Tôi Là Một Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 53: 53: Mộng Di Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi




Editor: ΣLeo

Beta: Hồ ly tinh

Sở trưởng lão ngoại trừ sắc mặt không tốt lắm thì không khác lúc bình thường mấy. Ngày tiếp theo liền đi đại hội Anh Hùng với Giang Tuyết, đích thân giúp Giang Tuyết chọn Giáo chủ phu nhân.

Tả hộ pháp đưa tay sờ đỉnh đầu Giang Tuyết.

Sở trưởng lão bên cạnh tằng hắng một tiếng, sắc mặc khó coi nhìn chằm chằm hành động vượt quá phép tắc kia. Lão nén giận nói: “Sắp lên thi đấu rồi, nếu để người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì.”

Tả hộ pháp nhẹ nhàng xoa tay, đáp: “Dạ.”

Giang Tuyết đưa mắt nhìn hắn đi lên đài. Sở trưởng lão hỏi Giang Tuyết: “Giáo chủ khi nào mới có thể đi xem mắt?”

Giang Tuyết thờ ơ nói: “Không vội.“

Quanh võ tràng vây đầy người xem. 

Sở trưởng lão nhìn một lượt mấy người hôm nay muốn lên tràng, dò hỏi: “Vị công tử mặc đồ đen ở trên tràng kia có vẻ nhẹ nhàng phong độ.”

Giang Tuyết thờ ơ đáp: “ Ồ. “

Sở trưởng lão nhìn lại, trên sân còn có một vị công tử mặc áo đỏ, nhìn dáng dấp thực sự không tệ. Lão hỏi Giang Tuyết: “Giáo chủ thích người ôn nhu hả?” Giang Tuyết liếc mắt nhìn, nói: “Giống nhau.”

Phân đà chủ ngồi một bên, lúc này tới gần đề nghị: “Tô Tô xem, người đứng trên tràng thật mạnh mẽ!”

Giang Tuyết nhìn qua hướng đó, Phân dà chủ vừa dứt lời thì thân hình cao lớn cường tráng liền bị người đối diện đánh cho đỡ không nổi. Vốn định dựa vào sức lực mạnh mẽ giành thắng lợi, nhưng gã sốt ruột, chiêu thức lộ nhiều sơ suất, đánh tới đánh lui hai ba chiêu liền bị áp sát rơi khỏi tràng chịu thua.

Tả hộ pháp đứng trên tràng quay đầu cười với Giang Tuyết.

Sở trưởng lão lên tiếng đem tầm mắt Giang Tuyết kéo về: “ Giáo chủ vẫn không có cảm giác sao?“

Giang Tuyết cảm thấy mình rất có cảm giác, vừa nãy A Tả cười khiến tâm tình y thay đổi.

“Theo thuộc hạ thấy, phương pháp ôm cây đợi thỏ của Giáo chủ có hơi bảo thủ. Nếu có nhân duyên ở đại hội này thì lấy ra chút bản lĩnh, chủ động một chút cũng tốt.”

Giang Tuyết quay đầu nhìn hắn, chăm chú nghe, Sở trưởng lão sờ cằm, tiếp tục ân cần phân tích: “Tính tình Giáo chủ cô độc, xa cách, một lòng một dạ dĩ nhiên là tốt, giáo chủ cũng cần chủ động một chút.“

Giang Tuyết nghe xong, rất tán thành gật gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.”

Sở trưởng lão thấy Giáo chủ cuối cùng cũng hiểu, trong lòng có chút thõa mãn. Nhưng mãi đến ngày thi đấu kết thúc, Giang Tuyết vẫn không nói thêm gì.

Sau khi trở về không bao lâu, có người tới thông báo, nói là có khách từ Trường Sinh Đường tới chơi.

Ma giáo trước nay vẫn luôn dè chừng lẫn nhau, chỉ là không thể hiện ra mà thôi. Trên thực tế thì ngứa mắt cực kì, càng không bao giờ lấy chuyện xã giao ghé thăm. Lần này Trường Sinh Đường không mời mà tới, không biết có ý định gì.

Sở trưởng lão cùng Phân đà chủ nhìn nhau, Giang Tuyết liền nói với người kia: “Cho vào.”

Nói xong, Giang Tuyết đứng lên nói: “Trưởng lão, đại bá, ta hơi mệt, về phòng trước.” Y quay đầu, nói riêng với Sở trưởng lão: “ Trưỡng lão không cần khách khí với bọn họ.”

Sở trưởng lão tự biết chừng mực. Giang Tuyết rời đi.

Trường Sinh Đường phái Lục các chủ đến. Hắn hành lễ với hai người đang ngồi, trên mặt treo nụ cười quen thuộc: “Lần này đến đây là để nhận tội với Giáo chủ.“

Tuy rằng những lễ nghi này không đúng lắm, nhưng đã tới cửa nét mặt thế nào cũng nên tốt một chút. Lúc này mấy người ở đây trông như bạn cũ gặp lại, nói vài câu khách khí, liền mời ngồi.

Bên này, Giang Tuyết về đến phòng. Nha hoàn mang y phục lần trước bá mẫu may cho Giang Tuyết đến. Thoạt nhìn rất thoải mái, Tả hộ pháp tìm lư hương lưu kim nhỏ để huân y phục.

Quay đầu thì thấy Hữu hộ pháp đứng ngoài cửa sổ âm thầm nháy mắt, ra hiệu kêu hắn ra ngoài. Tả hộ pháp nhìn Giang Tuyết một chút, rồi thả đồ trong tay rồi đi ra.

Hữu hộ pháp nóng lòng, vừa thấy người đi tới liền nói: “Đại ca, gần đây cẩn thận một chút, sáng hôm nay mạo phạm đến giáo chủ, chuyện… cũng không thể làm tiếp nữa, không nên chống lại trưởng lão.“

Hắn dạo này toàn lải nhải mấy câu này, Tả hộ rất phiền: “Ta biết rồi.“

Hắn quay người bước đi, Hữu hộ pháp thấy hắn không phản đối, không nhịn được nhỏ giọng tiếp tiếp tục rầm rì: “Trưởng lão có thể… sẽ thay người.“

Bóng lưng đang rời đi dừng lại một chút. Hữu hộ pháp còn tưởng hắn muốn nói gì thì hắn lại làm như gì cũng không nghe thấy tiếp tục đi.

Hữu hộ pháp phía sau lo lắng thở dài.

Đi về phòng thì gặp Lục Minh đã lâu không gặp ở cửa.

Hắn không biết, khi hắn đi tới phòng là lúc Lục Minh đi ra khỏi phòng, sắc mặt cậu ta bình thường, chân đi rất nhanh.

Lục Minh tới làm gì?

Hắn bước vào phòng. Giang Tuyết đang ngồi trên ghế, trên tay cầm một cuốn thoại bản, biểu tình rất bình thường.

*Thoại bản:một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này. (Theo wp Hàn Trang Trang)

“Giáo chủ,” Tả hộ pháp đi tới “Lục Minh mới đến?“

Giang Tuyết ngẩng đầu lên: “Cậu ta đến tạ lỗi.“

Lục Minh so với lúc trước khách khí hơn nhiều, đứng rất xa, hắn nói vài ba câu không quá quan trọng. Thấy Giang Tuyết không có phản ứng thì rời đi.

Tả hộ pháp khẽ cau mày, trong lòng hơi nghi ngờ. Hắn nhìn khắp phòng một lượt, ấm trà trên bàn không bị dịch chuyển, quần áo trên giá treo chỉnh tề, huân hương đặt trên bàn trà, chậm rãi lan ra vài làn khói nhẹ. Vẫn còn y nguyên như lúc hắn ra khỏi phòng.

Hắn lại cầm lư hương đi huân y phục. 

Giang Tuyết để tay xuống, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm hắn. Bộ dáng dù là ai cũng không đoán ra.

Giang Tuyết muốn mở miệng, rất nhanh lại theo thói quen im lặng. Giáo chủ cũng không cần nói nhiều, y cũng học cách lãnh đạm. Rất nhiều lời khi nói ra khỏi miệng thì không phải dáng vẻ này, huống hồ y cũng không giỏi giao tiếp. Có một số việc vẫn rất khó nói.

Ví dụ như, mới rồi không để ý tại sao Lục Minh lại xuất hiện trước mặt y, vì trước đó y nghe phía hành lang xa xa có tiếng nói chuyện bị đè thấp.

Giang Tuyết yên lặng đi tới bên cạnh hắn. Tả hộ pháp cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?“ Hắn thả lư hương xuống, hai tay đặt trên vai Giang Tuyết, mặt đối mặt nhìn y.

Giang Tuyết mặt không cảm xúc làm người khác không nhìn ra điểm gì.

Đường nét ngũ quan của y vô cùng tinh xảo, nhưng lại yên tĩnh lạnh lùng, không có biến hóa gì xuất hiện. Khi trầm mặc thì hệt như tượng ngọc điêu khắc.

Thấy Giang Tuyết không nói lời nào, Tả hộ pháp giang rộng tay với y, ôn nhu nói: “Đến đây, ôm.“

Giang Tuyết cụp mắt, buồn rầu chui vào lồng ngực hắn. Thân thể hai người gần sát, hơi thở quen thuộc đem y trói lại. Đầu Giang Tuyết dựa vào bả vai dày rộng, hai cánh tay buông xuống bên người không động đậy.

Tư thế này làm Tả hộ pháp phải cẩn thận ôm người vào lòng.

“Tô Tô,” Tả hộ pháp gọi y, cúi đầu tựa sát mặt Giang Tuyết mặt, hỏi khẽ bên tai: “Tô Tô của chúng ta làm sao vậy?”

Thanh âm ngọt ngào ôn nhu pha lẫn thở dài.

Ỷ vào lúc này hắn không nhìn thấy mặt của mình, Giang Tuyết khẽ cọ vào vai hắn.

Tả hộ pháp vỗ vỗ lưng y động viên, tâm tình Giang Tuyết thoải mái hơn một chút. Y ngẩng đầu nhìn Tả hộ pháp, không đầu không đuôi nói một câu: “Ta sẽ che chở ngươi.” Thanh âm rầu rĩ, như một đứa nhỏ đang giận dỗi.

Tả hộ pháp ôm chặt y trong lồng ngực, trong thanh âm mang theo ý cười, nghiêm túc đáp: “Được, Tô Tô che chở ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.