Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này

Chương 7




- Kiệt, cậu đến đường Phú Ninh, ngăn đường lui của chiếc xe kia! Thượng Quan Kiệt Thiếu vẫn còn đang buồn bực thì bên tai vang lên giọng nói độc nhất vô nhị của Lôi Khiếu Thiên.

Thượng Quan Kiệt Thiếu nhếch mép: “Vâng, đại ca!”

Xe của Lôi Khiếu Thiên dừng ở cuối đường Phú Ninh, ngay chỗ giao lộ. Anh khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt nhìn vào chấm nhỏ đang nháy nháy trên màn hình, chăm chú quan sát những chiếc xe khác đang bao vây từ bốn phía chiếc xe đỏ rực đang chạy về phía đường Phú Ninh!

- Anh? Sao anh lại biết, à... chị dâu tương lai sẽ chọn đi đường này để thoát? – Đến bây giờ Thẩm Dương Kỳ vẫn không hiểu nổi. Nhìn người nào đó vẫn hết sức bình tĩnh và đầy tự tin, anh ta không nhịn được, liền hỏi ra miệng.

Nói thật, nếu không phải anh họ muốn anh ta lái xe thì thật sự anh ta rất muốn được tận mắt chứng kiến màn biểu diễn đua xe đặc sắc kia! Màn hình hiển thị trên xe thì bé, nhìn vào đó cũng chỉ thấy mấy chấm nhỏ nhỏ, không nhìn được toàn bộ! Cảnh tượng kích thích như vậy phải xem tận mắt mới thích chứ!

- Cô ấy buộc phải đi vào con đường này!

Thẩm Dương Kỳ nghẹn lời, cái gì mà buộc phải đi qua chứ, trả lời thế này thì có khác gì không trả lời đâu.

- Con đường phía trước đã bị người chúng ta chặn, nếu cô ấy muốn cho em đồng môn của mình thoát thân thì chỉ có thể lựa chọn đi vào con đường này! – Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng lên tiếng, ánh mắt lóe lên tia sáng như đang tính kế rồi nhanh chóng biến mất!

Thẩm Dương Kỳ sửng sốt, còn tưởng rằng anh họ sẽ không giải thích thêm nữa. Anh ta lại lên tiếng thắc mắc: “Nhưng đây là đường cụt, nếu cô ấy đi vào đường này thì sẽ thoát kiểu gì?”

- Cố tìm đường sống trong chỗ chết! – Lôi Khiếu Thiên liếc mắt – Có những lúc, càng là con đường cùng thì lại càng có khả năng tìm ra cơ hội sống! – Mấy năm nay, anh luôn theo dõi những nhiệm vụ do cô thực hiện, tất cả đều dùng phương pháp này để che tai mắt của người khác.

- Ồ! – Thẩm Dương Kỳ kinh ngạc quay đầu nhìn bốn phía mới phát hiện nơi đây hoàn toàn không như những gì anh ta đã từng nghĩ. Nếu không quan sát kỹ thì chắc chắn anh ta sẽ không thể phát hiện ra...

Từ đầu tới cuối thì đây là một khu vực hoang vắng, ở đằng xa có hai cây cầu vượt. Ở phía sau... anh ta nhắm mắt, nín thở lại, chuyên tâm lắng nghe, dường như... còn có tiếng nước chảy. Nói cách khác, phía sau khu vực hoang vắng này còn có con đường khác?

Sao lại có thể?

Anh ta quay đầu nhìn Lôi Khiếu Thiên, dáng vẻ hết sức lức lạnh nhạt như đã sớm dự liệu từ trước khiến Thẩm Dương Kỳ không thể không bội phục: “Anh, thì ra anh đã sớm biết chỗ này không đơn giản như vẻ bề ngoài người ta thấy?”

Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng rồi lại nhìn vào màn hình, không nói gì tiếp!

Đã sớm biết à?

Có lẽ vậy! Anh không chỉ từng tới nơi này có một lần, đương nhiên là phải quen thuộc rồi!

Thẩm Dương Kỳ biết anh họ sẽ không nói gì thêm nữa nên cũng thức thời nhìn vào màn hình hiển thị, hai mắt đột nhiên sáng lên, huýt sáo tán thưởng!

- Quá tuyệt!

Tiểu Ngải cứ đạp chân phanh rồi lại nhấn chân ga liên tục, chiếc xe cứ tiến lên rồi lại khựng lại để tránh những chiếc xe khác đang ngăn cản bọn họ... Đường Kiến Tâm vén tóc, đôi mắt lóe sáng, hàng lông mi hơi run...

- Tiểu Ngải, làm sao bây giờ? Hình như những người này quyết ngăn cản chúng ta lại?

Tiểu Ngải nhìn bốn phía xung quanh, khóe miệng giật giật, trong đầu đột nhiên lóe sáng. Cô quay đầu lại, hù dọa: “Chị, con đường này hình như là đường Phú Ninh hoang vắng?”. Nếu cô nhớ không nhầm thì hình như cô có biết sơ sơ về con đường này.

Hình như phía trước là đường cụt?

- Đúng! Sao thế? – Đường Kiến Tâm vẫn cất giọng như cũ, không vì tình thế nguy hiểm mà tỏ ra sợ hãi! Dường như trên thế giới này không có gì có thể tác động khiến cô mất đi sự bình tĩnh cả!

- Chị, em rất tiếc khi phải nói cho chị biết, phía trước là đường cụt rồi. Nói cách khác, hôm nay... chúng ta thật sự gặp hạn rồi! – Cho dù có tránh các chiếc xe đang truy đuổi thế nào đi nữa thì phía trước cũng hết đường, hai cô không thể thoát được...

Tất cả đều là do cô, tại lúc trước không xem kỹ bản đồ nên mới đi vào con đường này!

Đường Kiến Tâm cười: “Không, Tiểu Ngải, chỉ có đi vào con đường này chúng ta mới thoát được!”

Tiểu Ngải quay đầu, khó hiểu nhìn Đường Kiến Tâm: “Chị nói gì thế?”

- Em cắt đuôi những chiếc xe kia đi, mở ra một con đường rồi để chị xuống xe. Sau đó em phóng xe quay lại con đường cũ! – Đường Kiến Tâm vỗ vỗ bàn tay vì lo lắng hoặc đang tự trách mà trở nên trắng bệch của Tiểu Ngải, cô nở nụ cười tươi tắn – Chị tin rằng chỉ dựa vào một mình em cũng nhất định có thể thoát ra ngoài, đúng không?

Tiểu Ngải kinh ngạc, đôi mắt bối rối nhìn vào hai mắt đầy tin tưởng của Đường Kiến Tâm, cô không chịu: “Không, chị!”. Cô sẽ không bỏ rơi chị ấy!

Muốn thoát thì cả hai phải cùng thoát!

- Tiểu Ngải, nghe chị nói đây! Không phải là chị tự tìm đường chết đâu, chị cũng không phải là người vĩ đại như thế. Sở dĩ chị nói như vậy là vì chị sẽ không sao hết, em tin chị đi, chị sẽ không để bọn họ bắt được chị đâu – Thấy quyết tâm trong ánh mắt Tiểu Ngải, Đường Kiến Tâm vừa cảm động vừa bức bối. Cô vỗ vỗ lên cơ thể đang run run của Tiểu Ngải, trầm giọng lên tiếng.

- Chị...

- Em tin chị đúng không? – Đường Kiến Tâm bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt Tiểu Ngải, tạo thêm niềm tin cho cô ấy.

- ... Vâng! – Sau một lúc lâu, Tiểu Ngải trầm ngâm gật đầu. Cô nên tin chị ấy, dù là bất kì khi nào đi nữa! Cô không thể để liên lụy đến chị ấy được!

- Được rồi, Tiểu Ngải. Giờ em nghe chị nói đây, hãy nghĩ biện pháp vượt qua hàng rào ngăn cản của bọn họ đi. Chỉ có vượt qua được mấy chiếc xe kia chúng ta mới có cơ hội!

- ... Vâng!

Tiểu Ngải nhanh chóng ổn định lại tâm trạng. Đôi mắt hơi nheo lại, dần dần trong mắt cô chỉ còn hình ảnh mấy chiếc xe của đối phương...

Tay trái cô nắm chặt lấy tay lái, thả bàn đạp phanh ra, dẫm mạnh chân ga để chiếc xe đạt đến tốc độ cao nhất. Chiếc xe theo quán tính xông thẳng lên phía trước, chiếc xe màu đỏ rực như một ngọn lửa phóng vụt qua, lao thẳng về phía hàng rào những chiếc xe đang ngăn cản...

Tốc độ kinh người!

Gió lạnh ập vào tai Đường Kiến Tâm khiến tai cô ù ù!

Những người của Ngục Thiên Minh trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm chiếc xe đang xông về phía mình. Trong đôi mắt của bọn họ là hình ảnh ngày càng phóng đại của chiếc xe màu đỏ rực...

- Mẹ kiếp, cô gái kia không muốn sống nữa à? Đúng là đồ điên, làm gì có ai lái xe như vậy? Đúng là tự chui đầu vào rọ! – Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn hành động của đối phương cũng sững sờ, ngay cả anh ta cũng không dám dùng phương thức lái xe như muốn tự sát như vậy...

Cô ấy... đúng là kẻ điên rồi!

Tất cả mọi người đều cho rằng mười giây sau xe sẽ tự động báo hỏng. Chiếc xe cũng giống như cơ thể người vậy, một khi vượt qua mức giới hạn cao nhất sẽ tự động không thể hoạt động được nữa. Rõ ràng là cô gái kia đang lái xe với tốc độ cực hạn của nó, thậm chí còn vượt qua cả phạm vi giới hạn có thể...

Nhưng, ngay tại lúc chiếc xe bay lên...

Tất cả mọi người đều choáng váng, miệng há hốc, cằm như sắp rớt xuống đất. Một người đàn em cầm lái thậm chí còn cho rằng mình đang ở trên chiếc xe đó, cứ dẫm mạnh xuống chân phanh...

Tiểu Ngải nhấn mạnh chân ga cho đạt đến tốc độ cao nhất trong khoảng tám giây thì đột nhiên lại thả chân ga ra, cho xe về số không. Hai tay đánh mạnh tay lái, thành công nâng bánh xe lên rồi lại nhấn mạnh chân ga, lao về phía hai xe đang chắn đường...

Chiếc xe đỏ rực theo quán tính trượt đi trong vòng ba giây, ngay khi đến gần chỗ hai chiếc xe của đối phương thì trực tiếp bay vọt qua mui xe của bọn họ mà phóng đi...

Rầm, rầm! Chiếc xe đỏ rực thành công chạm đất ở phía sau hai chiếc xe chắn đường, cách đó khoảng mấy mét...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.