Tôi Muốn Gả Tổng Giám Đốc

Chương 12: Thông Thực quán khai trương




Nơi này là Ngọc Bích phong, tổng đà của Ngự trì sơn trang.

Có người bưng hai bồn nước tới, chúng tôi rửa ráy qua loa một chút, sau đó cùng đi tới Giới Đường của Ngự trì sơn trang. Lâm Vãn Từ nói, cô ta nói sẽ trả lại công đạo cho tôi.

Ha hả, ăn nói. Cô ta vốn không cần phải ăn nói gì với tôi cả, tất cả chỉ bởi vì Đào Hoa Thiếu. Sự thật nói cho chúng tôi biết, một người đàn ông tốt thì sẽ quan trọng đến mức nào.

Buổi tối hôm đó, Lâm Vãn Từ tại Giới Đường đã dùng cực hình nghiêm phạt Liễu Ám, vai trò thể hiện đầy đủ.

Tôi bởi vì nguyên nhân thấp thỏm nhớ Đào Hoa Thiếu nên cũng không truy cứu đến cùng, liền cùng Trầm Túy Thiên hạ sơn.

Trên đường đi, bỗng nhiên Trầm Túy Thiên phá lên cười, có chút châm biếm nói: ‘Ta nhiều lần đánh nơi này mà không có kết quả, không ngờ lại bị người ta dùng cách này để mời tới.”

Tôi không nói gì.

Hắn lại nói: ‘Lâm Vãn Từ này, thật sự là một đối thủ lợi hại nhất mà cả đời Trầm Túy Thiên ta mới gặp. Loại nữ nhân giở trò thủ đoạn như vậy, trong thiên hạ tuyệt không có mấy người ta đối thủ của cô ta.”

Tôi vẫn không nói gì.

Lúc ở dưới chân núi chia tay, hắn đối diện với tôi, nói: ‘Dung Sơ Cuồng, có thể đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Lại nói đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là ở trên Ngọc Bích phong, thật là thú vị.”

Dưới ánh trăng, dáng vẻ tươi cười của hắn mơ hồ có một tia cảm xúc ưu thương.

Trong lòng tôi chỉ lo lắng cho Đào Hoa Thiếu, không muốn nhiều lời, chỉ đơn giản an ủi thương thế của hắn hai câu không hề đặc biệt gì hơn. (chủ yếu là do tôi vô tâm).

Từ đây về sau, tôi cũng không còn gặp lại Trầm Túy Thiên nữa.

Hắn tuân thủ lời thề với Đào Hoa Thiếu, trong vòng mười năm không đặt chân đến Trung Nguyên nửa bước.

Mười năm sau, tức là năm thứ chín Tuyên Đức, hắn hiệp trợ phụ thân tập kích đánh vào bộ tộc Tác -ta của A Lỗ Đài, chính thống ban đầu vừa dập tắt sự an bình của hai vua, thống nhất đế quốc Mông cổ. Chính thống bốn năm, hắn từ chức vụ tức phụ xưng làm Thái sư hoài vương. Chính thống mười bốn năm, tấn công ồ ạt với quy mô lớn, tiến vào thổ mộc bắt Minh triều hoàng đế Anh Tông làm tù binh, thiết kỵ xâm phạm đến Bắc Kinh, sau đó bị Vu Khiêm đẩy lùi, cùng nhau nghị hòa. Bốn mươi bảy tuổi bị bệnh chết, có người nói là trong ngực bệnh cũ tái phát.

Ngày hôm sau chúng tôi rời khỏi Tế Nam, nhưng không trực tiếp quay về Mạc Da Sơn mà là đi núi Nga mi, nghe Hoằng Ngọc noi, Lôi Du Nhạc ẩn cư ở đó.

Tháng năm năm Hồng Hi, hoàng đế Chu Cao Sí băng hà.

Hán Vương Chu cao Húc nghe được tin đó, mai phục binh mã muốn giữa đường chặn giết hoàng thái tử lúc đó là Chu Chiêm Cơ, sau đó tự lập thành đế. Bất ngờ nhất chính là, hắn không chờ lúc đó Chu Chiêm Cơ tới, mà lại chờ lúc nghe được tin Chu Chiêm Cơ đăng cơ. Theo lý thuyết, Chu Chiêm Cơ trấn thủ cách xa Nam Kinh, còn Hán Vương thì lại sống ở Bắc Kinh rất gần với Nhạc An, thời gian của hắn rất dư dả, nhưng hắn vì sao lại không đợi được Chu Chiêm Cơ chứ?

Đây là sự bí ẩn vĩnh viễn của lịch sử.

Thế nhưng, nếu như mọi người đã đọc đoạn đầu của tiểu thuyết “Đại minh giang hồ trạch nữ ký” , tôi tin mọi người sẽ biết được đáp án vì sao.

Chính quyền triều đại đương thời đột nhiên thay đổi, trên giang hồ đang lặng yên cũng phát sinh một loạt thay đổi.

Yến Phù Phong trở thành tân trang chủ Ngự trì sơn trang, cùng các lộ giang hồ đồng đạo tiến vào Tế Nam chúc mừng, có người nói Phong Tịnh Ly cũng đến đó, có người nói cô ấy hiện giờ là hộ vệ thần bí của hoàng đế bệ hạ, có người nói cô ấy và Lâm Vãn Từ là hai người bằng hữu tốt, còn có người nói hai người đó cùng liên kết kế hoạch mưu hại Dung Sơ Cuồng.

Nhưng, những lời đồn đãi chung quy không thể tin tưởng được.

Sau đó, tôi trong đống hỗn tạp phát hiện ra bản đồ bảo tàng, liền bàn bạc với Đào Hoa Thiếu muốn đi Nam Kinh tìm bảo tàng.

Đào Hoa Thiếu không cho phép, bởi vì tôi mang thai.

Tôi nói, vậy chờ sau khi sinh con xong thì đi tìm bảo tàng.

Nhưng, trên thực tế, người làm cho cô ấy không thể đi tìm bảo tàng được, không phải là do Đào Hoa Thiếu quyết định, mà quyền nắm quyết định trong tay Thẩm Thương My tôi. Ha ha ha!

Đào Hoa Thiếu đứng dưới ánh trăng, bạch y thắng tuyết không dính hồng trần, đôi mắt đẹp khẽ nhướng lên, nhìn Đỗ Đỗ Điểu ngữ khí lạnh băng nói: ‘Ngươi kêu cái quỷ gì vậy? Còn không trở về phòng đi.”

Đỗ Đỗ Điểu không la hét nữa, đứng lên ngay cả bùn đất cũng không thèm phủi, quay về phòng luôn.

Ha hả, thật đắc ý, anh chàng này cũng có lúc sợ.

Tôi quay sang nhìn Đào Hoa Thiếu, thăm dò: “Đêm nay có vẻ tâm tình huynh không tốt lắm thì phải?”

Đào Hoa Thiếu sầm mặt với tôi.

Tôi sửng sốt, lẽ nào bên Hán vương có gì đó thay đổi?

Anh bỗng cười nhạo một tiếng, nói: ‘Tiểu tử này càng ngày càng không nói được, cũng nên quản giáo nghiêm một chút, ta thấy căn bản Hoằng Ngọc không quản lý hắn được,”

Tôi liên tục gật đầu phụ họa, ai ngờ anh lại chuyển câu chuyện, nói: ‘Còn muội nữa, cũng nên quản giáo thật nghiêm vào.”

Tôi kháng nghị: “Muội làm sai điều gì chứ?”

Đào Hoa Thiếu không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu ánh mắt như điện nhìn tôi rất lâu, nói: “Người đầy bùn, tóc rối loạn, vạt áo sau thì bùn còn nhiều hơn, bên trong cổ áo tay trái thì bị trầy xước da, lại không cẩn thận bị ngã rồi đúng không?”

Tôi chỉ cười. Chuyện tối nay vốn không định nói cho anh biết, nhỡ xảy ra xung đột với Ngự trì sơn trang thì phiền phức to.

Anh tiếp tục nói: “Vạt áo trước thì vẫn còn dính nước mắt, thật ngạc nhiên quá. Ta biết muội bên ngoài thì ôn thuần, nhưng bên trong cũng là một nữ trung chảy máu chứ không rơi lệ…”

Tôi cười gượng hai tiếng, chột dạ nói: ‘Quá khen quá khen.”

Đào Hoa Thiếu khoanh tay vào, cười nửa miệng nói: ‘Muội hãy nói cho ta nghe đi, là đã có chuyện gì?”

Tôi cười thầm nói: ‘Chuyện này thật ra đã được giải quyết rồi, muội nói ra, huynh không được tức giận được không?”

Đào Hoa Thiếu mặt lạnh te, nói: ‘Vậy để xem là chuyện gì đã?”

Tôi ho nhẹ một tiếng, nói: ‘Là như này, muội đang ở trong phòng ngủ, mơ mơ màng màng bị người ta điểm huyệt…”

Đào Hoa Thiếu nghe xong nhíu mày không nói gì.

Tôi tỏ vẻ thoải mái: “Lâm Vãn Từ đã xử phạt Liễu Ám rồi. Đoán chừng là giữa cô ta và Dung Sơ Cuồng có ân oán gì đó. Dù sao chúng ta ngày mai cũng quay về Mạc Da Sơn rồi…”

“Chúng ta không quay về Mạc Da Sơn nữa.” Đào Hoa Thiếu bỗng nói.

“A!” Tôi sửng sốt, “Vì sao? Hán Vương làm khó dễ huynh à?”

Anh cười cười nói: ‘Không có. Nhưng hắn cầu khẩn ta vì hắn mà tìm kiếm bảo tàng của Kiến Văn đế.”

“Tức là cuối cùng vẫn giúp hắn làm mưu phản à?”

“Sai.” Đào Hoa Thiếu lắc đầu nói: ‘Mưu phản chính là, ta đã đem viết lại tỉ mỉ kế hoạch cùng với mọi sắp xếp nói cho hắn rồi. Chuyện bảo tàng, là hắn lén van xin ta.”

Tôi hơi tức giận, nói: ‘Bảo tàng tới tay hắn rồi, cuối cùng cùng dùng để làm mưu phản mà thôi. Hơn nữa, bảo tàng căn bản không nên cho hắn.”

“Ha hả.” Đào Hoa Thiếu phá lên cười, “Hắn là hậu duệ quý tộc hoàng thất, là người củaChugia, bảo tàng vì sao không nên cho hắn?”

Tôi càng tức giận, thốt ra câu đạo lý: “Là tiền tài bất nghĩa do hoàng đế vơ vét của dân, cần phải trả lại cho dân chúng.”

Đào Hoa Thiếu cười to: “Vật trong cung, ai dám lấy chứ?”

Tôi cứng họng.

Đào Hoa Thiếu vừa cười vừa nói: ‘Sơ Cuồng, dù sao thì đây cũng không phải là thời đại của muội, mọi việc có thể nói không nằm trong tưởng tượng của muội. Được rồi, chúng ta đừng tranh luận nhau về việc này nữa, đi tắm đi.”

Anh nói xong, với tay qua.

Tôi phớt lờ anh, nói: “Huynh nói chẳng có lý gì hết.”

Đào Hoa Thiếu thở dài, nói: “Sơ Cuồng, ta biết muội lo lắng cho ta. Bởi vì muội đã sớm biết kết cục của chuyện mưu phản, cho nên, trong lòng muội thủy chung vẫn có một sự bất an mạnh mẽ. Cho dù muội không nói gì, nhưng ta hiểu.”

Anh nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Ngày chết của hoàng đế sắp tới gần, rất nhiều sự tình sẽ trở nên gay gắt, muội càng ngày càng lo lắng, ban đêm ngủ không ngon giấc, muội có biết không?”

Đào Hoa Thiếu sờ mặt tôi, mỉm cười nói: ‘Ta không muốn khiến muội lo lắng như vậy. Đây mới là nguyên nhân chính ta buông tay chuyện mưu phản, Bởi vì muội, ta trở nên nhát gan, ta cũng sợ thất bại nữa, trước đây ta không bao giờ để tâm tới điều đó, nhưng hiện giờ đã khác, ta đã có muội, ta không thể hành động khinh suất được.”

Tôi nhìn anh, cảm thấy mũi cay cay, nước mắt chảy xuống.

Anh tiếp tục khẩn thiết nói: “Hãy tin tưởng ta, thật sự ta và chuyện mưu phản không liên quan gì nữa. Giúp hắn tìm được bảo tàng, tạm thời đền bù cho hắn.”

Tôi lấy ống tay áo của anh lau nước mắt, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.