Tôi Muốn Là Chồng Em

Chương 7: 7: Thủ Đoạn Của Xã Hội Đen




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Hắn sờ sờ môi, phát hiện có dấu răng rất sâu, nha đầu đúng thật là nhẫn tâm:  “Sợ nàng rồi, đúng là tiểu phụ nhân đanh đá.” Hắn bật cười nói.

“Vi phu lấy nàng, chính là muốn quang minh chính đại mà cưới. Thân phận của Diệp Đàm không thể dùng được nữa, chúng ta thành thân nhất định phải có lời chúc phúc của thân ca ca nàng.

Ta đã đón hắn từ Linh Y cốc về lại Hạ thành, hiện tại hắn đã ở tại Hạ thành, không lâu nữa hai huynh muội có thể gặp nhau rồi.”

“Chàng đón Nhị ca về Hạ thành rồi? Thật sự là tốt quá đi!” Thanh Linh vui vẻ nói, kích động đến nỗi nâng mặt Tần Liễm hôn lấy hôn để.

Nụ hôn của nàng rơi xuống gò má hắn, hắn bất mãn nói: “Phu nhân, nàng lại hôn sai chỗ rồi, môi vi phu rõ ràng là ở chỗ này!”

“Khi nào ta có thể gặp Nhị ca?” Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, hơi thở của hai người giao triền lấy nhau.

“Nếu muốn gặp ngay ta sẽ lập tức an bài người.” Thấy nàng vui vẻ, lòng của hắn cũng thấy vui vẻ theo.

“Ta hiện tại rất muốn gặp ca ca, chàng có thể an bài sao?” Nàng hỏi.

“Có thể.” Hắn trả lời.

Hiện tại thân phận của nàng là Diệp Đàm, vẫn không thể quang minh chính đại đi gặp Nhị ca, thế nên Tần Liễm đích thân đi an bài mọi chuyện.

Tần Liễm không có ở đây, ở trong phòng lại rất nhàm chán, nàng liền ra ngoài tùy ý đi quanh quanh.

Hách Liên Dực từ phía trước đi tới, phía sau hắn còn có bảy tám vị quan viên, đám người kia thoáng cái đã ngăn cản đường đi của nàng.

Thanh Linh nheo mắt, trận địa lớn như vậy, Hách Liên Dực muốn làm cái gì đây?

“Nhị công tử, có hứng thú cùng bổn vương đi ngâm ôn tuyền không?” Hách Liên Dực cười cười.

Thanh Linh rất bội phục Hách Liên dực ở một điểm, bất luận đối phương có từng làm hắn tức giận hay không, đến lúc gặp lại vẫn cứ cười cứ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhìn hắn ôn hòa tươi cười, nàng biết hắn lại không có hảo ý. Hơn nữa hôm nay ánh mắt của Hách Liên Dực nhìn nàng hơi là lạ, ánh mắt này nàng cũng không xa lạ gì, chính là ánh mắt của nam tử nhìn thấy nứ tử mình thích. (MTLTH.dđlqđ)

“Đa tạ ý tốt của Vương gia, chỉ là thân thể thần hơi khó chịu, không nên đi ngâm ôn tuyền.”

“Vương gia chính mình mở miệng mời, Diệp Nhị công tử nghĩ cũng không cần nghĩ đã thẳng thừng cự tuyệt, thân phận ngươi lớn thật đấy.” Sau lưng Hách Liên Dực, quan viên họ Trương trào phúng.

Thanh Linh lại cười nói: “Trương đại nhân làm sao biết Diệp Đàm cái gì cũng không nghĩ? Chẳng lẽ đại nhân là con giun trong bụng ta sao?” Nếu không phải giun trong bụng nàng, làm sao biết nàng không nghĩ gì?

“Hừ, bổn quan mới không phải cái thứ ghê tởm ấy.” Trương đại nhân là quan viên cấp nhị phẩm, lời nói với Diệp Đàm vì vậy mà cũng không cần phải khách khí.

“Nhị công tử thân thể khó chịu, bản vương gọi Thái y đến bắt mạch cho ngươi nhé?” Hách Liên Dực ân cần nói.

“Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn, không nhọc Vương gia quan tâm.” Thanh Linh từ chối.

“Ôn tuyền tại Thiên Chiếu sơn còn có tác dụng điều dưỡng cơ thể, thân thể Diệp nhị công tử không thoải mái, đi ngâm ôn truyền có sẽ sẽ tốt hơn.”  Mạc đại nhân cười nói.

“Đúng vậy, thân thể khó chịu nên ngâm ôn tuyền.”

“Đúng vậy, đi cùng chúng ta đi.”

“Đi một chút đi, chớ để người khác mất hứng vậy chứ.”

“…”

Sáu bảy quan viên vây quanh nàng nhiệt tình mời mọc, thậm chí có người còn đưa tay ra định đẩy nàng đi lại bị nàng xảo diệu né tránh.

Xem điệu bộ này chính là nếu không đáp ứng, bọn họ có lôi cũng phải lôi bằng được nàng đi.

“Thân thể Diệp Đàm không thoải mái, không thể ngâm ôn tuyền, thứ lỗi không thể tiếp được!” Nàng xông ra khỏi vòng vây của đám quan viên, không có tâm tư cùng bọn họ đấu mồm, đầu cũng không quay lại cứ như vậy mà đi thẳng.

“Diệp Đàm cũng quá không để cho chúng ta mặt mũi rồi!” Có quan viên cả giận nói.

Thanh Linh trong lòng cười lạnh, bổn cô nương việc quái gì phải để cho các ngươi mặt mũi.

Đám quan viên kia muốn tiến lên ngăn người lại, chỉ là mới trong nháy mắt, đến cả bóng dáng Diệp Đàm cũng không thấy.

Chạy nhanh như vậy, đây là thân thể khó chịu cái kiểu gì vậy?

Hách Liên Dực nhìn phương hướng Thanh Linh biến mất, nhếch môi cười. Diệp Thanh Linh, ôn tuyền này ngươi không muốn ngâm, bổn vương chắc chắn khiến ngươi phải ngâm.

Cảnh trí Thiên Chiếu sơn rất hợp lòng người, giống như tiên cảnh vậy.

Thanh Linh chậm rãi đi trong rừng cây, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, không quay đầu lại, tiếp tục đi về trước.

Đi mệt rồi liền ngồi trên một tảng đá lớn ngắm phong cảnh nơi xa.

Ninh Thục phi đang ngồi bên trong đình, bên cạnh có hai thị nữ đứng hầu, trước mặt bà là một người mặc trang phục nam tử.

“Bẩm Thục phi nương nương, Diệp Đàm hiện tại đang ngồi một mình trên đá ngắm phong cảnh, phụ cận không có người nào khác.” Nam tử bẩm báo, hắn vừa phụng chỉ Ninh Thục phi yên lặng theo dõi Diệp Đàm.

“Được rồi, lui xuống đi.” Ninh Thục phi phất tay.

“Nương nương, hiện tại chúng ta đi tìm Diệp Đàm sao?” Thị nữ tên Như Điệp hỏi, trong ngực nàng ôm một con chó nhỏ lông màu đen.

“Con chó này sẽ không cắn người chứ?” Ninh Thục phi đứng lên, dùng tay vuốt lông con chó nhỏ trong lòng Như Điệp.

“Nương nương yên tâm, con chó nhỏ đã được huấn luyện nhiều lân, chắc chắn sẽ không cắn người.” Như Điệp khẳng định.

Ninh Thục phi dẫn theo hai thị nữ bước thẳng đến chỗ Thanh Linh, cách Thanh Linh không xa, Ninh Thục phi rắc chút vật gì đó vào váy của mình, con chó nhỏ trong lòng Như Điệp thoáng chốc như phát điên quẫy đạp.

Ninh Thục phi hài lòng cười, nhanh chân chạy tới gần Thanh Linh. Con chó nhỏ từ trong lòng Như Điệp nhảy xuống, đuổi theo Ninh Thục phi.

“Có ai không? Mau bắt súc sinh này lại chi bản cung!” Ninh Thục phi bị con chó nhỏ đuổi theo, cố làm ra vẻ kinh hoảng hô.

Thanh Linh nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay đầu lại.

Sau lưng Ninh Thục phi có một con chó nhỏ bộ dạng dữ tợn điên cuồng đuổi theo, sắc mặt bà ta thất thường. Hai người thị nữ bối rối chạy tới, ngược lại chạy có vẻ như cố ý chậm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.