Tôi Muốn Là Chồng Em

Chương 42: 42: Người Đàn Ông Cởi Mở




Mặc dù cả hai đang chạy trốn nhưng Markle nhanh chóng nhận ra bước chân của Bạch Ngưng có chút không ổn định,  anh đã cố gắng hạ nhịp bước nhưng dường như Bạch Ngưng vẫn không thể nào theo kịp! Có thể do cô đã quá mệt mỏi nên tốc độ không còn linh hoạt chăng?

Nhưng suy nghĩ của Markle nhanh chóng bị bác bỏ bởi một hương thơm thanh thuần của máu tươi đang phiêu đãng trong không khí! Là một Vampirre thuần chủng cao quý, mùi máu tươi đối với anh có một sức ảnh hưởng không hề mẹ chút nào, đặc biệt hơn nữa mùi máu ấy lại xuất phát từ “người thức tỉnh” cho mình thì lại càng có sức công phá mãnh liệt hơn nữa! 

Markle cẩm thấy răng năng dường như không khống chế được dài ra một chút. Huyết quản phập phồng đè nén ham muốn mãnh liệt lao đến tận hưởng vị tinh ngọt của dòng máu đang chảy chần chậm dưới từng mao mạch của ai kia. Khoái cảm hưng phấn khiến đôi mắt màu đen huyễn hoặc dần biến đổi sang sắc đỏ thuần tuý say mê!

Đối với vampire, người cung cấp máu tươi gọi họ thức tỉnh khỏi giấc ngủ Vĩnh hằng đã in một dấu ấn rất sâu đậm trong tiềm thức của vampire đó để rồi sau này dù có nếm bao nhiêu loại máu tươi mới khác cũng sẽ vĩnh viễn không vượt qua được hương vị tuyệt vời buổi ban đầu ấy!

“Bạch Ngưng! Em...”

“Markle! Tôi...”

Hai người cùng lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng! Bạch ngưng cảm thấy dường như sự hôi thối của nơi này cũng không đủ  sức át đi mùi máu tanh đang chảy xuống từ người cô nữa rồi!

Quả nhiên mang thân mình tràn ngập vết thương đi đối kháng với zombie thuần chủng thật sự là một việc vô cùng ngu ngốc! Bạch Ngưng tự mặc niệm một phút cho mấy rẻ xương sườn đang oằn mình thực hiện chức năng chống đỡ lục phủ ngũ tạng của mình!

“ Em  bị thương rồi!”

“Giờ mới nhận ra hả?”

“Tôi còn cho rằng em không thể bị thương được chứ!!!”

“Anh cho rằng tôi là mình đồng da sắt chắc!”

“Không phải sao?”

“...” được rồi, tôi sẽ coi đó là một lời khen đi! Nhưng được một người đàn ông khen là mình đồng da sắt nghe có vẻ như cũng không vẻ vang gì lắm thì phải nhỉ?

“Sương sườn bị gãy?”

“Haha! Cũng không nhiều lắm đâu! Cười khan!”

“Cũng chỉ tầm 5 chiếc chứ mấy!”

“Định nói như vậy phải không?

Bạch Ngưng, sao em có thể ngu ngốc tới mức để mấy tên zombie xoàng xĩnh như vậy dắt mũi chứ, năng lực của một Huyết săn hàng đầu đâu rồi?  Nếu đánh không thắng thì em không biết việc đầu tiên cần làm là chạy trốn sao! Để bị thương tới nông nỗi này em còn gì để biện minh không!..”

Rõ ràng vì cứu anh ta nên mới bị thương nhưng khi thấy Markle nghiêm giọng khiển trách cô không tự chủ được cúi đầu nhận sai! 

Sâu thẳm trong cốt tủy của Markle luôn tỏa loại phong thái lãnh đạo bẩm sinh,không giận mà uy khiến bất cứ ai cùng anh đối kháng cũng sẽ luôn là người sắm vai yếu thế!  

Nhiều lúc Bạch Ngưng tự hỏi rốt cuộc một nhân loại yếu ớt lấy đâu ra tự tin dám đứng trước mặt một Huyết săn như cô ra oai đây? 

“Tốt nhất khi về tới nhà em hãy viết một bảng tường trình dài mười ngàn chữ báo cáo thật chi tiết về hành vì coi nhẹ bản thân này cho tôi! Một chữ cũng không được phép thiếu!”

“Đây là thời đại nào rồi mà vẫn còn bản tường trình? Anh quê quá đi...”

“Người không biết tự bảo vệ mình có quyền được nói người khác quê mùa?”

“...” Được rồi, anh có thể ngừng lải nhải rồi đó!

———

“Nghe cho rõ đây, nếu hôm nay các ngươi để cho một kẻ lọt ra khỏi ngục thất thì các ngươi cũng không cần sống nữa!”

“Rõ, Vương!”

“Estienne ngươi có thể tự mình chạy trốn nhưng còn ả huyết săn kia, ngươi có thể mang theo ả cùng chạy không?”

“Vương! Phát hiện ra dấu máu của nhân loại!Đã có nhân loại trà trộn vào tinh cầu!”

“Ta đã sớm biết, các ngươi mau lần theo dấu máu này tìm  bằng được bọn chúng! Ả nhân loại đó đang bị thương rất nặng, chắc chắn ả ta sẽ không chạy xa được đâu!”

“Rõ”

———

Lại quay trở lại phía Bạch Ngưng và Markle, hai người đang men theo một mật đạo mà Markle đã vô tình tìm thấy khi cô chẳng may táy máy tay chân với đám hình cụ tra tấn phạm nhân của zombie. 

Cánh cửa thông đạo mở ra kéo theo sự rung chuyển không hề nhẹ, chắc chắn Khắc Liệt cũng đã phát hiện ra thông đạo bị mở! Bây giờ chỉ còn dựa vào vận may xem giữa Markle và Khắc Liệt, ai sẽ là người nhanh chân hơn thôi! Vì sao ư? Vì bây giờ một mình Markle phải gánh chịu thêm trọng lượng của một người nữa là cô đây!

“Markle, tôi có thể tự đi được!” Bạch Ngưng thực sự không muốn trong hoàn cảnh này mà lại làm chướng ngại cho Markle! Phải biết rằng sự trong sạch của vị thanh niên xinh đẹp nào đó sắp vì cô mà không giữ được nữa rồi kìa!

Còn nữa!!!!Ai có thể giải thích cho cô hiểu cái tư thế kiệu người trên vai này là sao không? Huhu...Vì  nếu cõng trên lưng mà chạy sẽ đè mạnh lên những chiếc xương sườn đã gãy, lại nói nếu bế phía trước sẽ làm giảm tầm nhìn!

vậy nên chẳng còn cách nào khác là kiệu trên vai!

(Thứ lỗi cho tác giả vô năng không biết phải giải thích tư thế này như thế nào cho phải! Mong bạn đọc tự hình dung!)

“Em còn hơi sức để tự đi sao?”

“...”đương nhiên là hết rồi!

“Nếu em còn không chịu an phận tôi sẽ ném em xuống cống thoát nước! Nghe nói zombie ăn sống nuốt tươi, cống thoát nước của chúng chắc hẳn có mùi đặc sắc lắm đấy!”

“...”

Bạch ngưng thử tưởng  tượng tới cảnh cả người cô chìm sâu trong cống thoát nước toàn thịt người đang phân hủy cùng với dòng máu thâm đen đang trong quá trình oxi hoá, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ muốn nôn mửa rồi! Tốt nhất cô vẫn nên an phận ngồi trên vai ai đó thì hơn!

Mặc dù phải nói chuyện với Bạch Ngưng giúp cô duy trì tỉnh táo nhưng bước chân của Markle không hề giảm đi chút nào!  Chính Bạch Ngưng cũng cảm nhận được tác dụng của viên thuốc biến đổi do Kris bài chế đã dần mất đi tác dụng, lá phổi bắt đầu thít lại, các phế nang không hút được không khí dần teo lại báo động máu đang cần gấp oxi để duy trì sự sống, tiếng nói dường như trở nên thật yếu ớt!

Cô cần phải tỉnh táo lại! Nếu không thoát được khỏi đây, cả cô và Markle đều sẽ trở thành mồi nhấm cho lũ zombie khát máu! Cuộc đời này tuy thảm thương nhưng cũng còn bao điều tốt đẹp, cô phải mang Asland về nhà, phải đến thành phía nam ngắm nhìn dung mạo tuyệt mĩ của ngài Estienne de Blois nữa cơ!

“Markle này, đừng nói với tôi là trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm anh đã “đi dạo” một vòng quanh tinh cầu Ossimit đấy nhé!”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Anh chạy nhanh như thế mà không cần phán đoán hướng đi thì chỉ có thể khẳng định là anh đã quen với địa hình ở đây thôi!”

“Em cho rằng tôi rảnh tới mức dành thời gian quý báu của mình để lượn phượn uốn éo tại một cái tinh cầu nhàm chán ngu ngốc và bẩn thỉu như thế này sao? Đừng hạ thấp trí thông minh của tôi như vậy!”

“...” chỉ là một câu nói thôi mà,có cần phải đanh đá như thế không! 

“Dù sao tinh cầu của người ta cũng rộng lớn và hùng vĩ như vậy mà bị anh nói là nhàm chán, bẩn thỉu! Thế nơi  như thế nào mới là thú vị thơm tho đây!”

“...” sẽ không có nơi nào như vậy! Nếu có sao tôi lại không biết chứ!

“Anh cứ làm như nơi nào trong vũ trụ anh cùng đặt chân tới rồi ấy! Có biết bao thứ hay ho anh chưa từng thấy chứ!”

“Không có khả năng! Chẳng có nơi nào trong vũ trụ mà tôi chưa từng tới cả!”

“Bao gồm luôn cả Ossimit?”

“Đương nhiên!”Ai đó rất tự mãn hếch mặt lên khẳng định.

“...”hình như có gì đó sai sai? Anh vừa nói gì đó thì phải?

“Haha, Markle, chính anh tự nhận mình là thằng đần đó nhé!”

Người có chỉ số thông minh thấp = thằng đần nào đó bực dọc khôn nguôi!  Ngài tự hiểu rằng một người từ khi “thức tỉnh” đã được hưởng nền giáo dục quý tộc cao quý như mình đương nhiên không thể cãi thắng một “dân đen” được! 

Đúng là một phút bồng bột nào đó trong quá khứ quý ngài Estienne cao quý đã đóng giả là thành viên của đám Đồ sát vũ trụ đến biên cảnh của zombie cướp bóc hiếp đáp người dân của tinh cầu Ossimit! Nhưng đó đã là việc của nhiều năm về trước rồi ai còn nhắc tới làm chi nữa!

(Tác giả:... cạn lời, đang suy nghĩ về nhân phẩm ít ỏi của nam chính)

“Vậy nên anh mới nắm rõ địa thế ở đây tới vậy?”

“Với năng lực của tôi chỉ cần quan sát một lần cũng nhớ rõ đường đi lối lại của khu vực này rồi, tôi lặp lại một lần nữa, đừng đánh đồng tôi...!”

“Với những thằng đần chứ gì!”

“...không, là với những kẻ có chỉ số thông mình thấp...như em!”

“Markle, anh muốn chết phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.