Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này

Chương 11




Vừa đi được một đoạn thì một chiếc Ferrari đỏ rực dừng lại ngay bên cạnh Đường Kiến Tâm. Chưa đợi xe dừng hẳn lại, Đường Kiến Tâm đã nhanh tay nhanh mắt mở cửa bên ghế lại phụ ra, xoay người ngồi vào bên trong. Cũng ngay lúc đó, Tiểu Ngải đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng vụt đi, không hề tốn quá nhiều thời gian!

- Chị?

- Quay về quán rượu!

Đường Kiến Tâm lạnh lùng phun ra bốn chữ, ngăn cản câu Tiểu Ngải sắp hỏi.

- Vâng!

Khi tới khách sạn đã là mười hai giờ trưa. Hai người đi lên tầng về phòng nghỉ. Đường Kiến Tâm ra lệnh:

- Tra xem người giao chiến với chúng ta rốt cuộc là ai! – Vốn là sau khi cô và Tiểu Ngải tách nhau ra thì sẽ đi theo hai hướng khác nhau. Cô giao bảo thạch rồi sau đó mới gặp lại Tiểu Ngải. Nhưng không ngờ cô lại để mất bảo thạch, đúng là tội không thể tha!

Tiểu Ngải cởi áo khoác và găng tay ra, cũng không hỏi tại sao chị ấy lại quay lại. May là lúc chị ấy gọi điện thì cô chưa lên phi cơ... Bàn tay Tiểu Ngải nhanh chóng múa trên bàn phím, đăng nhập vào hệ thống, xâm nhập vào tòa cao ốc quốc tế kia. Cô ngồi đợi hệ thống trả kết quả về!

Quá trình tìm kiếm hơi lâu! Tư liệu trong tòa cao ốc quốc tế vẫn như trước, gồm thời gian và địa điểm bán đấu giá hai viên “Dạ Chi Tâm” và “Dạ Đêm”, ngoài ra còn có chút tư liệu giới thiệu về bảo thạch. Nói chung là những điều này rất bình thường và đơn giản, nhìn vào thì không thấy manh mối nào. Nhưng đừng quên cô chính là thiên tài trong lĩnh vực máy tính!

Tiểu Ngải bĩu môi nhìn đống tài liệu này, mấy thứ này có thể lấy ra để lừa người khác nhưng sao lừa cô được chứ! Cô nhanh chóng ấn xuống một nút bàn phím, chỉ trong nháy mắt màn hình chợt lóe lên một cái!

Đường Kiến Tâm khoanh hai tay trước ngực, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngải cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo tỏa ra từ người chị ấy. Cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân chỉ trong nháy mắt xông lên tới tận đỉnh đầu cô khiến trán cô toát đầy mồ hôi lạnh. Cô có cảm giác như mình đang ở Bắc Cực, không hề có chút ấm áp nào!

Tiểu Ngải chuyên tâm nhìn chăm chú vào màn hình, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên. Đường Kiến Tâm nhìn qua, thấy là người đưa cơm liền giao tiền rồi. Sau đó cô đẩy xe thức ăn đến bên cạnh Tiểu Ngải!

Xem ra Tiểu Ngải tạm thời chưa thể ăn được, Đường Kiến Tâm lấy đũa ra ăn một mình! Tuy nhiên hai mắt cô không hề rời khỏi màn hình máy tính một giây nào!

Lúc Đường Kiến Tâm ăn xong đĩa cơm rang thì rốt cuộc mười ngón tay đang múa trên bàn phím của Tiểu Ngải cũng dừng lại, cô thả lỏng cơ thể, thở dài một hơi...

Nhiệm vụ đã hoàn thành!

Đường Kiến Tâm đặt đĩa cơm xuống rồi ngồi cạnh Tiểu Ngải, đôi mắt sáng chăm chú nhìn vào màn hình... càng xem, đầu mày cô càng nhíu chặt lại...

Tiểu Ngải thì hoàn toàn đen thui mặt mày! Cô lập tức kinh hãi thốt lên: “Ngục Thiên Minh? Sao có thể là bọn họ được chứ?”. Tiểu Ngải cất tiếng mà mắt vẫn dán vào màn hình, không hề nhìn Đường Kiến Tâm: “Chị?”.

Sau đó cô quay đầu lại, hoảng sợ đến mức bất giác dịch người ra xa. Trời ơi, ánh mắt của chị ấy quá khủng bố rồi, vừa âm trầm và lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra sát khí. Khí thế bừng bừng thế này, nếu là người có lá gan bé thì chắc đã hồn bay phách lạc rồi!

- Ngục Thiên Minh! – Được, được lắm, chỉ cần tìm được bọn họ thì không cần biết là Bạch Minh hay Hắc Minh hay Ngục Thiên Minh gì gì đó, dám cướp đồ của cô thì cô sẽ trả lại gấp ngàn lần!

Tiểu Ngải kinh hãi, lập tức túm lấy cánh tay Đường Kiến Tâm, cuống quýt lên tiếng: “Chị, đừng, chúng ta không chọc vào Ngục Thiên Minh được đâu!”

- Không thể chọc vào? Trên đời này có người Đường Kiến Tâm này không thể trêu chọc cơ à? – Khóe miệng Đường Kiến Tâm nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, sự băng giá cũng ngập tràn đôi mắt sâu không thấy đáy của cô.

- Ngục Thiên Minh, hừ, tốt nhất là hãy cầu nguyện hai “viên đá” đó vẫn còn nguyên vẹn đi, nếu không thì mấy người không trả giá nổi đâu!

Nhưng đợi đến sau này khi nhớ lại những lời nói lúc này của mình thì Đường Kiến Tâm phải rùng mình. Cuối cùng mãi đến khi đó cô mới biết lúc này mình đã ngu ngốc đến mức nào. Bọn họ đã bày ra con đường chỉ chờ để bắt ba ba vào rọ, khiến cô tự chui đầu vào lưới, vậy mà cô lại hết sức tự nhiên thuận theo trò chơi. Cô chưa bao giờ biết được rằng bản thân mình lại có thế ngốc nghếch đến mức đó! Cô đã hối hận đến lần thứ n rồi, đáng ra mình không nên chọc vào người đàn ông đó mới đúng!

- Chị, những người của Ngục Thiên Minh đều có thủ đoạn rất tàn độc, lạnh lùng, vô tình, nhất là lão đại của Ngục Thiên Minh thì lại là người cực kì ngoan độc và tàn nhẫn. Chị, lần này chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ thì cùng lắm là sau khi trở về bị Ám Hoàng phạt nhốt trong phòng tối mười mấy ngày là cùng. Chị tuyệt đối không được chọc vào Ngục Thiên Minh, nếu không cả đời chị sẽ không được yên bình nữa đâu...!

- Được rồi, chị mặc kệ em, tóm lại là đồ ở trong tay chị mà lại bị cướp đi trắng trợn như vậy thì chị tuyệt đối không thể bỏ qua được!

Tiểu Ngải còn chưa nói xong, Đường Kiến Tâm đã không bình tĩnh ngắt lời. Đây là lần đầu tiên cô không coi Tiểu Ngải như cô công chúa nhỏ, trực tiếp lạnh lùng lên tiếng...

- Chị... Chị... – Tiểu Ngải rên lên một tiếng, trên thế giới này liệu còn người nào cố chấp và ngang bướng như vậy không? Đúng là muốn cô tức chết mà! Nghĩ đến việc nếu thật sự phải đối đầu với Ngục Thiên Minh, toàn thân Tiểu Ngải liền run lên...

Việc biết Ngục Thiên Minh hoàn toàn là tình cờ, nhưng xem ra bây giờ thì đó là lẽ tất nhiên rồi! Lần đó cô tham gia cuộc đua xe chợ đêm, người có biệt danh Hồng Báo – đứng thứ hai chính là người của Ngục Thiên Minh. Đó là lần đầu tiên cô nghe đến cái tên Ngục Thiên Minh, lúc đó cô cũng hiểu được thế nào là tàn nhẫn và độc ác. Đáng lẽ sau khi cuộc thi đấu kết thúc thì cô phải trở về, nhưng cô lại nói dối Ám Hoàng và ở lại Washington chơi đùa ba ngày...

Buổi tối ngày thứ ba ở Washington, trên một con đường tối đen diễn ra cảnh tượng giết chóc. Hàng loạt chiếc xe truy đuổi nhau, những người dân bình thường vô tội chết thảm dưới bánh xe...

Cảnh tượng này cứ như một bộ phim chiếu đi chiếu lại trong đầu Tiểu Ngải, mãi không thể quên được... Dường như cảnh tượng giết chóc đó đã gieo vào tận sâu vào lòng cô mầm mống của sự sợ hãi!

- Tra tung tích gần đây nhất của bọn họ đi! – Đường Kiến Tâm khoanh hai tay trước ngực, thờ ơ nhìn chằm chằm vào màn hình, hoàn toàn làm ngơ Tiểu Ngải.

- Chị? – Tiểu Ngải khóc không ra nước mắt, giọng nói run rẩy hy vọng Đường Kiến Tâm sẽ thay đổi ý định!

- Tra đi!

Chỉ hai từ thôi đã khiến Tiểu Ngải mếu máo. Kì kèo một lúc lâu, Tiểu Ngải thầm than một tiếng, ánh mắt ai oán trừng lên nhìn người cố chấp ngồi bên cạnh, hai tay lại gõ lạch cạch xuống bàn phím.

Đúng thật là! Cô cực kỳ ghét chị ấy! Đồ đáng ghét!

Đường Kiến Tâm không nói chuyện, chỉ kiên nhẫn ngồi chờ kết quả!

- Hộp đêm Lệ Tinh! – Tiểu Ngải cắn răng nói ra bốn chữ, trừng trừng nhìn, dường như có thể chọc thủng hai lỗ trên màn hình! Cô cực kì không cam lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.