Tôi Là Nữ Trụ Vương

Chương 11




Thạch động này chỉ có nàng, Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường biết. Đem gà vịt tạm thời nuôi dưỡng ở trong này, cho dù trời thật sự nổi bão cũng không cần lo lắng.

"Đại tẩu, heo và cá thì sao?”

Mặt Hạng Thần Tường căng thẳng. Hắn chưa từng gặp bão, nhưng hắn đọc trong sách biết, bão lớn có thể cuốn cả người đi.

"Heo thì giết, cá trước hết cứ mặc kệ đã." Tô Khả Phương ngẫm nghĩ, lại nói: "Con dê núi ở nhà cũng thả nó về núi đi.”

Nàng đã đáp ứng Hạng Tử Nhuận không làm con dê núi và mấy con gà rừng hắn đưa bị thương. Gà rừng khi đó Hạng Tử Nhuận đưa nàng sớm thả đi rồi, còn dê núi nếu thật sự bão tới, nàng sẽ không có cách nào để ý nó, vẫn nên thả nó về núi đi.

“Đại tẩu, hay chúng ta để nương vào sơn động tránh bão?” Điều Hạng Thần Tường lo lắng nhất là an nguy của nương.

"Không được!" Tô Khả Phương không chút nghĩ ngợi bác bỏ đề nghị của Hạng Thần Tường: "Sơn động tuy có thể tránh bão, thế nhưng không phải là không có nguy hiểm. Khi bão đến không nói tới mãnh thú, ngộ nhỡ có hòn đá hay cái gì đó rơi vào trong động thì phải làm sao đây?”

Nếu thật sự đến bước cuối cùng, nàng chỉ còn cách đưa bà bà và mọi người trong nhà vào không gian thôi. Nàng đã chuẩn bị đầy đủ, dù mọi người có vào, không gian của nàng cũng sẽ không bị bại lộ.

Bão tiến đến, ai ai trong thôn cũng cảm thấy bất an. Hạng Thần Tường không tìm được người giúp mổ heo, đành phải cùng A Cam bắt vài đầu heo ở nông trại giết hết.

Tô Khả Phương và Diêu Thị thì vội vàng nhặt mấy trăm quả trứng gà vịt ở nông trại, dùng nước muối đun sôi muối. Loại thời tiết này để tầm vài ngày cũng không có vấn đề gì.

Hạng Tử Nhuận và A Cam giết heo, sau đó dùng muối ướp treo lên phơi.

Làm xong đâu đấy, Tô Khả Phương và Diêu Thị lấy một túi bột mì còn dư ra làm bánh. Hạng Thần Tường và A Cam đến bờ sông gánh nước, đổ đầy nước vào vại và tất cả những vật có thể chứa nước trong nhà, đậy kín.

Sau khi kiểm tra mọi thứ không có chỗ sơ suất, Tô Khả Phương mới đi sang nhà ngoại.

Cùng lúc đó, Tô Bằng ở trong thôn tuần tra, căn cứ theo kinh nghiệm của thế hệ trước chỉ huy các hương thân làm công tác chuẩn bị. Hai người Tô Khả Bân và Giả Thị ra ruộng hái tất cả rau xanh mang về nhà, phần lớn đồ ăn đều được đựng vào vạc lớn hoặc bình bịt kín cẩn thận sau đó đào hố to ở sân, chôn xuống. Như vậy thì khi trời thật sự nổi lên mưa to gió lớn cũng không cần lo lắng đồ ăn bị hư hao.

Chỉ để dư lại một phần nhỏ đồ ăn trong nhà, tỷ như non nửa túi bột mì thì hấp màn thầu, non nửa túi bột miến thì phối hợp với dưa muối hấp thành dưa muối gạo cao, lấy ra ứng phó với tình huống bết bát nhất.

Tô Khả Phương ở nhà ngoại xem xét một vòng, thấy nhà mình cái gì cũng chuẩn bị xong. Chỉ riêng nước sạch là không chuẩn bị, vội vàng nhắc nhở ca ca chuẩn bị chút nước sạch.

Không biết lúc nào bão tới. Sau khi từ nhà ngoại bước ra ngoài, Tô Khả Phương ngẩng đầu nhìn thời tiết, cảm giác bão sẽ không thể đến nhanh như vậy. Nghĩ tới những mầm cây ăn quả ở đỉnh núi thôn Lâm An, Hạng Tử Nhuận thật vất vả mới nhờ người khác lấy được, nàng liền vội vàng chạy tới đỉnh núi thôn Lâm An.

Kiều Nhậm Phi vừa tới thôn Lâm An dựng nhà được mấy hôm, thấy mọi người ai nấy đều run như cầy sấy, vội vàng làm công tác chuẩn bị đón bão, hắn ta cười thầm nhưng người này quá kỷ nhân ưu thiên (*). Đừng nói bão lớn còn chưa tới, cho dù bão lớn thật sự kéo tới thì nhà cửa và con người cũng bị bão quét đi rồi. Chuẩn bị đồ ăn thức uống, quần áo dùng làm rắm gì?

Kiều Nhậm Phi dùng ánh mắt coi thường nhìn thôn dân thôn Lâm An giống như những con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi. Hắn ta chắp tay sau lưng bắt đầu đi loanh quanh trong thôn Lâm An.

Kiều Nhậm Phi vừa đi tới cuối thôn, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc chạy về hướng đỉnh núi. Hắn ta đưa mắt quan sát phía sau, thấy đại ca không đi theo, tầm mắt không khỏi lướt qua tia ngoan lệ, kế đó theo sát.

Người dưới núi tới lui không thiếu, Kiều Nhậm Phi tính toán tới đỉnh núi mới động thủ.

Tô Khả Phương chạy rất nhanh, nàng muốn đem tất cả mầm cây ăn quả trên núi vào không gian trước khi bão kéo tới. Ban đầu nàng căn bản không phát hiện ra mình bị theo dõi, thẳng đến khi sắp đến đỉnh núi, nàng mới ngửi được ít mùi nguy hiểm, quay đầu, vừa vặn chống lại cặp mắt hung ác nham hiểm của Kiều Nhậm Phi.

Kiều Nhậm Phi cách nàng khoảng mấy mét, trên mặt hiện đầy sát ý. Tô Khả Phương cảm thấy lòng xiết chặt, vội xoay người chạy, đồng thời chuyển động ý niệm.

Mắt thấy đã đến đỉnh núi, cơ thể Kiều Nhậm Phi nhảy về phía trước, vừa chuẩn bị đưa tay bắt Tô Khả Phương, thì không biết từ chỗ nào bay ra một cây gậy gỗ đánh thẳng tới mặt hắn ta. Kiều Nhậm Phi xoay người, khó khăn lắm mới né được. Hắn ta nhìn phía trước, Tô Khả Phương đã chạy ra xa hơn mười mấy mét.

Kiều Nhậm Phi cắn răng, hít sâu, đuổi theo. Nhưng một lần nữa ngay tại thời điểm thiếu chút nữa thì bắt được Tô Khả Phương, lại không biết từ chỗ nào bay ra một tảng đá lớn lao về phía hắn ta.

Kiều Nhậm Phi biến sắc, chật vật tránh được nguy hiểm. Nhưng mà lần này Tô Khả Phương chạy nhanh hơn so với vừa rồi, cơ thể nhanh chóng vọt vào trong rừng cây rậm rạp.

"Hừ, ngươi cho rằng chạy vào rừng ta sẽ không đuổi kịp sao?" Kiều Nhậm Phi khinh thường hừ lạnh, tăng tốc chạy vào rừng.

Kiều Nhậm Phi cho rằng Tô Khả Phương chỉ có chút khôn vặt, giờ đại ca không ở đây, hắn ta không tin mình không đánh chết được nàng!

Kiều Nhậm Phi cứ tưởng rằng rất nhanh hắn ta có thể bắt Tô Khả Phương từ trong rừng ra. Nhưng mà hắn ta ở trong rừng tìm rất lâu cũng không phát hiện được bóng dáng Tô Khả Phương đâu.

"Không có khả năng! Nữ nhân này không thể chạy nhanh như vậy!" Kiều Nhậm Phi cau mày, khuôn mặt khó tưởng tượng, mắt cảnh giác quét cây cối xung quanh, gào to: "Tô Khả Phương, ta thấy ngươi rồi, ngươi vẫn nên thành thành thật thật đi ra đi. Nếu không chờ ta động thủ thì không phải chuyện tốt gì đâu!"

Lúc này Tô Khả Phương đang nằm trên mặt cỏ trong không gian thở phì phò nghỉ ngơi. Nghe được lời Kiều Nhậm Phi nói thì khẽ hừ lạnh một tiếng, màu mắt hơi hơi chuyển động.

Đỉnh núi này chỉ có hai người bọn họ, vậy nên...

Mắt Tô Khả Phương chợt loé ánh sáng lạnh, vọt người ngồi dậy.

"Tô Khả Phương, nếu như ngươi ngoan ngoãn đi ra, ta có thể cho ngươi cơ hội dập đầu nhận sai với ta. Nhưng nếu ngươi thật sự chọc giận ta, vậy chỉ còn con đường chết, muốn chọn thế nào, ngươi phải nghĩ cho cẩn thận!" Kiều Nhậm Phi tiếp tục dùng ngôn ngữ uy bức lợi dụ, muốn lừa nàng đi ra.

Trong không gian Tô Khả Phương tìm cả bộ dạo khắc đem ra, chọn lưỡi dao lớn nhất sắc bén nhất nắm chặt ở tay. Nàng hơi chuyển động ý niệm liền rời khỏi không gian.

Phút chốc, Kiều Nhậm Phi phát giác được sau lưng truyền đến hơi người. Hắn ta đột nhiên quay đầu, thấy Tô Khả Phương không tiếng động lặng yên xuất hiện sau lưng hắn ta từ khi nào.

Kiều Nhậm Phi âm thầm kinh hãi, nhưng vì suy nghĩ rất nhanh có thể đem nữ nhân cướp đi vị trí của tỷ tỷ hắn dồn vào tử địa. Kiều Nhậm Phi lập tức đem loại cảm giác quái dị kia đè dưới đáy lòng, nhanh chóng nhào về phía Tô Khả Phương, đưa tay bóp cổ nàng.

"Ha ha... Tô Khả Phương, ngươi không nghĩ tới sẽ có một ngày rơi vào trong tay ta phải không?" Kiều Nhậm Phi cười dữ tợn, nhưng hắn ta không lập tức bóp chết Tô Khả Phương, mà chậm rãi tăng thêm lực tay, bởi vì hắn ta muốn nhìn thấy bộ dạng nàng thống khổ giãy dụa. Kiều Nhậm Phi muốn nhìn nữ nhân thay thế vị trí của tỷ tỷ hắn ta, cướp đi thương yêu của cả nhà đối với hắn ta quỳ dười chân hắn ta, cầu xin tha thứ!

Tô Khả Phương nhấc tay, như định đẩy Kiều Nhậm Phi ra. Kì thực không dấu vết hơi búng nhẹ ngón tay, bột phấn bên trong móng bay về phía mặt Kiều Nhậm Phi...

(*) Kỷ nhân ưu thiên: Người nước Kỷ lo trời [sập], đại ý chế nhạo sự lo âu vô vị và không cần thiết của người nước Kỷ về khả năng bầu trời sụp xuống đầu. Nghĩa tương đương câu “Tự tìm phiền não”, “Lo bò trắng răng).

~~~Câu truyện ngụ ngôn liên quan tới nước Kỷ~~~

Tương truyền xưa có người nước Kỷ lo trời sập, không biết nương tựa ở đâu đến nỗi bỏ cả ăn uống. 

Có kẻ giải thích cho y biết rằng: Trời chỉ là tinh khí (không khí) tụ lại, làm sao mà sập được! 

Người nước Kỷ nói: Nếu trời chỉ là tinh khí, thế còn mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao, không rớt xuống à? 

Người kia lại giải thích: Mặt trăng, mặt trời và sao cũng chỉ là tinh khí tụ lại, nếu có sập cũng không làm ta thương tích được. 

Người nước Kỷ nghe nói thế mới hết lo. 

Sau này, Liệt Tử nghe chuyện ấy cười nói: “Nói trời sập, đất long là chuyện hoang đường. Nói trời không sập, đất không long cũng là chuyện hoang đường.

Trời sập, đất long hay không chúng ta không biết.

Dù vậy, sập hay long là một khả năng. Không sập hay không long cũng là một khả năng. Cũng như sống không biết chết thế nào, chết cũng không biết sống thế nào.

Ban đầu không biết kết thúc cuối cùng, kết thúc cuối cùng cũng không biết ban đầu. Cho nên trời sập hay đất long há phải lo canh cánh trong lòng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.