Tôi Là Nữ Trụ Vương

Chương 2




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Nhan Trung Vi cũng xem như đã một bó tuổi, chưa từng có người nói chuyện với ông ta như vậy, cách nói chuyện vô lễ của Trịnh Thâm đã khiến ông ta nổi giận.

"Trịnh Thâm, cậu không cần Trịnh thị nữa sao?!"

Trịnh Thâm rất bình tĩnh, thậm chí lộ ra một nụ cười mang theo hai phần tàn nhẫn.

"Chúng ta gặp nhau ở tòa đi."

Nhan Trung Vi há to miệng thở dốc, có xúc động muốn xoay người rời đi.

"Đúng rồi, chuyện phu nhân hối lộ phó hiệu trưởng, ông xác định Xương Minh sẽ không bị ảnh hưởng sao?"

Nhan Trung Vi cười lạnh: "Cậu Trịnh chưa từng thấy tiền sao? Cậu cho rằng về điểm này có tiền thì tội hối lộ còn bị xử sao?"

Trịnh Thâm không có bất kỳ phản ứng nào, lại bưng ly lên nhấp miếng nước rồi nói: "Thế còn khoản tiền khổng lồ của tập đoàn Quảng Tường thì sao?"

Nhan Trung Vi hơi hoảng, tiến lên từng bước vỗ xuống bàn, chăm chú nhìn anh: "Có ý gì?!"

Trịnh Thâm nhìn lại, ánh mắt sắc bén: "Ông Nhan còn biết nhiều hơn tôi mà."

"Cậu muốn gì?!"

"Tôi muốn con gái ông xin lỗi Miêu Miêu, bồi thường tổn thất."

Nhan Trung Vi hít sâu một hơi: "Được."

"Aiz ~ đừng gấp, tôi nói là nhận lỗi trước mặt mọi người." Anh khẽ cười, trời sinh có gương mặt và ánh mắt sắc bén, khiến khi anh cười trông có vài phần gian tà.

...

"Cái gì?! Nhận lỗi trên diễn đàn trường học?! Không phải chứ?!"

Nhan Duyệt nhảy dựng lên, vẻ mặt không thể tin.

Nhan Trung Vi cau mày, lần đầu tiên cảm thấy buồn bực với đứa con gái luôn được mình nuông chiều này, nếu không phải nó vô duyên vô cớ hãm hại người khác thì làm gì xảy ra chuyện thế này.

"Chuyện mình làm thì phải gánh hậu quả, con đã lớn rồi, thật sự muốn ra tòa sao?"

"Ba! Bắt con nhận lỗi với nó, con làm không được!" Nhan Duyệt khóc như mưa, trước đây ở trường học cô ta luôn là nữ thần, phải bắt cô ta công khai xin lỗi cô, quả thật muốn mạng của cô ta!

"Duyệt Duyệt, ngoan đi, nếu làm lớn chuyện này thì sẽ càng có ảnh hưởng không tốt."

Vỗ nhẹ vai của con gái, không phải ông ta sợ lên tòa với Trịnh Thâm, kể cả việc của tập đoàn Quảng Tường, ông ta cũng cảm thấy Trịnh Thâm không biết bao nhiêu.

Chẳng qua bây giờ chuẩn bị đưa ra thị trường, bất kỳ danh tiếng không tốt nào cũng dễ dàng gặp chuyện.

Nếu ông ta và Trịnh Thâm cứ huyên náo lớn chuyện này, chân trần không sợ mang giày, cuối cùng người xui xẻo hơn phân nửa sẽ là Nhan Trung Vi.

Nhưng mà... Muốn ông ta nhịn xuống cơn tức này, việc này là không thể nào!

Nhan Trung Vi an ủi Nhan Duyệt cả buổi tối, cuối cùng mới khiến cô ta đồng ý đi nhận lỗi.

"Ba, ba phải hứa với con, sau này nhất định phải làm Miêu Miêu và tên đàn ông kia không có kết quả tốt!"

Ánh mắt Nhan Duyệt đỏ au nhìn ông ta, trong mắt Nhan Trung Vi thoáng qua vẻ tàn độc: "Yên tâm, chưa từng có ai có thể giẫm nhà họ Nhan ta ở dưới chân như thế!"

...

Vừa hay, lúc Trịnh Thâm và Miêu Miêu ăn cơm xong nắm tay tản bộ, cũng nói đến vấn đề này.

"Hiện giờ chỉ có thể bắt cô ta nhận lỗi, trong thị trường internet quả thật Nhan Trung Vi chiếm một thị trường rất lớn, bây giờ cắn ông ta thì không có lời."

Miêu Miêu quýnh lên: "Vậy có thể bị ông ta ghi hận không?"

Trịnh Thâm nhẹ nhàng sờ tóc cô, hơi giễu cợt: "Không đâu, chắc chắn ông ta rất muốn dìm chết Trịnh thị, đáng tiếc... Anh sẽ không cho ông ta thời gian."

"Anh."

"Anh thật là đẹp trai... Á!"

Vừa dứt lời, đã được anh bế lên, cõng trên vai nhanh chân chạy.

"Vợ ơi!"

Miêu Miêu che mặt, may mắn là vào buổi tối, khu này khá ít người...

...

Vốn chuyện của Miêu Miêu ở diễn đàn đã lên men một đợt, mặc dù người quan tâm đến đa số là tân sinh viên năm nhất.

Sau đó phía chính phủ bác bỏ tin đồn, cứ thế mà kết thúc.

Nhưng đột nhiên lại có một tin tức khiến đại học A nổ tung.

Cũng có khá nhiều người không biết Miêu Miêu, dù sao trừ khi gặp trong sân trường, cảm thán một câu này em gái này trông thật đẹp, cũng chỉ có người thường đi dạo diễn đàn, mới có thể biết chút ít.

Nhưng Nhan Duyệt không giống vậy, hoa khôi đại học A, từ năm thứ hai đại học đến năm tư, suốt hai năm, cho dù trường học có người trùng tên, nhưng không ai không biết tên Nhan Duyệt.

Cho nên truyền thanh đột nhiên nói ‘Nhan Duyệt nhận lỗi’, không khác nào một chuyện lớn.

Hơi quan tâm một chút thì biết, hoàn cảnh gia đình của hoa khôi đại học A Nhan Duyệt là không thể chê, sao lại nhận lỗi vậy hả?!

Lương Hiểu - sinh viên năm tư, thầm mến Nhan Duyệt - hoa khôi của trường trong một khoảng thời gian, cho tới bây giờ vẫn chưa dám bày tỏ.

Biết cô ta có người thích, cũng biết tính khí cô ta không tốt, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đó, lòng đã tràn đầy tình yêu say đắm.

Sáng hôm nay truyền thanh thông báo Nhan Duyệt sẽ nhận lỗi, Lương Hiểu vội vàng vô cùng, cô bé như cô ấy làm sao có thể phạm lỗi gì chứ?

Cậu ta gấp gáp, nghĩ cách hỏi thăm khắp nơi.

Sau đó bạn bè cho cậu ta xem diễn đàn, Lương Hiểu im lặng.

Tin Nhan Duyệt nhận lỗi, trong đó đã nói rõ lý do gây ra và kết quả của sự việc, cũng thuận tiện nói xin lỗi Miêu Miêu, nhưng cô ta vẫn không ngu, không nói ra chuyện mua chuộc phó hiệu trưởng đuổi học Miêu Miêu.

Nhưng cô ta không nói không có nghĩa là người khác không nói, lúc Hạ Uyển Lâm bình luận phía dưới đã tiết lộ chuyện này, vẫn có không ít người biết phó hiệu trưởng bị cách chức.

Một người trong cuộc khác là Miêu Miêu không lên tiếng, hiển nhiên cũng không muốn tha thứ.

Lương Hiểu ngây ngẩn cả người, rồi sau đó yên lặng đẩy điện thoại di động ra, chôn đầu trong gối.

Cô gái cậu ta thích có thể ngang bướng, có thể tính khí không tốt, nhưng nhân phẩm nhất định không thể không ổn... Đây là điều cần có của một con người.

Trong đầu rối loạn, điện thoại di động đột nhiên vang lên, đến từ ‘anh em’ tốt của cậu ta, một cô gái.

【Ra ngoài nhậu.】

Có lẽ đoán được tâm trạng cậu ta không tốt, Lương Hiểu nhếch môi cười, có vấn đề gì chứ? Nhân phẩm là quan trọng, cậu sớm nên tìm hiểu những người khác thôi!

...

Nhan Duyệt không biết lần này đến tột cùng cô ta đã mất đi cái gì, bảo cô ta xin lỗi cô ta đồng ý rồi, treo trên diễn đàn 24 tiếng rồi xóa, sẽ không nhiều người trong đại học A thấy lắm, cho dù truyền miệng, nhưng thật ra sẽ không gây cho cô ta bao nhiêu tổn thương.

Năm tư đại học không cần ở trong trường học, sở dĩ cô ta sẵn sàng loại bỏ hết tất cả mọi chuyện chỉ bằng một lời xin lỗi, lý do chủ yếu vì Diệp Gia Thịnh sắp về rồi.

Ngày về cụ thể của Diệp Gia Thịnh là khi nào, Nhan Duyệt phát hiện bác gái luôn ưu ái mình, thế mà lại không nói cho cô ta biết.

Nhan Duyệt bối rối.

Cha cô ta cũng bối rối, quả thật chuyện đưa thị trường ra Mỹ đã thuận lợi hoàn thành, nhưng đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ông ta trong ngành, bắt đầu làm khó ông ta.

Đầu tiên là làm khó dễ về việc trốn thuế, còn có chứng cứ xác thật!

Thị trường bên Mỹ không ổn định, công ty trong nước lại bắt đầu rung chuyển, Nhan Trung Vi bể đầu sứt trán, hoàn toàn không để ý tới những chuyện khác.

"Ôi? Ông chủ, bọn họ thật sự gây khó khăn cho công ty của Nhan Trung Vi!" Lâm Phóng xem tin tức mới nhất.

Trịnh Thâm rất bình tĩnh lật tài liệu trên tay: "Nhan Trung Vi đưa thị trường ra Mỹ, bọn họ chắc chắn rất sốt ruột, ông nghĩ rằng chúng ta không chuyển đồ qua thì bọn họ sẽ không gây khó dễ à? Chẳng qua mức độ hơi khác mà thôi."

Mắt Lâm Phóng sáng lấp lánh: "Ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Trịnh Thâm khép hồ sơ lại, nghiêng đầu: "Danh sách của Văn Hạo vẫn còn có thể chạy, bảo ông ta cho người tiếp tục, hình như trang web thử nghiệm có phản hồi rất tốt?"

"Đúng đúng!" Vừa nhắc tới cái này thì mặt mày hớn hở: "Không ngờ trang web của chúng ta bùng nổ như vậy, cái này, muốn biến nó thành độc lập không?"

Trịnh Thâm lắc đầu: "Không thể độc lập, nếu để độc lập thì sẽ lãng phí giá trị của nó."

Suy nghĩ một chút, lại lướt xem trang web, tay gõ bàn: "Chúng ta phải hấp dẫn thương gia vào đóng quân, ừ... Sau đó sẽ đập tiền tuyên truyền. Định vị, chủ yếu vẫn là chức năng này tốt hơn, bảo Vương Chí giao công việc trên tay cho Khổng Liên Thắng, làm cái này với Tùy Cao Phi trước."

"Được." Lâm Phóng đi ra ngoài, Trịnh Thâm liếc nhìn thời gian, đứng lên, nên đi đón Miêu Miêu rồi.

Đã tới tháng mười hai, Miêu Miêu mặc thật dầy đứng ở cửa, nhảy tại chỗ một chút, hai tay che lỗ tai.

"Hô... Lạnh quá đi."

Hôm nay làm thí nghiệm xong sớm nên tan lớp trước, Miêu Miêu đứng ở cửa chờ Trịnh Thâm.

"Miêu... Miêu Miêu." Giọng nói yếu ớt vang lên.

"Ủa? Diệp Minh!" Miêu Miêu nở nụ cười, ánh mắt hơi sáng lên.

"Cậu gầy rồi này!!!" Dường như cô còn vui mừng hơn cậu...

Cậu nhóc béo che mặt, hơi đỏ, nhưng không thể để cô thấy.

"Bác sĩ Tô... Rất giỏi."

Miêu Miêu nặng nề gật đầu: "Ừ nhỉ! Bác sĩ Tô là một bác sĩ rất giỏi! Cậu có lạnh không?"

Hơi nghi ngờ, mình đang bịt tai, có lẽ cậu ấy lạnh đến mức phải che mặt nhỉ?

"Lạnh... Lạnh..."

Vào lúc này mồ hôi ướt đẫm lưng áo, dưới ánh mắt mọng nước đang nhìn soi mói của cô, cậu vô thức thừa nhận.

Miêu Miêu rối rắm, quan sát trên dưới, thấy cậu chỉ lộ đầu và tay ra ngoài.

Lấy bao tay xuống, đưa cho cậu: "Cho cậu này!"

Phải biết đây là Diệp béo phì đấy, đối với Miêu Miêu mà nói, chính là một thế giới khác! Đương nhiên ngày thường người khác sẽ chú ý đến cậu hơn một chút, nhưng cô không nghĩ gì khác, dù sao hiện giờ cả đại học A đều biết cô đang ‘sống cùng’ với một người bạn trai rồi.

"Không không không... Tớ..." Cậu nhóc béo căng thẳng đến cà lăm.

Ánh mắt Miêu Miêu đột nhiên sáng lên, nhét bao tay vào ngực cậu, chạy đi.

"Diệp Minh! Tớ đi trước!"

Cậu ôm bao tay, không quay đầu lại, bởi vì cậu biết, cậu chắc hẳn sẽ không muốn nhìn thấy người kia.

Miêu Miêu chạy nhanh đến trước mặt Trịnh Thâm, nhào tới, cười híp mắt.

Anh cũng cười ôm vào lòng, nhìn bóng lưng cậu nhóc béo ở đằng kia, chỉ cầm thật chặt đôi tay không có bao tay của cô.

Diệp Minh đứng tại chỗ hồi lâu, đoán có lẽ mọi người đã đi, lúc này mới quay đầu lại.

Đã không còn nhìn thấy cô rồi.

Cậu cầm bao tay, tay run run tự mang vào cho mình, giơ tay lên, học cô che lỗ tai lại.

Suy nghĩ một chút, lại nhảy tại chỗ, môi từ từ giơ lên, trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ.

Lúc Diệp Gia Thịnh tới đã nhìn thấy cảnh này, bé cưng, bảo bối nhà họ Diệp ta đã lạnh thành dạng gì rồi, cho nên mới nhảy nhót như vậy nhỉ!

Bên kia Trịnh Thâm cởi áo khoác ngoài, bọc lấy Miêu Miêu, nhớ lại cậu nhóc béo vừa rồi.

Ừ... Sẽ không có sức uy hiếp đâu nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.