Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này

Chương 6




- Ellen, Powell, hai người lui về phía sau đi! – Lần này anh ta muốn đích thân ra tay. Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn chằm chằm xe của Tiểu Ngải, phẫn nộ đến cực điểm.

- Anh Kiệt? Đại ca ra lệnh không được lui về! – Phải buộc chiếc xe kia đi về đường Phú Ninh.

- Chết tiệt! – Đại ca có ý gì vậy? Thượng Quan Kiệt Thiếu tức đến mức gần như phát điên lên, không đoán ra được suy nghĩ của Lôi Khiếu Thiên. Nhìn chiếc xe màu đỏ rực vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược rời đi khỏi tầm mắt mình, anh ta cực kì khó chịu. Nếu lúc này có A Lương ở đây thì tốt!

Cậu ta sẽ đoán được ý đồ của đại ca.

Reng, reng…

Thượng Quan Kiệt Thiếu còn đang bốc hỏa thì trong không gian nhỏ hẹp lại vang lên một hồi chuông điện thoại cực kì vô duyên. Người đàn em đang lái xe ngồi im không dám nhúc nhích, sợ mình mà động đậy thì sẽ khiến người nào đó ngồi bên cạnh bộc phát…

Thượng Quan Kiệt Thiếu lấy điện thoại ra, không thèm nhìn xem ai gọi, hét lên: “Mẹ kiếp, có việc gì nói mau!”. Khốn nạn thật, một lũ ăn hại để cho một cô gái qua mặt như thế. Có câu nuôi binh nghìn ngày, dụng binh trong một chốc, vậy mà ngay lúc cần phát huy thực lực thì diễn biến lại khiến anh ta mất bình tĩnh.

Khốn kiếp, sau khi về tổng bộ anh ta nhất định sẽ mở đợt huấn luyện ma quỷ, không mười ngày thì nửa tháng, mấy người kia đừng mơ thoát được! Chậc, chậc, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thật quá mất mặt!

Đường đường là tinh anh của Ngục Thiên Minh vậy mà lại bị một cô nhóc đùa giỡn! Quá bẽ mặt!

- Ôi, kẻ nào không có mắt lại dám chọc vào người đàn ông phong lưu, phóng khoáng, anh tuấn, khiến cho anh Kiệt phải nổi giận vậy? Chắc nghi ngờ bản thân sống dai quá nên mới chọc vào hả?

Thượng Quan Kiệt Thiếu vẫn đang bừng bừng lửa giận, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn đầy châm chọc. Anh ta hơi sửng sốt rồi hừ lạnh một tiếng: “A Diệp, chú đừng vội vui sướng khi người khác gặp họa, khi nào về cẩn thận tôi đập cho chú một trận đấy!”

- Haha, Kiệt, muốn đập người khác thì trước tiên phải tóm được người ta đã! – Hướng Diệp Lân ngồi trên chiếc ghế xoay cười haha, cực kì không có hình tượng một chút nào. Trước lời đe dọa kia, Hướng Diệp Lân chỉ nhún vai, coi như không nghe thấy, tiếp tục trêu chọc.

- Nghe nói chú với đại ca đang đi “dạo chơi” trên phố đấy à? Để bọn tôi ở lại đây có thấy ngứa ngáy ở đâu không?

- Hừ, đại ca lại để mấy chú nhàn rỗi thế à! – Thượng Quan Kiệt Thiếu khinh thường hừ lạnh. Đại ca tập hợp bọn họ lại để giải quyết một số chuyện, cũng nhân tiện xử lý luôn chuyện “Dạ Chi Tâm” và “Dạ Đêm”. Khi ba người kia vừa tới nơi thì lại nghe nói đại ca tự mình ra tay xử lý, bọn họ còn chẳng thèm ló mặt ra, hẳn là giở thói lười biếng, ngồi ở một chỗ xem trò náo nhiệt!

A Lương vắng mặt thì anh ta còn có thể lý giải được, vì dù sao cũng có A Kỳ ở đây. Nhưng hai người kia không đến thì anh ta không giải thích nổi, dám để một mình anh ta trừng mắt nhìn chiếc xe đỏ rực kia nghênh ngang rời đi, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì khác. Anh ta không hề muốn thừa nhận sự thật rằng tốc độ của anh ta và cô gái kia hoàn toàn chênh nhau rất lớn…

- Cái đồ không có nghĩa khí, sau này đừng bảo với người khác tôi quen mấy chú.

- Oan uổng quá! – Hướng Diệp Lân oan ức gào lên – Bọn tôi muốn cho chú cơ hội giành công trước mặt đại ca thôi mà! Chuyện này mà xử lý tốt thì biết đâu đại ca cao hứng lại cho chú nghỉ phép dăm bữa nửa tháng thì sao. Đến lúc đó chú tha hồ ôm ấp hồng nhan tri kỉ của mình, quả là chuyện tốt đẹp thế còn gì! Là anh em với nhau, vì chú nên bọn tôi mới hy sinh nhiều như vậy đấy!

Khóe miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu giật giật. Mồm mép của cái tên kia cũng lợi hại thật đấy. Anh ta không thèm chấp tên lưu manh kia, cậu ta toàn nói nhảm.

- Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cảnh tượng vừa rồi quá là đặc sắc khiến tôi được mở mang tầm mắt. Mẹ kiếp, hai cô gái đó đúng là quá xuất sắc…

- Ngậm miệng vào! – Thượng Quan Kiệt Thiếu không thể nhịn nổi nữa, gân xanh đã nổi đầy mặt. Trêu chọc anh ta thì còn có thể tạm bỏ qua, nhưng mà dám ở trước mặt anh ta khen hai cô gái đáng chết kia thì không thể chịu nổi nữa!

- Ô hay, tôi nói sự thật mà! Kiệt, tôi biết chú không thể thừa nhận bản thân vẫn còn non kém so với hai cô gái kia, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Chú là đàn ông, phải dũng cảm thừa nhận chứ. Thừa nhận bản thân mình kém hơn con gái cũng không có gì phải ngại đâu, cứ bình tĩnh… bình tĩnh! – Trong đầu Hướng Diệp Lân bắt đầu tưởng tượng ra bộ dạng muốn ăn thịt người của người nào đó, anh ta liền che miệng cười trộm. Haha, đả kích Thượng Quan Kiệt Thiếu là một trong những trò vui thú vị của Hướng Diệp Lân anh…

- Chết tiệt, chú nói ai kém hơn con gái? – Mấy người bọn họ chỉ ngồi xem không mà dám đánh giá à? Cứ thử tự mình ra tay đi xem nào, xem mèo nào thắng mửu nào. Cứ oang oang mở mồm khoe mẽ là thành thiên hạ vô địch chắc? Hừ, nghĩ đến thôi là thấy bực mình rồi!

- Còn ai vào đây nữa? Chú cứ nghĩ là biết ngay mà! Không phải đây gọi là đánh giá tình hình bằng mắt, lắng nghe động tĩnh bằng tai à?

- Con mắt nào của chú thấy thế? – Nếu dám nói chính cậu ta đánh giá thế thì sau khi về, anh ta nhất định sẽ đưa cậu ta đi khám mắt...

- Hai mắt tôi đều thấy thế. Không chỉ có mình tôi mà cả A Lương và A Huống cũng thấy.

- Chú... – Anh ta tức đến mức thở phì phò...

- Được rồi, Diệp, đừng đùa nữa! – Thượng Quan Kiệt Thiếu còn đang tức đến trợn mặt thì giọng nói lạnh lẽo, trầm ổn từ đầu bên kia truyền tới – Diệp, chú không thấy tình hình bên đó à? Muốn qua đó không?

Hạnh Lương bất đắc dĩ cầm điện thoại của Hướng Diệp Lân rồi lạnh lùng hỏi anh ta. Hướng Diệp Lân nhún vai, cười thầm một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Huống Ngân Dịch...

- ... Vẫn nằm trong phạm vi khống chế! – Giọng nói lạnh lẽo của Hạnh Lương đã kéo chút lý trí của Thượng Quan Kiệt Thiếu về. Cuối cùng anh ta cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của đối phương.

- Vậy là tốt rồi, không có việc gì thì cúp máy đây!

- Lương, từ từ đã! – Vừa thấy Hạnh Lương định cúp máy, Thượng Quan Kiệt Thiếu liền gọi với lại, anh ta còn có chuyện muốn hỏi.

- Sao thế?

- Lương, chú nói xem đại ca đang muốn chơi trò gì?

Thượng Quan Kiệt Thiếu hiếm khi lại thấy buồn bực như vậy. Tuy anh ta không phục, lửa giận đang bừng bừng trong lòng nhưng chỉ số thông minh của anh ta thì không hề suy giảm. Đối phương chỉ có hai cô gái vậy mà đại ca lại mất công sắp xếp mọi chuyện rắc rối như vậy, không bắt luôn người mà lại cứ như đang thăm dò, có cảm giác như đại ca đang muốn chơi trò gì đó...

Thật sự là khó hiểu!

Hạnh Lương cười nhếch mép, nét mặt vẫn không hề thay đổi. Anh ta cất giọng lạnh lùng như cũ, nhưng nếu tinh ý thì không khó để nghe ra ý cười nhàn nhạt trong đó: “Chú ‘chơi’ lâu vậy rồi mà vẫn không biết đại ca đang làm gì à? Kiệt, chú đúng là cái bình hoa di động”. Ít nhất cũng là cái bình hoa di động của Ngục Thiên Minh!

Đã bao giờ xảy ra chuyện đại ca tự mình ra tay nếu muốn bắt hay giết một người nào đó chưa? Hơn nữa lại còn bày ra trò chơi ấu trĩ như vậy nữa? Dùng tóc để nghĩ cũng biết chắc chắn có điểm kỳ lạ. Anh ta chế giễu! Đã đi theo đại ca bao nhiêu lâu như vậy rồi mà Thượng Quan Kiệt Thiếu còn không nhận ra thật ra đại ca căn bản là không phải vì muốn bắt người...

Đây là một trò chơi mạo hiểm mang tính thăm dò! Cũng có thể nói là một trò chơi khai thác tiềm lực!

- Lương... – Thượng Quan Kiệt Thiếu bất mãn, than một tiếng. Sao lại bảo anh ta là bình hoa di động chứ? Anh ta hỏi như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường mà! Anh ta đến giờ vẫn không đoán được tâm tư của đại ca... Chẳng phải rõ ràng là A Lương đang đả kích anh ta à?

- Thôi, cúp máy đây, trò chơi vẫn còn tiếp tục đấy, chúc chú chơi vui vẻ! Nhưng mà Kiệt này, tôi khuyên chú nên biết kiềm chế lại chút đi! – Tốt nhất là đừng chọc vào cô gái ngồi trên chiếc xe kia, nếu không... Haha, đến lúc đó tha hồ mà chịu tội.

- Chú có ý gì?

- Chả có ý gì cả, chú cứ làm vậy đi! – Nói xong, Hạnh Lương không cho Thượng Quan Kiệt Thiếu cơ hội lên tiếng, dứt khoát cúp máy.

Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng mắt nhìn chiếc điện thoại di động trên tay rồi trầm tư suy nghĩ. Rốt cuộc câu nói cuối cùng của A Lương là có ý gì? Không phải anh ta vẫn luôn bình tĩnh đấy à?

Nhưng mà anh ta cũng không có cơ hội suy nghĩ quá nhiều vì tên đàn em đang lái xe đã lên tiếng nhắc nhở anh ta.

- Anh Kiệt, chiếc xe kia đã đến đường Phú Ninh rồi!

Thượng Quan Kiệt Thiếu hơi đơ người ra. Vừa rồi chỉ mải nói chuyện điện thoại mà quên mất phải giám sát. Vậy thì tốt rồi, đã đến đường Phú Ninh thì anh ta sẽ đón tiếp chu đáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.