành phát triển tuyệt đối sẽ thuận lợi rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.